Chương 15 - Ta đưa nàng về

Thiếu nữ ngước mắt nhìn nàng, mím môi cười dịu dàng:

"Đa ta Tịch ca ca, ta không sao. Ta là mang cơm đến ăn cùng ngươi."

Vừa nói, nàng vừa đưa giỏ tre trong tay ra trước mặt Trình Vãn Tịch, động tác nghịch ngợm lại đáng yêu đến mềm lòng.

Trình Vãn Tịch nhất thời không biết nên nói gì. Cảm xúc trong lòng dâng lên như thủy triều, tràn đến cổ họng rồi lại bị nàng nuốt ngược trở vào.

Cuối cùng, hai người sóng vai đi đến gốc cây mát ven ruộng, cùng nhau ngồi xuống dùng bữa trưa.

Vân Dao Dao chọn một khoảng đất bằng phẳng bên ruộng, trải chiếc khăn vải sạch ra, cẩn thận lấy từ trong giỏ ra hai dĩa đồ ăn, một dĩa rau muống xào tương vừng, một dĩa khoai tây hấp vẫn còn nóng hổi. Mùi thơm nhẹ nhàng lan ra trong gió, mang theo hương tỏi phi thoang thoảng và mùi vừng rang béo ngậy.

Nàng lấy một củ khoai đặt vào chén của Trình Vãn Tịch, sau đó mới lấy một củ khác cho vào phần mình.

Trình Vãn Tịch ngẩn người nhìn chén trong tay.

Bình thường nàng vốn chẳng ăn trưa, nhiều khi chỉ gặm qua loa một cái màn thầu cũ kỹ, cứng như đá, vì trong nhà thực chẳng có gì để ăn. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên có người chuẩn bị cho nàng bữa trưa, không những vậy, còn là một bữa ăn nóng hổi thơm lừng.

Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm đũa lên, gắp một đũa rau xào, rồi cắn một miếng khoai.

Rau giòn, tương đậu đậm đà, vừng thơm nức mũi. Khoai tây thì mềm ngọt, bùi bùi tan trong miệng. Hương vị không phải cao lương mỹ vị gì, nhưng lại khiến ngực nàng âm ấm, một dòng cảm xúc vừa lạ lẫm vừa dễ chịu từ từ tràn ra.

Bên cạnh, Vân Dao Dao cũng không nói một lời. Hai người ngồi cạnh nhau, lặng lẽ dùng bữa giữa đồng ruộng mênh mông, nắng trưa dịu nhẹ, gió khẽ lay ngọn cỏ.

Giữa sự yên lặng đó là một loại bình yên hiếm có, như thể thế gian ngoài kia ồn ào đến đâu, bận rộn thế nào, thì khoảnh khắc này, ở đây, chỉ có hai người, cùng nhau thưởng thức một bữa trưa đơn sơ mà ấm áp.

Vị đắng của những lời cay nghiệt buổi sáng dần nhạt đi trong miệng, thay vào đó là vị khoai thơm, vị rau thanh, và cả một chút cảm giác... được người để tâm, ngọt ngào mà khó tả.

Trình Vãn Tịch không nói ra, nhưng đáy mắt khẽ mềm đi. Lần đầu tiên, nàng nghĩ, có lẽ có một người như thế này bên cạnh, cũng không tệ.

Dùng xong bữa trưa, Vân Dao Dao thu dọn đồ đạc, khẽ phủi bụi đất dính trên gấu váy, chuẩn bị trở về nhà. Trình Vãn Tịch ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.

"Ta đưa nàng về," nàng nói, giọng trầm thấp nhưng đầy kiên định.

Vân Dao Dao lắc đầu, ánh mắt cong cong như nở nụ cười: "Không cần đâu. Ta không sao, thật đó. Tịch ca ca còn phải làm việc mà, đừng lo cho ta."

Trình Vãn Tịch vẫn nhìn nàng chằm chằm, chân mày khẽ nhíu, như đang đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc. Cuối cùng, thấy Vân Dao Dao kiên quyết, nàng đành gật đầu, khẽ "ừ" một tiếng. Chỉ là khi bóng dáng nhỏ nhắn kia xoay lưng bước đi, đôi mắt nàng vẫn không dời đi nửa bước, dõi theo cho đến khi người khuất hẳn nơi cuối con đường đất đỏ.

Dọc đường về, Vân Dao Dao lại phải đi qua những ánh mắt soi mói quen thuộc. Có người cau mày nhìn nàng, có người khẽ hất mặt quay đi như thể sợ dính lấy xui xẻo. Nhưng nàng không buồn để tâm.

Về đến nhà, nàng không vội nghỉ ngơi mà lại xắn tay áo ra ruộng, tiếp tục xử lý nốt mẫu ruộng thứ ba. Ánh nắng buổi chiều dần nhuốm vàng cả triền đất, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương cỏ và mùi đất ẩm ngai ngái. Nàng cúi xuống, tay không ngừng nhổ cỏ, từng chút một dọn sạch từng mảng ruộng. Lưng lại đau, mồ hôi lại túa ra, nhưng trong lòng lại bình lặng hơn bao giờ hết.

Ngẩng đầu lên, sắc trời đã chuyển sang màu cam nhạt, ánh chiều tà rải nhẹ qua tán lá, như dát một lớp vàng mỏng lên mọi vật. Đã gần đến giờ Dậu, Vân Dao Dao thở ra một hơi, lưng vẫn còn hơi mỏi, nhưng tâm trạng lại nhẹ nhõm. Nàng nghĩ chắc Trình Vãn Tịch cũng sắp về đến nơi, nên thu dọn nông cụ, đi về phía nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro