Chương 13 - Ngươi có cái thứ gì như thiết bị định vị không?

Trở về nhà, nàng rửa qua tay chân rồi tiến vào không gian, đến bên tủ nông sản cấp E xem thử có gì thích hợp cho bữa trưa. Trong nhà còn ít khoai tây, nàng lại chọn thêm một túi rau muống, một hũ tương đậu, cùng một bao vừng rang thơm lừng. Nghĩ bụng, bữa trưa nay làm món khoai hấp ăn kèm rau xào tương vừng hẳn cũng ngon lành, vừa giản dị lại đậm đà.

Nghĩ là làm. Vân Dao Dao rửa sạch khoai, gọt sơ vỏ, cho vào nồi hấp đặt lên bếp. Trong lúc chờ khoai chín, nàng tranh thủ sơ chế rau muống, nhặt bỏ phần già, ngắt khúc vừa ăn rồi đem rửa qua mấy lượt nước. Khi chảo nóng, nàng phi thơm ít tỏi giã nhỏ, rồi đổ rau vào xào nhanh tay. Khi rau vừa chín tới, nàng mới cho tương đậu và vừng rang vào đảo đều, hương thơm nồng nàn lan khắp căn bếp.

Rau vừa xào xong thì khoai cũng chín mềm. Nàng lấy hai chiếc đĩa mộc, bày biện một đĩa rau, một đĩa khoai, gọn gàng sạch sẽ. Sau đó, nàng lấy một cái giỏ tre, lót vải bên trong, đặt hai đĩa thức ăn, hai cái chén men sứ, cùng hai đôi đũa tre vào đó.

Khẽ vuốt mái tóc đã lấm tấm mồ hôi, Vân Dao Dao mỉm cười khoan khoái. Nàng ôm giỏ tre ra khỏi cửa, định bụng sẽ mang bữa trưa đến đồng ruộng cho Trình Vãn Tịch. Hai người cùng nhau ăn, chắc hẳn là sẽ rất vui vẻ.

Ra khỏi cửa, Vân Dao Dao men theo con đường nhỏ hướng Tây, chính là con đường lúc sáng Trình Vãn Tịch đã đi. Nắng trưa rọi xuống mái tóc nàng ánh lên từng sợi nâu nhạt, giỏ tre trong tay đong đưa theo nhịp bước. Nàng định bụng đi thêm một đoạn xem có ai không, nhất định sẽ gặp được người biết nhà Quý bá ở đâu.

Chẳng bao lâu sau, quả nhiên phía trước xuất hiện hai bóng người. Một là nam tử trẻ tuổi, vai vác cuốc, quần áo tuy đơn sơ, dáng vẻ thô kệch. Người còn lại là phụ nhân trung niên, tay chân lấm lem bùn đất, chắc hẳn vừa từ ruộng về.

Vân Dao Dao mỉm cười, định bước đến chào hỏi, chưa kịp cất lời thì phụ nhân kia đã lên tiếng trước, giọng the thé, chua ngoa đến mức khiến người ta đau nhức lỗ tai.

"Phải cái con sát phu mà tiểu tử họ Trình mới cưới về không đó?"

Ánh mắt bà ta lướt qua Vân Dao Dao đầy dò xét rồi hừ một tiếng khinh bỉ:

"Hôm thành thân ta có lén tới xem, đúng là cái mặt này rồi. Khiếp! Giữa ban ngày ban mặt mà còn dám vác cái mặt hồ ly tinh đi câu dẫn trai tân người ta. Nhà ta tuy nghèo nhưng tuyệt đối không để cho loại như ngươi đến gần đứa con bảo bối của ta!"

Phụ nhân hừ lạnh, kéo nam tử trẻ về phía sau, lại dằn giọng đầy ác ý:

"Ngươi là tai họa, đừng có hòng ám lên con ta. Mau tránh xa ra, đồ độc phụ chuyên mệnh khắc trượng phu!"

Vân Dao Dao vốn là người tri thức, lại sống ở thế kỷ 21, cái thời đại mà lời nói cần có chứng cứ, hành vi cần đạo lý, nhục mạ người khác là phạm luật. Thế nên khi bị người khác mắng chửi không kiêng nể như vừa rồi, nàng thực sự sững sờ.

Sau khi hai mẹ con nọ đi khỏi, nàng tiếp tục bước đi tới trước, nhưng mỗi đoạn đường lại như bị một lớp sương mỏng bủa vây. Không là lời đay nghiến cay nghiệt, thì cũng là ánh mắt e dè, miệng thì không nói nhưng chân thì đã tránh sang bên, như thể nàng là điềm xui rủi nào đó vừa mới trút xuống thôn này.

Gió đầu hạ thổi qua những tán cây hai bên đường. Vân Dao Dao khẽ thở dài, mắt cụp xuống.

"Kiểu này... thì biết hỏi đường thế nào đây..." – nàng lẩm bẩm.

Một thoáng im lặng. Rồi nàng nhớ đến thứ rắc rối mà lại hữu dụng kia, bèn cất giọng gọi:

"Tiểu Thần Y, ngươi có cái thứ gì như thiết bị định vị không? Ta muốn tìm chỗ của Trình Vãn Tịch."

【Có nha, ký chủ~ Trong phạm vi 30 dặm sẽ kích hoạt bản đồ chi tiết, bao gồm nhà cửa, sông suối, con người, động vật, cây cối, cả trâu bò gà vịt cũng thấy rõ nha~】

Giọng hệ thống vang lên vừa lanh lảnh vừa mang theo cơn ngái ngủ.

Ngay sau đó, một tấm bản đồ trong suốt hiện lên trước mắt nàng. Trên nền địa hình khắc chi tiết từng thửa ruộng, từng con đường mòn, có một chấm đỏ đang nhấp nháy nhẹ. Trên chấm đỏ hiện dòng chữ nhỏ: "Trình Vãn Tịch".

Vân Dao Dao siết lại quai giỏ tre, thu hồi ánh mắt trên bản đồ. Nàng xoay người, lặng lẽ bước theo hướng chấm đỏ ấy mà đi tới.

Khi trước mắt dần hiện ra hình ảnh những thửa ruộng nối liền nhau, bóng dáng người làm đồng lác đác rải rác, chấm đỏ trên bản đồ cũng ngày một gần hơn, thì Vân Dao Dao bất ngờ bị chặn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro