#22. END (HE)
Ba năm trôi qua.
Sài Gòn vẫn ồn ào như thuở ban đầu, vẫn là những con phố tấp nập, vẫn là những ngôi nhà sang trọng mọc lên chen chúc giữa các khu phố cổ. Nhưng với Lệ Sa, từng ngày trôi qua đều nặng trĩu. Chị đã không còn là tiểu thư của một gia đình quyền quý, mà giờ đây là người phụ nữ kiên cường, luôn đứng đầu trong cuộc chiến vực lại gia tộc Lâm. Sau đám cưới với Hoàng Đức, cuộc sống của Lệ Sa không hề dễ dàng. Từng quyết định, từng bước đi đều phải cân nhắc giữa tình yêu và trách nhiệm.
Đặc biệt là sau khi Hoàng Đức, người chồng mà chị đã có một thỏa thuận im lặng, dần dần mở lòng và bắt đầu tìm kiếm một tình yêu thực sự của riêng mình. Hoàng Đức yêu một anh chàng nhà văn thư sinh mà anh gặp trong một sự kiện về văn học. Mối quan hệ của họ đến nhanh như một cơn gió thoảng qua, nhưng đối với Hoàng Đức, đó lại là tình yêu đích thực mà anh đã chờ đợi từ lâu.
Lệ Sa vui mừng cho anh, vì Hoàng Đức xứng đáng có được một tình yêu thật sự, không phải chỉ vì lợi ích gia đình, không phải chỉ vì sự kết hợp để duy trì hình ảnh gia tộc. Tuy nhiên, trong lòng chị lại có một cảm giác trống vắng lạ lùng, như có một điều gì đó thiếu vắng trong cuộc sống của mình. Mỗi đêm, chị đều mở điện thoại, khắc khoải nhớ về Thái Anh, nhưng em không còn ở đó nữa. Chị nhớ những ngày tháng bên nhau, những lần nắm tay trong vô thức, những lần cười đùa, những lần chỉ cần ở bên nhau là đủ.
Một ngày kia, Lệ Sa quyết định tìm lại Thái Anh. Lệ Sa bắt đầu lục tìm mọi ngóc ngách trong quá khứ, từ những bức ảnh cũ, những tin nhắn cũ, cho đến những mối quan hệ bạn bè cũ của Thái Anh. Cả một ký ức của tình yêu, một lịch sử ngọt ngào trong một năm đã mất, tất cả quay lại như một cơn sóng lớn. Cuối cùng, chị quyết định về quê em, về miền Tây, nơi mà cả hai đã có những ngày tháng bình yên. Chị đến nhà Thái Anh cũ, nhưng mọi thứ đã thay đổi. Ngôi nhà đã cũ đi nhiều, mái ngói đã rêu phong, cửa sổ đã đóng chặt.
Một vài người trong làng nhận ra chị, nhưng khi chị hỏi về Thái Anh, họ chỉ lắc đầu:
"Cô ấy đã rời đi lâu rồi, không ai biết cô ấy đi đâu. Chỉ nghe nói cô ấy lên miền núi dạy học..."
Lệ Sa cảm thấy trái tim mình siết lại. Chị không biết mình sẽ làm gì tiếp theo, nhưng tình yêu trong chị vẫn chưa bao giờ tắt. Thái Anh, người con gái nhỏ bé ấy, vẫn sống trong lòng chị. Lệ Sa quyết định lên miền núi. Chị tìm đến một ngôi trường vùng cao, nơi những đứa trẻ đón nhận tình yêu thương từ những giáo viên tận tâm. Chị nghe nói Thái Anh đang dạy ở đây, nhưng những người trong trường không ai nhận ra tên cô giáo mà chị tìm kiếm.
Ngày hôm đó, Lệ Sa ngồi một mình bên bờ suối, nước chảy róc rách. Cảnh vật yên tĩnh, nhưng lại đầy nỗi buồn. Chị nhắm mắt lại, tưởng tượng về hình ảnh Thái Anh, em gái nhỏ của Sài Gòn, với mái tóc dài bay trong gió. Lệ Sa bất giác mỉm cười khi nhớ về những khoảnh khắc bên nhau, dù rất ngắn ngủi, nhưng đó là những khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong đời chị.
Và rồi, chị thấy một bóng dáng quen thuộc từ phía xa. Thái Anh, đứng đó, nhìn chị bằng ánh mắt đong đầy cảm xúc. Cả hai đứng im trong giây lát, không biết phải làm gì, chỉ là sự gặp gỡ bất ngờ sau ba năm xa cách. Thái Anh khẽ cười, nhưng trong mắt em là những đoạn đường dài đã qua, là những ngày tháng đã chịu đựng cô đơn và đau khổ, chờ đợi một ngày được gặp lại người yêu dấu.
"Chị... sao lại ở đây?" - Thái Anh khẽ nói, như một lời hỏi han.
Lệ Sa nắm chặt tay em, không rời.
"Chị tìm em. Ba năm qua... chị đã không thể quên em."
Cơn gió vùng cao lướt qua, lạnh se nhưng cũng mang theo hương của núi rừng và âm thanh của sự sống. Thái Anh đứng đối diện Lệ Sa, trong tay vẫn cầm chiếc giỏ đựng sách giáo khoa và những viên phấn trắng.
Họ nhìn nhau, không lời. Ba năm, một cái chớp mắt dài hơn cả tuổi trẻ. Nhưng nụ cười của Lệ Sa vẫn là ánh nắng rọi qua lớp sương mù, ấm áp và thân quen.
"Chị tìm em về... không phải để xin lỗi." - Lệ Sa bắt đầu, giọng run nhẹ nhưng kiên quyết. "Chị tìm em... vì chị vẫn còn yêu. Dù thế nào, dù có muộn, chị cũng muốn bắt đầu lại với em."
Thái Anh im lặng, rồi cười nhạt:
"Chị là tiểu thư danh giá, giờ còn là người đứng đầu một thương hiệu lớn. Em... chỉ là cô giáo làng. Chị có chắc không?"
Lệ Sa tiến lại gần, chạm nhẹ lên ngón tay em đang siết chặt:
"Chị chắc hơn bao giờ hết. Nếu phải đánh đổi mọi thứ để được ở bên em một lần nữa, chị cũng không hối hận."
Và rồi họ ôm nhau giữa núi rừng, như thể mọi mất mát đã được gói ghém lại trong cái siết chặt đó. Không cần những lời thề non hẹn biển, không cần những ánh đèn sân khấu rực rỡ... chỉ cần có nhau.
.
.
.
Lệ Sa quyết định ở lại vùng cao một thời gian. Chị mượn một căn nhà gỗ nhỏ gần trường học nơi Thái Anh dạy, đơn sơ nhưng tràn đầy tình cảm.
Cả hai bắt đầu lại từ những điều bình dị nhất. Buổi sáng nấu ăn cùng nhau, Thái Anh hay trêu chị vụng về khi nêm mắm quá tay. Buổi chiều Lệ Sa cùng trẻ con hái rau, rồi về nhà ngồi đọc sách bên bếp lửa, nghe tiếng gió rừng rì rào như ru ngủ. Tối đến, họ nằm trên sàn gỗ, cùng nhau đếm sao.
"Cuộc sống này... giản dị đến mức đáng sợ, vì chị sợ sẽ yêu nó quá." - Lệ Sa thì thầm.
"Chị yêu ai?" - Thái Anh chọc.
"Chị yêu... một người nhỏ hơn chị bốn tuổi, nhưng lại khiến chị thấy bản thân thật bé nhỏ khi không có em." - Lệ Sa đáp, rồi nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán em.
Đêm ấy, Thái Anh gối đầu lên tay Lệ Sa, nước mắt lặng lẽ chảy. Không còn là giọt nước mắt của nỗi đau nữa, mà là của hạnh phúc được chữa lành sau những năm tháng cô độc.
_
Mùa hoa cà phê nở trắng trời Tây Nguyên. Một buổi sáng, Thái Anh dắt Lệ Sa tới trường, nơi học trò ríu rít chào hỏi. Lệ Sa ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, nhìn em giảng bài, ánh nắng xuyên qua tóc em như phủ lên một vầng hào quang nhỏ bé.
"Em là cô giáo nhỏ của chị." - Lệ Sa viết vào mảnh giấy, kẹp vào quyển sổ ghi chép em để quên.
Sau đó, Lệ Sa trở về Sài Gòn, nhưng lần này không phải để rời xa, mà để chuẩn bị. Một tháng sau, trên một ngọn đồi nhỏ nơi em dạy, người làng ngạc nhiên khi thấy có người dựng một căn nhà gỗ mới, và một bảng hiệu nhỏ được treo lên: "Nhà của hai người đàn bà hạnh phúc."
Lệ Sa không cần danh vọng. Chị bàn giao lại vị trí quản lý thương hiệu thời trang cho Hoàng Đức, người đã thực sự tìm được bến bờ của riêng mình. Còn chị... chọn về bên người chị yêu, làm vườn, mở lớp học may thêu nhỏ cho phụ nữ bản làng, và được nắm tay Thái Anh qua từng mùa hoa nở.
"Chị à..." - Thái Anh gọi nhẹ, khi cả hai cùng uống trà bên hiên.
"Chị nghe?"
"Nếu được làm lại một lần nữa... em vẫn muốn yêu chị, chỉ là... sớm hơn một chút, để có thể giữ chị lâu hơn."
Lệ Sa mỉm cười, nắm tay em siết chặt:
"Không cần sớm, chỉ cần ta vẫn còn bên nhau. Là đủ."
Ta không chọn yêu nhau để được người đời công nhận. Ta chọn yêu nhau để được chính mình tha thứ, ôm lấy những vết thương, và chữa lành bằng hơi ấm dịu dàng của trái tim.
Và cuối cùng, trong một căn nhà gỗ nhỏ giữa đại ngàn, tình yêu ấy nở hoa, không rực rỡ như những bông hồng thành phố, mà thật thà như nắng ban mai, và bình yên như gió đầu đông.
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro