Chương 19: Cảm giác kỳ quái
Tác phẩm: Mùa xuân trở lại – Tái độ xuân quang 《再度春光》
Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử (讨酒的叫花子)
Edit: Hàn Mạch Tuệ
Chương 19: Cảm giác kỳ quái
Diệp Tích Ngôn nuốt nó một cách nhẹ nhàng và chậm rãi.
"Không cần phiền toái như vậy."
Rèm cửa sổ được kéo ra, đèn ngủ cũng được bật lên. Giang Tự không trả lời, từ trong vali tìm ra một bộ váy ngủ bằng lụa rộng rãi, lấy thêm một số thứ nữa, kéo Diệp Tích Ngôn lại gần chỗ đèn bàn, nói: "Đứng gần lại chút, đừng nhúc nhích".
Ánh đèn nhu hòa trên đỉnh đầu không sáng bằng chỗ đèn bàn.
Diệp Tích Ngôn tiến về phía trước nửa bước, đứng ở trước mặt cô ấy.
Vết bỏng trên người người này không chỉ một chỗ, người bị nước canh văng ướt đẫm, trước ngực cùng trên đùi đều nhớp nháp, cũng không biết có bị thương hay không. Lúc trước ở dưới lầu Giang Tự không thể làm gì, cũng đâu thể cởi quần áo của cô ra xem có bị bỏng hay không, chỉ có thể đem người mang tới phòng mình, thuận tiện tìm thuốc mỡ bôi lên.
Giang Tự kéo góc quần áo của Diệp Tích Ngôn, dùng động tác rất nhẹ nhàng cuộn lên đến ngực.
Vùng bụng dưới có vết ửng đỏ nhưng không đáng sợ bằng ở cánh tay.
May mà lúc canh nấm đổ lên người, Diệp Tích Ngôn bị nóng không chịu nổi, vô thức kéo quần áo ra để khỏi dính vào da nên không nghiêm trọng đến thế.
Giang Tự khẽ cau mày, lại nhìn vào quần Diệp Tích Ngôn. Giữa đùi Diệp Tích Ngôn còn có một vết nước canh rõ ràng, nhưng cũng may chỉ là một vết nhỏ, không bị thương.
Kiểm tra một phen, Giang Tự hỏi: "Còn đau ở chỗ nào nữa?"
Diệp Tích Ngôn nói: "Chỉ có trên tay thôi".
"Chỗ này thì thế nào?"
Phần bụng dưới hơi đỏ.
"Không đau", cô lắc đầu, "Tôi không cảm thấy gì cả."
Giang Tự nhét chiếc áo ngủ lụa vào tay Diệp Tích Ngôn, bảo cô vào phòng tắm tắm nước lạnh rồi thay.
Diệp Tích Ngôn không quá quen chuyện này, đầu óc không vận hành kịp, thẳng thắn nói: "Tôi lên lầu tắm, không làm bẩn chỗ của cô".
Bình thường cô sẽ không khách khí nhưng bây giờ cô lại khá quy củ, vừa mở miệng nói chuyện đã không giống cô chút nào, điều đó không giống tính cách thường ngày của cô. Cô và bạn bè mình cũng không có khách khí như vậy, sao lại đối với cô ấy đặc biệt như thế.
Giang Tự giả vờ như không nghe thấy, chỉ nói: "Lát nữa tôi sẽ giúp cô bôi thuốc."
Cô mấp máy môi, vốn không muốn làm phiền đối phương, nhưng vừa mở miệng lại nói ngược lại, khẽ đáp lời.
Giang Tự căn dặn: "Đừng chà xát quá mạnh."
Cô thoáng không được tự nhiên đáp lại, thả xuống túi chườm nước đá, cầm lấy áo ngủ tiến vào phòng tắm.
Bố cục và cách bày trí từng phòng trong nhà sàn đều giống nhau, phòng tắm chỉ rộng vài mét vuông, nằm ngay cạnh lối vào.
Đơn giản tắm rửa sẽ không mất nhiều thời gian, trước sau tầm mấy phút.
Giang Tự cách một bức tường cùng Diệp Tích Ngôn nói chuyện, nói là muốn đi xuống dưới một chuyến.
Trong phòng tắm Diệp Tích Ngôn hàm hồ lên tiếng: "Tôi biết rồi".
Lúc cô trở ra lần nữa, Giang Tự còn chưa trở lại, cửa phòng cũng hé mở. Diệp Tích Ngôn tìm một cái ghế ngồi xuống, chườm đá trong khi chờ đợi.
Giang Tự một lúc sau mới đi vào, trên tay cầm hai túi nước.
Diệp Tích Ngôn xoay người lại, biết đây là dành cho mình nên lắc lắc cánh tay phải vẫn đang chườm đá của mình: "Ở chỗ này, chườm đá là được rồi".
Giang Tự thay túi chườm đá đổi thành một túi nước lạnh, nhẹ giọng nói: "Dùng cái này luân phiên chườm, tránh bị phồng rộp."
"Có lẽ là không đâu", Diệp Tích Ngôn trả lời, thấy đây không phải là vấn đề lớn, "Tôi không khó chịu đến thế."
Tiện tay kéo một chiếc ghế đẩu có cùng chiều cao đến ngồi trước mặt cô, Giang Tự cúi đầu, chạm vào đầu gối trái của cô.
"Chỗ này cũng không đau?"
Diệp Tích Ngôn tưởng rằng cô ấy đang hỏi phần đùi bị bỏng của mình, liền cuộn váy ngủ lên nhìn, thản nhiên nói: "Không có đỏ, cũng không đau."
Hành động này quá đột ngột, quá thản nhiên rồi.
Đương nhiên, cô không cuộn váy ngủ quá cao, chỉ vén lên đến giữa đùi, vừa vặn đến phía trên vùng bị bỏng chứ không có kéo lên cao hơn nữa.
Một đôi chân thon dài trắng nõn đột nhiên xuất hiện trước mặt, Giang Tự quay mặt đi, nhẹ giọng nói: "Mu bàn chân..."
Diệp Tích Ngôn phải một lúc lâu mới hiểu được cô ấy đang hỏi cái gì, cụp mắt nhìn xuống chân mình.
Mu bàn chân cô đỏ bừng, không kém mấy so với vết bỏng trên cánh tay, còn bị một vết cắt, tắm xong vẫn rỉ máu ra bên ngoài.
Có lẽ là sự chú ý của cô luôn đặt ở trên cánh tay, thêm nữa là Giang Tự ở đây nên cô dĩ nhiên không hề có cảm giác gì, bây giờ phát hiện, hậu tri hậu giác nhận ra nó thực sự rất đau.
Giang Tự lặng lẽ cúi người, đem túi chườm nước đá đặt lên mu bàn chân cô.
Đột nhiên lạnh lẽo kích thích, Diệp Tích Ngôn không khống chế được hơi nhấc chân lên. Giang Tự đè lại đầu gối của cô, kiên nhẫn nói: "Nhịn một chút, ngồi yên đó".
Giáo sư Giang đúng là một bác sĩ tốt bụng, hiện tại so với thường ngày hòa hợp hơn nhiều, thậm chí giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn ba phần.
Bởi vì khoảng cách quá gần, đối phương ngồi xổm ở trước mặt cô, Diệp Tích Ngôn đều có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên tóc Giang Tự. Giang Tự hình như đã đổi dầu gội, mùi hương không giống lần trước, lần này có mùi hỗn hợp, một chút hương gỗ trộn lẫn với mùi hoa cỏ khác.
Diệp Tích Ngôn không biết đó là mùi gì, chỉ cảm thấy rất dễ chịu. Cô ngơ ngác, không để ý nhiều đến lời nói tiếp theo của Giang Tự.
Giang Tự đứng dậy, vỗ lên khuỷu tay của cô.
Cô chậm rãi "A" một tiếng.
Nhìn ra cô không dụng tâm nghe chính mình, Giang Tự ngắn gọn thuật lại một lần: "Đội trưởng vừa mới hỏi thăm cô".
Mấy người Thiệu Vân Phong vẫn đang ở tầng dưới, bị một cảnh ban nãy làm cho sợ hết hồn. Giang Tự vừa xuống lầu, mọi người khá là quan tâm, cô tóc thẳng càng áy náy hơn, hỏi thăm cô thế nào rồi.
Diệp Tích Ngôn nói: "Để tôi nhắn vào group cho mọi người, nói họ cứ ăn đi không cần chờ chúng ta".
"Không cần, tôi đã nói với họ rồi", Giang Tự trả lời, bóp một ít thuốc mỡ vào tay, "Tôi nói họ để lại một ít đồ ăn cho cô lát nữa ăn".
Dù sao bữa ăn còn chưa xong, tối nay Diệp Tích Ngôn còn chưa động được mấy đũa.
Diệp Tích Ngôn không chạm vào điện thoại, vẫn cầm túi nước.
Cánh tay cùng mu bàn chân còn phải chườm lạnh, lúc này chỉ bôi thuốc ở những vùng không quá bỏng.
Dù sao cô ấy cũng là bác sĩ, vị trí cần chữa trị cũng rất chính xác, lúc này cũng không cần xấu hổ, cũng không thể để Diệp Tích Ngôn dùng một tay thao tác. Giang Tự bình tĩnh hơi kéo áo ngủ của cô, không nói tiếng nào bôi thuốc mỡ cho Diệp Tích Ngôn, nhẹ nhàng và chậm rãi
Diệp Tích Ngôn cứng ngắc eo, như một cái cọc gỗ vậy.
Cô quá nhạy cảm, không chịu được sự đụng chạm của Giang Tự, chưa bôi được hai cái cô bỗng nhiên nhẹ nhàng run rẩy, giống như có một công tắc vô hình nào đó được bật lên.
Giang Tự giương mắt nhìn cô.
Cô cắn chặt hàm răng, đè nén cảm giác kỳ quái không hiểu được nổi lên, bình tĩnh nói dối qua loa lấy lệ: "Nhột quá...."
Giang Tự lại bôi thêm chút thuốc mỡ lên tay, không thèm để ý đến kế vặt của cô, không vòng vo mà nói: "Ngứa cũng không được nhúc nhích".
Diệp Tích Ngôn chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí ở trong thân thể chuyển động loạn lên, truyền khắp cơ thể, từ trái tim đến mặt, sau đó xông thẳng lên đỉnh đầu. Có một số cảm xúc khó biểu hiện ra, cô không muốn đẩy đối phương ra nên tạm thời kìm nén, giả vờ như không có cảm giác gì cả.
Cô nhào nặn túi nước để giảm bớt cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được.
"Tối nay kiên trì chườm lạnh, lúc ngủ đắp túi nước chườm vào, lát nữa tôi sẽ chuẩn bị thêm hai túi nước cho cô, để đến ngày mai xem thế nào", Giang Tự không ngẩng đầu lên nói, sau khi bôi xong vùng bụng dưới thì bôi tiếp đến nơi khác.
Diệp Tích Ngôn nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn của Giang Tự, biết rõ còn hỏi: "Có để lại sẹo không?"
"Không đâu", Giang Tự vừa nói vừa xoa thuốc mỡ lên phần đùi, hòa tan thuốc mỡ, "Nhưng sau đó có thể sẽ có cảm giác bỏng rát nhẹ, hai ngày nữa sẽ khô lại và lên da non".
Vết bỏng ở mức độ này thường không để lại sẹo, rửa sạch bằng nước và chườm túi nước đá và túi nước có thể giảm đau nhất định, tránh phồng rộp. Đây là thường thức, Giang Tự cũng không có giải thích nhiều.
Diệp Tích Ngôn lần đầu tiên bị bỏng, cũng không coi là chuyện to tát gì.
"Còn mu bàn chân thì sao?"
Giang Tự liếc nhìn cô một cái, "Nếu chữa không đàng hoàng chắc có sẹo".
Cô là đang cố ý hỏi này nọ, quá rõ ràng rồi, Giang Tự sao có thể không hiểu được chứ.
Diệp Tích Ngôn lật túi nước lại, biết điều không hỏi những vấn đề tương tự.
Cô rỗi rãnh không có gì làm, một lúc sau, không đầu không đuôi hỏi: "Cô ra sông chèo thuyền rồi à?"
Lại là mấy chuyện buổi chiều.
Giang Tự không cần đoán đều biết, "Bác sĩ La đã nói cho cô biết?"
Diệp Tích Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô ấy, "Bác sĩ La cùng tôi nói chuyện vài câu, nói mấy người các cô thi đấu, cô không cùng thuyền với cô ấy".
"Không có thi đấu", Giang Tự phủ nhận, động tác trên tay dừng một chút: "Chỉ là mấy người nhóm Hà Anh Chính đang nói đùa về việc ai có thể chèo sang bờ bên kia trước."
"Cô cùng đội với Tề Tam", Diệp Tích Ngôn nói chắc chắn.
Giang Tự không trả lời câu này, bôi thuốc xong, đầu ngón tay trượt xuống, cố ý chạm vào phần đùi mềm mại trong chốc lát.
Hô hấp Diệp Tích Ngôn ngưng trệ, một giây trước cô còn khí thế như vậy, nhưng lập tức lại giống như một quả bóng cao su xì hơi, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì nữa, quên mất phải nói gì tiếp theo.
Mí mắt Giang Tự híp híp, đánh vào điểm mềm mại của cô.
"Cô muốn hỏi gì?"
Cô há há miệng nhưng không nói nên lòi.
Giang Tự đứng lên, đem thuốc mỡ để vào tay cô rồi đi vào phòng tắm rửa tay.
Bầu không khí nhất thời im lặng, bên ngoài phòng còn có những âm thanh khác nhưng không thể truyền vào trong, giống như bị chặn lại, có một rào chắn kiên cố bao bọc hai người bọn họ bên trong, làm cho hai người chỉ có thể nghe thấy những âm thanh trong phòng.
Diệp Tích Ngôn nghe tiếng nước chảy ào ào, vừa nhấc mắt Giang Tự đã đi ra.
Không biết cô ấy có hay không nhìn thấu nội tâm của cô, nhưng Giang Tự đã giải thích: "Tôi ở trên một chiếc thuyền khác, cùng với những người khác, không phải Tề Tam."
Diệp Tích Ngôn nhất thời không nói gì, đang suy nghĩ nên nói cái gì tiếp theo đây, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Rào chắn đã bị phá vỡ, dòng nước dâng trào không rõ ràng buộc phải lắng xuống.
Ngoài cửa là La Như Kỳ và cô tóc thẳng, hai người sau khi ăn cơm xong liền đi lên xem Diệp Tích Ngôn.
Xuất phát từ hổ thẹn, tóc thẳng mang một ít thức ăn và thuốc cho Diệp Tích Ngôn, còn có phần cơm chừa lại cho bọn họ cũng được mang lên. Tóc thẳng rối rít xin lỗi, trong lòng cảm thấy rất có lỗi, biết được Diệp Tích Ngôn bị bỏng nặng như vậy là vì muốn tránh văng đến những người xung quanh, không để văng lên mình và Giang Tự nên mới bị nặng như vậy.
Trước khi mở cửa, Diệp Tích Ngôn nhanh chóng chỉnh áo ngủ lại, còn cố ý chỉnh lại cổ áo.
Cô cũng không quá quan tâm đến chuyện này, sẽ không nhỏ mọn như vậy, liền hào phóng biểu thị không có gì.
La Như Kỳ cùng tóc thẳng đều không chú ý nhiều đến việc cô đang mặc váy ngủ của Giang Tự, cũng không nghĩ sâu vấn đề gì. Bốn người đứng chặn cửa phòng nói chuyện mấy phút, sau đó Thiệu Vân Phong cũng đi lên, lại là một cuộc trò chuyện lo lắng quan tâm khác.
Diệp Tích Ngôn không ở lầu hai đợi quá lâu, rất nhanh liền trở về phòng của mình.
Các thành viên trong đội đều rất tốt bụng, có người đến gặp Diệp Tích Ngôn hỏi thăm, có người ở trong group chat hỏi, Diệp Tích Ngôn một mặt chườm lạnh một mặt trả lời bọn họ, bảo mọi người đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu, chỉ là vết bỏng nhẹ thôi.
Nhưng mà đây chỉ là cảm giác ngay lúc đó, đến đêm khuya, Diệp Tích Ngôn không thể ngủ được vì cảm giác bỏng rát ngày càng mãnh liệt, trên vết thương cảm giác nóng hừng hực dai dẳng, càng khó chịu hơn khi cô nằm xuống nhắm mắt lại. Cô lật túi nước lại, chườm lạnh, đến một hai giờ sáng cũng còn tỉnh.
Để cảm thấy dễ chịu hơn, Diệp Tích Ngôn vẫn là bật đèn ngồi dậy, tựa ở đầu giường chơi điện thoại di động dời đi sự chú ý.
Lúc này ở Đức trời vừa tối, bạn bè ở đó đều hoạt động tích cực trên mạng, tin tức trong nhóm đua xe cũng ào ào liên tục.
Diệp Tích Ngôn bắt đầu chơi game và thỉnh thoảng nhìn vào group chat. Cô không lên tiếng, không muốn cùng những người kia tán gẫu, nửa đêm lên mạng nhất định sẽ bị bọn người kia tra hỏi.
Buổi chiều Chu Duyên nhắn tin cho cô đến bây giờ cô cũng không thèm rep lại, cuộc trò chuyện của họ vẫn còn trong cuộc đối thoại một mình của Chu Duyên.
Chơi game xong, Diệp Tích Ngôn không có việc gì làm liền bấm vào xem thử.
Chu Duyên gửi một loạt tin nhắn, tin nhắn cuối cùng là một đoạn dài dòng vô vị. Người này nói rất nhiều thứ vô dụng, chẳng hạn như ai trong đội xe đã giành chức vô địch, tháng sau sẽ đua ở đâu, cùng với đội đã sắp xếp những gì trong sáu tháng tới.
--- Diệp Tích Ngôn ở trong group chat đội đua đã nhìn thấy, không cần hắn phải giải thích cũng biết.
Chỉ có hai tin hữu dụng duy nhất, một là ba Diệp ba tháng nữa sẽ trở về Trung Quốc, đến lúc đó gần như có thể bắt kịp với việc kết thúc hoạt động từ thiện, hai là hắn muốn tới Trung Quốc, đại khái nửa tháng sau.
Chu Duyên biểu thị muốn tới đây quan sát một hồi, không nhắc tới chuyện muốn gặp Diệp Tích Ngôn mà chỉ nói rằng Herbert và những người khác có thể cũng sẽ đến.
Tốt xấu gì bọn họ cũng là bạn bè cùng lớn lên, sự thiếu kiên nhẫn của Diệp Tích Ngôn đối với hắn tới cũng nhanh đi cũng nhanh, biết được hắn tới đây cũng không có cảm thụ sâu sắc gì, không thực sự quan tâm. Herbert và những người khác đến cũng được, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ quyên góp một thứ gì đó, đó không phải là một điều xấu.
Điều mà Diệp Tích Ngôn quan tâm là ba Diệp muốn về nước, chợt cảm thấy có thể có liên quan đến mình, có thể ông ấy vội vã quay về là để bắt cô, thời gian quá trùng hợp rồi.
Ba Diệp mấy năm nay không để ý nhiều đến việc quản lý Diệp Tích Ngôn, cho cô rất nhiều tự do, dù là học tập hay đua xe, tất cả đều theo ý cô, muốn làm gì thì làm, miễn là không gây phiền toái gì đều được. Nhưng hai năm gần đây liền dần dần thay đổi, dường như có chút lo lắng Diệp Tích Ngôn tùy tiện quá lâu rồi nên bắt đầu quan tâm đến cô.
Ông lão bướng bỉnh, có một số việc mặc dù không đề cập rõ ràng nhưng trong bóng tối lại rất quan tâm tới, hi vọng Diệp Tích Ngôn có thể ổn định lại, có thái độ có trách nhiệm hơn với cuộc sống của mình, chứ không phải giống như bây giờ chạy theo một số chuyện ngổn ngang, cả ngày đều chơi bời cùng nhóm đua xe.
Hai mươi sáu tuổi, nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, trong lòng cũng nên có một số chỗ đứng đắn.
Diệp Tích Ngôn có thể hiểu được suy nghĩ của thế hệ trước, nhưng cô không thỏa hiệp, cô biết chính xác mình đang làm gì, cô có những dự định khác của riêng mình.
Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng trả lời Chu Duyên.
[Được rồi, tôi biết rồi].
[Cảm ơn.]
Không có gì khác, chỉ là vài câu nói thờ ơ.
Chu Duyên lập tức trả lời: [Em còn chưa ngủ sao?]
Diệp Tích Ngôn không nói chuyện với hắn nữa mà chỉ nói đại: [Tôi đi ngủ đây].
Giao diện chat hiển thị đối phương đang soạn tin nhưng chưa có tin nhắn nào được gửi đến. Chu Duyên xoắn xuýt, chần chờ bất định.
Diệp Tích Ngôn chẳng muốn đợi thêm, kết thúc cuộc trò chuyện bằng câu tiếp theo.
[Tôi off đây, khi nào có thời gian thì trò chuyện]
Phía trên giao diện trò chuyện biến thành một ghi chú, tên tiếng Anh của Chu Duyên là Sid.
Một lúc sau, Chu Duyên rep lại.
[Được].
[Nghỉ ngơi sớm đi]
[Ngủ ngon]
Diệp Tích Ngôn nhìn thấy tin nhắn này, đã nhắm mắt làm ngơ và thậm chí ứng phó lễ phép cũng không thèm làm.
Cô không phải kẻ ngốc, cô vẫn hiểu được một số đạo lý, khoảng cách nên giữ không thể tùy tiện vượt qua, nhớ nhung không thể cho tuyệt đối sẽ không cho, mặc kệ Chu Duyên có hay không có ý đồ kia.
Thoát khỏi khung trò chuyện với Chu Duyên, Diệp Tích Ngôn bấm quay lại giao diện tin nhắn.
Tin nhắn trong group chat của đội đua vẫn tràn ngập màn hình, Herbert và đội của anh ấy đang nói về cuộc đua. Cô kéo lên xem, cảm thấy buồn chán nên thoát ra, không tự chủ được bấm vào khung trò chuyện với Giang Tự.
Có lẽ là bởi vì đêm khuya trở nên mơ màng, Diệp Tích Ngôn chưa kịp nghĩ ra mình muốn làm gì đã gõ một dòng chữ, xóa sửa mấy lần rồi mới nhấn gửi.
[Bác sĩ Giang, vết thương của tôi hơi đau.]
Sau khi do dự một lúc, một tin nhắn khác lại xuất hiện: [Chườm lạnh không có tác dụng lắm.]
Cô không biết Giang Tự có ngủ hay không, cũng không ngóng trông đối phương nửa đêm trả lời mình, thuần túy là không có việc gì làm mà thôi.
Giao diện trò chuyện không có động tĩnh gì, Giang Tự cũng không trả lời.
Cô chờ đợi trong khung chat, nỗi lòng không lý do liền hoảng hốt.
Giang Tự còn chưa ngủ, tin nhắn hiện lên đúng lúc cô tưởng mình sẽ không nhận được phản hồi.
[Xoa nhiều hon chút].
Diệp Tích Ngôn ngay lập tức lấy lại tinh thần và gõ phím nhanh chóng.
[Tôi chườm rồi, chườm cả buổi tối].
[Nó vẫn còn đau.]
Cô trái lương tâm nói bậy: [Vết thương có vẻ nghiêm trọng]
Giang Tự: [Chụp cho tôi một tấm ảnh].
Diệp Tích Ngôn không chụp ảnh, cô chỉ gửi tin nhắn.
[Đỏ hơn trước.]
Giang Tự không rep lại.
Cô thấy đỡ thì thôi, mau mau tán gẫu chuyện khác: [Cô còn bận à?]
Giang Tự: [Uhm, có việc]
Diệp Tích Ngôn: [Đã muộn như vậy, ngày mai làm tiếp cũng được mà]
Diệp Tích Ngôn: [Thức khuya không tốt cho sức khỏe].
Giang Tự rep: [Sắp xong rồi]
Cô rất nhiệt tình, biết người đó đang bận, cũng không cố ý kết thúc cuộc trò chuyện mà vẫn tiếp tục gửi tin nhắn.
Giang Tự lại không rep, không biết là không muốn phản ứng hay là như thế nào.
Diệp Tích Ngôn lúc này mới kiềm chế lại, biết mình nói nhiều quá, nhưng giây tiếp theo, cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ.
Giang Tự: [Mở cửa].
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro