Ngươi nói
Tàn Hương lộ ra nụ cười mừng rỡ, dịu dàng nói: “Ta đã biết…”
“Còn chưa nói nguyện vọng của ngươi.” Hoàn Nhan Quyến Hi nhắc nhở.
“Ta hy vọng… Lấy được rất nhiều tiền…” Tàn Hương chớp chớp đôi mắt to tuyệt đẹp.
“Không có, cái này không phải là nguyện vọng của ngươi.” Hai cánh tay của Hoàn Nhan Quyến Hi đem Tàn Hương vòng trụ, bàn tay nhỏ đặt lên trên bụng của nàng vuốt nhè nhẹ qua lại.
Tàn Hương nũng nịu kêu lên một tiếng, không quên hỏi: “Vì cái gì?”
Hoàn Nhan Quyến Hi vừa cảm thụ làn da nõn nà mang đến mỹ cảm cho nàng, vừa đáp lời: “Qua mười bảy năm, sinh hoạt của ngươi chỉ có phú quý, hoặc là có thể nói xa hoa. Trong đầu óc của ngươi chưa từng có khái niệm về tiền bạc, một đồng tiền hay là mười vạn bạc trắng, đều đối với ngươi là đồng giá, bởi vì bọn họ đối với ngươi mà nói không có chút ý nghĩa nào. Toàn bộ đồ đạc ở trên thế gian này, chỉ cần ngươi tưởng muốn, liền có thể lấy được, tiền là thứ mà ngươi không cần dùng nhất.”
Tàn Hương đem cả người áp vào trong lòng ngực Hoàn Nhan Quyến Hi, sau lưng của Quận chúa này, không phải bình thường trải qua mà nàng có thể hiểu, loại cảm giác tâm linh tương thông này, Tàn Hương sẽ nhớ rõ cả đời.
“Ta rất may mắn ngươi sanh ở nhà đế vương.” Hoàn Nhan Quyến Hi tiếp tục nói: “Bởi vì như vậy ngươi mới không cần biết đến tiền bạc, thuần mỹ như ngươi nếu mỗi ngày phải cùng những thứ thế tục có mang hơi tiền gì đó có liên quan mà nói, thì sẽ giống như thần linh bị khinh nhờn khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận.”
Tàn Hương nở nụ cười nhàn nhạt, rồi xoay người cùng Hoàn Nhan Quyến Hi đối mặt. Bởi vì Tàn Hương xoay người, bàn tay Hoàn Nhan Quyến Hi đang đặt trên bụng của Tàn Hương ngược lại che ở trên mông đẹp tròn trịa của nàng.
“Quyến Hi ──” Giọng nói của Tàn Hương nghe lên chọc tâm hồn người.
“Ân?” Hoàn Nhan Quyến Hi hàm dưới để lên cái trán Tàn Hương.
“Ta muốn nói, sau khi ta đã quen được ngươi, vĩnh viễn vĩnh viễn chỉ có một nguyện vọng ── ngươi có biết là cái gì không?” Tàn Hương ngước mắt lên, hốc mắt đỏ đỏ mơ hồ có thể thấy được dấu vết đã khóc.
“Ngươi nói cho ta biết.” Hoàn Nhan Quyến Hi nói.
“Chính là ngươi có biết! Ngươi luôn luôn cho rằng…” Tàn Hương giống như đang lên án.
“Nói cho ta biết, ” Giữa Hoàn Nhan Quyến Hi và Tàn Hương không có lộ ra chút khe hở, quấn chặt lại một chỗ.
Tàn Hương lắc đầu, “Ta không nói. Nói rồi có ích lợi gì đâu? Ông trời không có thực hiện nguyện vọng của ta, ta chỉ là đang suy nghĩ viễn vông…”
“Nói đi, ta đáp ứng ngươi… Thực hiện nguyện vọng của ngươi. Coi như hái sao cũng được, xuống núi lửa cũng thế, ta đều cũng sẽ dốc hết toàn lực đi làm.” Hoàn Nhan Quyến Hi nói.
“Thật sự?” Tàn Hương nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang chôn ở Hoàn Nhan Quyến Hi trong lòng ngực.
Hoàn Nhan Quyến Hi cười lên gật gật đầu: “Thật sự. Nhưng là…” Hoàn Nhan Quyến Hi lại nói: “Ta thỏa mãn một cái nguyện vọng cho người đồng thời, ngươi cũng phải thỏa mãn một cái nguyện vọng cho ta.”
Tàn Hương vẻ mặt mừng rỡ nhất thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. “Ta lấy cái gì để thỏa mãn cho ngươi? Ta cái gì đều cũng làm không được.”
“Nguyện vọng này của ta ngươi có thể làm được, mà còn chỉ có ngươi mới có thể làm được đến.” Hoàn Nhan Quyến Hi nói.
Tàn Hương cười khẽ, “Nếu là như thế, ta cũng sẽ giống như ngươi nói vậy, tận khả năng mà ta có đi thực hiện nguyện vọng của ngươi.”
“Hảo.” Hoàn Nhan Quyến Hi sủng ái hôn lên gò má của Tàn Hương, nói: “Bây giờ trả lời vấn đề của ta, trả lời nghiêm túc, nguyện vọng của ngươi là cái gì?”
Tàn Hương không nói, cắn răng trầm mặc thật lâu.
Hoàn Nhan Quyến Hi không có thúc giục nàng, cùng nàng cộng hưởng lặng im dưới ngọn đèn dầu sắp tắt.
Thật lâu lúc sau, Tàn Hương tận lực nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Nguyện vọng cả đời của ta, thì là vĩnh viễn cùng ngươi ở bên nhau…”
Hoàn Nhan Quyến Hi nghe được đáp án mà sớm đã hiểu rõ, vẫn không cầm nổi lòng đem Tàn Hương ôm càng chặt hơn, phảng phất muốn đem nàng dung nhập thân thể của mình. Nàng ích kỷ như thế để người yêu nàng sâu đậm bị quá nhiều khổ.
Tàn Hương không xác định hỏi: “Ngươi sẽ giúp ta thực hiện nó sao?”
“Sẽ!” Hoàn Nhan Quyến Hi trả lời được như đinh đóng cột.
Tàn Hương nước mắt chợt rớt xuống, chảy xiết không ngừng.
Hoàn Nhan Quyến Hi vuốt ve tấm lưng gầy yếu mềm mại của Tàn Hương, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc… Khóc hư mắt ta lại đau lòng.”
“Quyến Hi, ngươi đối với ta… Rất tốt, ta tưởng chừng như không thể tin được, chuyện mà ta kỳ vọng sẽ trở thành sự thật, ta vẫn cho rằng ta vĩnh viễn không có được ngươi, ngươi với ta mà nói thì là giấc mộng trầm mê lại xa hoa, mộng cuối cùng phải tỉnh lại, ngươi cuối cùng rồi phải rời khỏi.” Tàn Hương mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Nhưng ngươi mới vừa nói sẽ cả đời sẽ ở bên cạnh ta, thật sự sao? Thật sự sao?”
“Đúng vậy a. Ta chưa bao giờ lừa gạt ngươi.” Hoàn Nhan Quyến Hi vừa lau đi nước mắt đang chảy xuống của Tàn Hương, vừa nghiêm túc nói.
“Quyến Hi ──” Tàn Hương lần đầu tiên không để ý mất tự nhiên hôn chặt môi của Hoàn Nhan Quyến Hi, một lớp sóng theo một đợt sóng hơi nóng đem bọn họ phá vỡ, bên bờ lý chí cùng dục vọng, Hoàn Nhan Quyến Hi mặc cho Tàn Hương vụng về hôn mình, rồi không có làm bất kỳ hành động gì dù đã định làm. “Quyến Hi, ta yêu ngươi yêu được thật khổ thật khổ, ngươi cự tuyệt cơ hồ khiến ta đau muốn chết, cơ hồ khiến ta đau đớn đến xương tủy, động lực để cho ta có thể sống sót là vẫn ở bên cạnh ngươi, nếu như một ngày nào ngươi chán ghét ta, đuổi ta đi, đem ta đáp ứng cho người nào…” Thanh âm của Tàn Hương truyền ra từ giữa đôi môi đỏ, còn chưa ra đến không gian, đã bị môi của Hoàn Nhan Quyến Hi ăn sạch hết.
“Sẽ như thế nào?” Hoàn Nhan Quyến Hi xoay người một cái, đem Tàn Hương áp dưới thân thể.
“Ta đây cam nguyện đi đến thế giới kia, mỗi ngày nhìn thấy ngươi, làm bạn cùng ngươi.” Tàn Hương nhắm mắt lại, nước mắt dọc theo khóe mắt lăn xuống. Nàng nói ra hèn mọn như vậy, cũng giống như thân thế hèn mọn của nàng.
Hoàn Nhan Quyến Hi thở dài, nhất thời im lặng. Tàn Hương đối với tình cảm của nàng, nàng đã sớm lĩnh ngộ được rất sâu, không cần nghi ngờ, Tàn Hương yêu mình rất sâu đậm. Còn Quyến Hi thì sao?
“Nguyện vọng của ngươi ta đáp ứng giúp ngươi thực hiện, hiện tại đến phiên ngươi tới thực hiện nguyện vọng của ta.” Hoàn Nhan Quyến Hi chống tay ngồi dậy, nàng đem còn thừa lại mền đắp ở trên người giật xuống, đắp lên lỏa thể thẹn thùng của Tàn Hương, nhét chặt góc mền, sợ nàng cảm lạnh.
“Ngươi nói.” Hai tròng mắt mỹ lệ của Tàn Hương giống ánh sao lấp lánh, lại giống như bầu trời sau khi bị mưa to xối rửa qua, trong sáng thấu triệt, đơn thuần lại ngây thơ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro