Chap 4

Ánh sáng ban mai dịu nhẹ len qua cửa sổ phòng làm việc của cô Hoàng Nhã Lâm giám đốc công ty thời trang nhà họ Hoàng. Cô ngồi trước bàn làm việc, nhìn qua những bản thiết kế dự án "Bóng Hình Văn Hóa".

Thư ký Diệp Thanh khẽ gõ cửa rồi bước vào, giọng nhẹ nhàng:
"Cô ơi, dự án 'Bóng Hình Văn Hóa' đã hoàn thiện được 70% bản mẫu. Trưởng phòng thiết kế Lục Minh Quân muốn xin ý kiến cô về một vài chi tiết."

Hoàng Nhã Lâm gật đầu, mắt không rời màn hình máy tính:

"Để tôi xem qua trước, chiều nay có bản thử nghiệm vải không?"
"Có ạ, dự kiến sẽ có vào lúc 3 giờ chiều," Diệp Thanh trả lời.

Hoàng Nhã Lâm vẫn chăm chú nhìn màn hình, giọng trầm và rõ ràng:
"Dự án này rất quan trọng, đừng để bất cứ chi tiết nào qua mắt. Tôi muốn Minh Quân tập trung vào chất liệu vải, ánh sáng trên bề mặt và màu sắc phản chiếu."

Diệp Thanh gật đầu, tay thoăn thoắt ghi chép:
"Tôi sẽ chuyển lời cô ngay. Còn vấn đề nào khác không ạ?"

Nhã Lâm nhíu mày, vẻ mặt hơi trầm xuống một chút, rồi nhẹ nhàng đáp:
"Ừm, kiểm tra lại toàn bộ bản mẫu lần cuối trước khi gửi phòng Marketing. Dự án này sẽ là bước đệm quan trọng để chúng ta chinh phục thị trường nước ngoài."

Diệp Thanh mỉm cười, khẽ cúi đầu:
"Vâng, tôi sẽ đảm bảo mọi thứ hoàn hảo nhất."

Sau khi Diệp Thanh rời đi, Nhã Lâm thở dài một chút rồi tập trung tiếp vào màn hình, ánh mắt chứa đựng sự quyết tâm và trách nhiệm nặng nề.

Lâm Lạc Hân bước vào phòng giám đốc, tay ôm một bộ mẫu thiết kế được bao bọc cẩn thận trong lớp vải lụa. Nàng dừng trước bàn làm việc, nhẹ nhàng nói:

"Thưa giám đốc, bộ sưu tập mới tôi đã hoàn thiện phần lớn. Chị có thể xem qua giúp tôi được không? Tôi cần ý kiến trước khi chuyển cho trưởng phòng Lục."

Hoàng Nhã Lâm ngẩng đầu từ tập tài liệu, ánh mắt lướt nhanh qua bộ mẫu rồi dừng lại nơi gương mặt Lạc Hân. Giọng cô vẫn như thường lệ—lạnh nhạt, điềm tĩnh nhưng nghiêm khắc:

"Đưa đây. Tôi sẽ xem kỹ từng chi tiết. Cô ngồi xuống đi."

Lâm Lạc Hân đặt bộ mẫu lên bàn, rút nhẹ lớp vải phủ ra. Những đường nét hoa văn hiện ra dưới ánh đèn, mềm mại nhưng dứt khoát. Nàng hơi nghiêng người, nhẹ giọng:

"Tôi cố giữ nét truyền thống, nhưng vẫn đưa vào vài đường cắt hiện đại ở tay áo và tà váy. Không biết có quá táo bạo không..."

Hoàng Nhã Lâm cầm lên một mảnh mẫu, đầu ngón tay lướt nhẹ qua từng đường chỉ. Cô trầm ngâm một lúc rồi nói:

"Cách xử lý chất liệu tốt. Nhưng đường bo cổ này hơi thiếu điểm nhấn, nếu đứng dưới đèn sân khấu sẽ bị chìm. Cô đã thử phối thêm lớp lót ánh kim chưa?"

"Có, nhưng tôi thấy nó làm mất đi sự mộc mạc ban đầu... nên lại gỡ ra," Lâm Lạc Hân nhẹ nhàng đáp.

"Vậy thử dùng vải ánh chỉ mờ thay vì kim tuyến. Nhẹ hơn, mà vẫn bắt sáng," Hoàng Nhã Lâm gợi ý, mắt vẫn không rời mẫu vải.

Lâm Lạc Hân gật đầu, ánh mắt sáng lên:

"Ừ, đúng là tôi chưa nghĩ đến chất liệu đó. Cảm ơn chị."

Cửa phòng đột ngột bật mở, Lục Minh Quân bước vào, tay ôm mấy bản vẽ kỹ thuật. Anh mỉm cười, giọng nói mang theo vẻ hài hước thường ngày:

"Ồ, tôi thấy không khí căng thẳng quá. Hai cô đang họp bí mật à?"

Hoàng Nhã Lâm liếc nhẹ, giọng thản nhiên:

"Nếu là chuyện quan trọng, thì không gọi là bí mật. Có việc gì?"

Lục Minh Quân giơ bản vẽ lên, đặt lên bàn:

"Tôi đến để bổ sung phần phác thảo hoa văn. Nhưng nhân tiện, cũng muốn nói—hai cô làm việc rất ăn ý. Bản phối màu lần trước tôi vừa xem lại, rất có chiều sâu."

"Cảm ơn anh," Lâm Lạc Hân cười nhẹ, "Tôi đang chỉnh phần đường viền theo góp ý hôm trước. Anh thấy mẫu này có giữ được hồn dân tộc không?"

Lục Minh Quân gật gù, chăm chú nhìn vào phần cổ áo:

"Khá tốt. Nhưng tôi nghĩ phần viền cần làm rõ hơn, nhất là các biểu tượng văn hóa như sóng nước hay chim lạc. Hiện giờ nó hơi mờ nhạt, dễ bị người xem bỏ qua."

"Ừm... tôi đã tham khảo tài liệu ở bảo tàng Dân tộc học. Nhưng đúng là nên tăng độ tương phản," Lâm Lạc Hân đáp lời, ghi chú lại điều vừa nghe.

Hoàng Nhã Lâm chen vào, giọng chắc chắn:

"Phải giữ được phong cách hiện đại nhưng vẫn tôn vinh truyền thống. Đừng để yếu tố trang trí trở thành gánh nặng. Hồn văn hóa không nằm ở chi tiết rối rắm, mà ở thông điệp truyền tải."

Lục Minh Quân đồng tình:

"Chuẩn. Tinh thần phải rõ, nhưng hình thức cần tinh tế."

Lâm Lạc Hân khẽ gật đầu, ánh mắt nàng lóe lên sự nghiêm túc và hứng khởi:

"Tôi sẽ thử tái cấu trúc phần viền, phối lại màu chỉ. Cảm ơn cả hai người. Hy vọng lần tới bản mẫu sẽ hoàn thiện hơn."

Hoàng Nhã Lâm khép tập mẫu lại, ánh mắt lướt qua nàng, như có chút gì đó không chỉ là công việc:

"Tôi chờ xem."

Trần Lam, nhân viên thiết kế mới, vội vã bước vào phòng, tay còn cầm bản mẫu vẽ, ánh mắt có chút ngập ngừng nhưng đầy quyết tâm:
"Chị Hân, phần chỉ trên tay áo bộ mẫu vừa rồi em có chút thắc mắc... Em đang phân vân không biết nên dùng loại vải nào để vừa mềm mại, vừa giữ được độ bền theo thời gian?"

Lâm Lạc Hân lúc đó đang kiểm tra một bảng phối màu, ngẩng đầu nhìn cô gái trẻ, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc sảo:
"Ừm... em thử dùng vải lụa mỏng phối với đường chỉ tay xem sao. Chất vải nhẹ sẽ giúp tạo cảm giác uyển chuyển, còn đường chỉ tay có thể giữ form mà không làm mất đi sự mềm mại."

Nghe vậy, Trần Lam khẽ gật gù, đôi mắt sáng lên đầy hào hứng:
"Vậy để em chỉnh lại thiết kế, cảm ơn chị nhiều lắm!"

Lâm Lạc Hân khẽ mỉm cười, tay vẫn lật nhẹ từng trang tài liệu:
"Không có gì, cứ mạnh dạn thử nghiệm, miễn là em nắm rõ ý tưởng cốt lõi."

Trần Lam hơi cúi đầu, giọng rành rọt hơn như đã được tiếp thêm niềm tin:
"Dạ, em sẽ cố gắng! Chị cứ chờ xem, bản mới chắc chắn sẽ khác hẳn."

Cánh cửa vừa khép lại sau lưng Trần Lam, Lâm Lạc Hân ngả người ra sau ghế, ánh mắt vô thức lướt qua ô cửa kính—một khoảnh khắc yên ắng thoáng qua giữa những bộn bề đang chờ phía trước.

Cả phòng trở nên sôi động với những cuộc trao đổi chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt cô và nàng thỉnh thoảng chạm nhau, ánh lên chút bối rối không nói nên lời.

Đêm về, mỗi người chìm trong giấc mơ mờ ảo, nơi ký ức và cảm xúc giao thoa, dằn vặt tâm hồn...
Lâm Lạc Hân trong bộ trang phục cổ xưa, đôi tay run rẩy ôm chặt bức thư chưa từng gửi, như giữ lấy mảnh ghép cuối cùng của một tình yêu không trọn vẹn. Lòng nàng quặn thắt giữa nỗi sợ hãi và niềm nhớ da diết. Tiếng thì thầm như vết dao cứa vào tim:
"Ngài, dù có chuyện gì xảy ra, xin hãy giữ gìn tình yêu của chúng ta, cho dù thế giới có quay lưng."

Còn Hoàng Nhã Lâm đứng vững giữa chiến trường đỏ lửa, thanh kiếm thấm máu vẫn không làm lu mờ ánh mắt quyết tâm và kiên cường. Tiếng hò reo xung quanh vang lên như tiếng gọi của số phận, như lời thề không khuất phục:
"Chúng ta phải bảo vệ đất nước, không để kẻ thù dẫm đạp lên những giấc mơ và hy vọng của mình!"

Hai giấc mơ tuy cách xa về không gian và thời gian, nhưng cùng chung một nỗi đau mơ hồ, một sự giằng xé âm ỉ, như những mảnh hồn rách rưới không thể lành lại.

Ngày mới bắt đầu, công việc vẫn chờ đợi với nhịp điệu không ngừng nghỉ. Nhưng sâu trong lòng họ, những cảm xúc lặng lẽ dâng trào, một nỗi niềm khó gọi tên, nhẹ nhàng mà mãnh liệt, như một bí mật thầm kín chỉ dành riêng cho nhau, chưa từng hé lộ với ai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro