Ôm đi
Tàn Hương không thể tin trừng lớn mắt, bất chấp đang bị xâm phạm, vươn tay ra níu lấy bóng lưng Hoàn Nhan Quyến Hi đang rời đi, nhưng nàng cuối cùng chỉ bắt được không khí lạnh buốt.
Quận chúa không cần nàng, Tàn Hương nước mắt ủy khuất tuôn ra tràn lan trên mặt.
Cho đến khi hôn đến mằn mặn nước mắt rồi, Bố Uy mới tạm thời rời đi môi anh đào mềm mại của Tàn Hương. Hắn dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Tàn Hương, thầm nghĩ nói lời an ủi, chính là thời gian qua thật lâu, hắn cũng không nói ra được một câu nào.
Hình ảnh Tàn Hương rơi lệ khiến tim hắn không khỏi thắt chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa mang lệ làm rung động lòng người, hắn muốn hôn đi nước mắt trên mặt nàng, nhưng lại không đành lòng làm cho nàng khóc nữa.
Tàn Hương và Hoàn Nhan Quyến Hi là tuyệt nhiên bất đồng, đối với hai nàng, Bố Uy đều có đau lòng, nhưng trình độ lại không giống nhau. Hoàn Nhan Quyến Hi vĩnh viễn đều rất kiên cường, cao ngạo, nàng biết đem tâm tư của mình che dấu rất kỹ, cho dù trái tim đang rướm máu, ở mặt ngoài cũng sẽ che dấu thật tốt, Bố Uy cho dù đau lòng nàng, cái loại cảm giác này cũng chỉ trong giây lát lướt qua;
Nhưng Tàn Hương lại không đồng dạng, thân thể nhu nhược như không có xương sẽ làm hắn nghĩ ôm vào trong ngực, mắt to giống như nai con tràn ngập bất an, một gương mặt tố nhan tươi mát tuyệt lệ.
Dù cho ở bất cứ nơi nào, Bố Uy chỉ cần nhìn thấy nàng, điều duy nhất muốn làm đó là ôm nàng vào lòng, bảo hộ nàng, yêu nàng. Nên khi Tàn Hương vừa khóc, trái tim của hắn rất đau, cái loại cảm giác này chưa bao giờ có, không có bất kỳ một nữ nhân nào có thể ảnh hưởng hắn như vậy.
Đã qua buổi trưa, Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi một mình trong trướng, cầm trong tay một cái chén sứ bạch ngọc, lẳng lặng mà uống rượu. Đây là lần đầu tiên nàng uống rượu. Chất lỏng cay nồng tan trong miệng, nàng không khỏi nhíu mày.
Nữ tử phía Bắc Trường Thành thường xuyên uống rượu, bởi vì các nàng có nam tính hào phóng, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi cự tuyệt không đụng tới rượu thứ này, mỗi lần nhìn thấy nhị ca uống đến say như chết, nàng liền từ trong đáy lòng thống hận loại chất lỏng này.
Hoàn Nhan Quyến Hi đứng lên, xách lên vò rượu nặng trịch, "Hoa ──" một cái, trút ra rất nhiều rượu, phần lớn rượu vẩy ở trên bàn, từ góc bàn nhỏ giọt xuống dưới, chỉ có một chút rượu lọt vào trong chén bạch ngọc giá trị thiên kim này.
Nàng đã nhớ không rõ đây là lần thứ mấy rót rượu, chỉ cảm thấy giờ phút này đầu vừa trầm lại nặng, tựa như cả người đã lơ lửng bay lên. Hoàn Nhan Quyến Hi cầm cái chén trên bàn, hơi ngửa đầu, uống hết. Rượu càng ngon lại càng cay, còn chưa có đem rượu nuốt xuống hết, nàng liền mãnh liệt sặc lên. Hoàn Nhan Quyến Hi tiện tay chụp lấy một món đồ để chà lau rượu bị sặc ra, tức thì có một cổ hương thơm xâm nhập vào đầu óc nặng trĩu của nàng, cúi đầu nhìn, nàng lấy chính là Tàn Hương ngoại y.
Không hy vọng nhớ đến, nhưng hết lần này tới lần khác lại nhớ đến. Trên khuôn mặt ửng đỏ của Hoàn Nhan Quyến Hi kéo ra một nụ cười khổ. Lúc nàng trở lại trướng tử của mình, trước cánh cửa sớm đã không còn một bóng người, nàng hỏi qua thủ trướng hộ vệ, Bố Uy từ một canh giờ trước đã đem Tàn Hương "Ôm đi".
Khi nghe tới tin tức này, cõi lòng lặng yên như nước trong của Hoàn Nhan Quyến Hi lại như bị sấm đánh, co giật xé đau. Nàng quả thật không còn nước mắt để rơi tiếp nữa, biểu hiện nàng vô cùng bình tĩnh, chỉ muốn uống một chút rượu...
Bỏ xuống ngoại y đang cầm trong tay, Hoàn Nhan Quyến Hi tiếp tục cuồng uống, có thể nguyên nhân là do rượu, nàng cảm giác đầu óc của mình như muốn nổ mạnh mà đau đớn, suy nghĩ hỗn loạn, trong đầu không ngừng lặp lại hiện lên bóng dáng của hai người, ảo tưởng chuyện phiên vân phúc vũ Uy sắp xảy ra hoặc là đã muốn xảy ra giữa Tàn Hương và Bố Uy.
Lúc này lại đứng lên rót rượu, Hoàn Nhan Quyến Hi đã hoàn toàn không còn sức lực, hai tay cầm không nổi vò rượu đã cạn đến thấy đáy. Đột nhiên "Ba ──" một tiếng, Hoàn Nhan Quyến Hi lỡ tay, vò rượu rơi xuống đất; bể nát.
Cuối cùng, Hoàn Nhan Quyến Hi say rượu gục trên bàn, mấy cái chén bạch ngọc nằm lăn lóc trên mặt đất...
Ban đêm, gió lạnh rét buốt, nhánh cây trụi lủi lung lay qua lại, phát ra tiếng vang xào xạc──
"Quận chúa... Quận chúa..." Người từ nhỏ đã bắt đầu hầu hạ Hoàn Nhan Quyến Hi, Nặc Nhã, nhẹ giọng gọi, nhìn thấy chủ tử một chút dấu hiệu sáng suốt cũng không có, nàng bắt đầu lớn tiếng kêu lên: Hoàn Nhan Quận chúa! Quận chúa! Hoàn Nhan... Nhưng bất luận tiếng kêu của nàng bao lớn, Hoàn Nhan Quyến Hi tựa như đã hôn mê, không hề hay biết.
Nhìn thấy như vậy, Nặc Nhã vô cùng sợ hãi, hầu hạ Quận chúa rất nhiều năm, cho tới bây giờ còn chưa hề xảy ra chuyện như vậy, trong trí nhớ của nàng, Hoàn Nhan Quyến Hi tựa hồ luôn luôn sáng suốt thông minh lanh lợi.
Ai nha kêu to một tiếng, Nặc Nhã chạy ra bên ngoài trướng, gọi lớn lên: Có ai không! Cứu người a!
Không bao lâu sau, trong trướng tử của Hoàn Nhan Quyến Hi đã đứng đầy người. Hoàn Nhan Tông Hàn biểu cảm nghiêm trang nhìn đống bừa bãi trên mặt đất, thỉnh thoảng cau chặt đôi mày. Hoàn Nhan Nghĩa phá lệ không uống rượu, hắn là người đầu tiên đi vào Hoàn Nhan Quyến Hi trướng tử, trướng tử của hắn cách Hoàn Nhan Quyến Hi tương đối gần, nghe thấy Nặc Nhã kêu to, hắn trước tiên chạy vào, đem tiểu muội gục ngủ trên bàn ôm lên trên giường.
Vừa nhìn thấy Hoàn Nhan Quyến Hi say thành như vậy, hắn đau lòng nhịn không được chửi mắng thủ trướng hộ vệ: "Nếu Quận chúa uống đến chết ở trong trướng tử, các ngươi vẫn còn giống như ngốc tử đứng ở ngoài trướng phải không? Thật không hiểu các ngươi làm ăn cái gì nữa, cả con chó cũng không bằng." Thủ trướng hộ vệ cúi đầu đứng một bên, trong lòng run sợ Hoàn Nhan Nghĩa thật sự lấy bọn họ khai đao, tuy rằng Hoàn Nhan Nghĩa bình thường làm không ra chuyện gì đứng đắn, nhưng lòng dạ ác độc của hắn mọi người đều biết đến, tên cấp dưới nào dám chọc giận hắn, chính là có họa rơi đầu.
Nặc Nhã cũng không thoát được bị mắng, Hoàn Nhan Nghĩa đã quở trách nàng một hồi lâu. Nặc Nhã thực ủy khuất nức nở, Hoàn Nhan Quyến Hi chưa từng nghiêm khắc như vậy chửi mắng nàng, huống chi từ khi nữ nhân Đại Tống đó tới rồi, nàng đã thật lâu chưa đến trướng tử Quận chúa. Quận chúa đã phân phó, trước lúc nhổ trại, không cần nàng hầu hạ. Nặc Nhã âm thầm nghĩ, nếu như nàng luôn luôn theo bồi Quận chúa, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Quân y chẩn bệnh một hồi, nói ra: "Quận chúa bởi vì uống quá nhiều rượu, cho nên tạm thời hôn mê, trước buổi trưa ngày mai sẽ tỉnh."
"Cái gì? Hôn mê?" Hoàn Nhan Nghĩa cả giận nói.
Quân y gật gật đầu.
Hoàn Nhan Nghĩa nói: "Uống chút rượu có thể hôn mê, ta xem ngươi thật sự là làm thầy thuốc làm đủ rồi! Ta uống nhiều năm như vậy, cũng không có hôn mê. Ngươi nói rõ cho ta, tiểu muội rốt cuộc là làm sao vậy!"
"Nhị đệ." Hoàn Nhan Tông Hàn chặn lại lời nói vô lý của Hoàn Nhan Nghĩa, thở dài nói ra: "Quyến Hi cho tới bây giờ sẽ không như vậy, không biết chuyện gì đã xảy ra, mới có thể để cho nàng u buồn tưởng muốn uống rượu giải sầu. Chúng ta làm ca ca thật là không có làm tròn bổn phận a, xuất môn ra bên ngoài, không có tận hết trách nhiệm, không có chiếu cố tốt tiểu muội."
Nghe được lời Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Nghĩa cũng ngừng nói, hắn đi qua vuốt tóc Hoàn Nhan Quyến Hi, nhìn thấy gò má mỹ lệ của nàng tái nhợt không có một chút huyết sắc nào, không khỏi đau lòng nói: "Ta xem tiểu muội nhất định là vì Bố Uy mới khổ sở thành cái dạng này, thật không biết bọn họ khi nào mới có thể không cãi nhau. Tiểu muội của ta tốt như vậy, tên đó còn không nhanh lên đem nàng thú về nhà? Thật không hiểu tên tiểu tử này trong đầu suy nghĩ cái gì!"
Hoàn Nhan Tông Hàn nghe Hoàn Nhan Nghĩa báo oán, sắc mặt trầm xuống... Hoàn Nhan Quyến Hi và Bố Uy, quả thật có vấn đề gấp rút chờ giải quyết.
Giữa trưa hôm sau, Hoàn Nhan Quyến Hi đúng giờ mà mở ánh mắt khô khốc.
Bên trong trướng tử xanh thẳm rộng lớn, chỉ còn lại hai người. Nặc Nhã một tấc cũng không rời mà canh giữ bên giường Hoàn Nhan Quyến Hi, một người khác là Quân y, hắn sắc mặt thâm trầm mà đứng ở màn cửa lều vải.
Nhìn thấy Hoàn Nhan Quyến Hi tỉnh táo, Quân y mỉm cười, giũ vạt áo, hướng giường nàng đi tới, tướng tá có chút đắc ý. Hắn đắc ý với y thuật cao siêu của mình, suy đoán Hoàn Nhan Quyến Hi sẽ tỉnh lại vào giữa trưa hôm sau, quả nhiên nàng liền tỉnh lại ngay lúc này.
Trướng tử này trống trải như vậy, không phải là không có người nào lo lắng cho Hoàn Nhan Quyến Hi, mà là người bình thường không có tư cách bước vào.
Tướng quân đứng đầu là Hoàn Nhan Tông Hàn đã ở trướng tử Hoàn Nhan Quyến Hi mà trông coi một đêm, cho đến khi sáng nay đại thần bẩm báo nói là có việc quân cơ quan trọng cần thương lượng, hắn mới lưu luyến mà rời đi doanh trướng của Quyến Hi. Cách ngày nhổ trại càng ngày càng gần, còn có rất nhiều việc chưa xử lý hoàn tất, hắn coi như thực lo lắng cho an nguy của tiểu muội, nhưng cũng không thể không để ý quốc gia đại sự.
Mà Hoàn Nhan Nghĩa thì sao, từ đêm qua cũng đã ly khai trướng tử Hoàn Nhan Quyến Hi, trở lại trong trướng tử của mình. Hắn là không thể một ngày không có rượu, huống chi từ khi Tàn Hương được cứu rồi, hắn liền từ trong trướng của nữ tù chọn một vị mỹ nhân, bây giờ vẫn còn bị vây hãm trong thời kỳ kích thích mới mẽ, cho nên trở về thật sớm để hưởng thụ rượu ngon cùng giai nhân.
Khi Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ nhàng mở to đôi mắt, tỳ nữ Nặc Nhã đang nằm bên giường của Quận chúa mà ngủ say, đêm qua Hoàn Nhan Quyến Hi sốt cao không giảm, Nặc Nhã liền luôn luôn trước trước sau sau chiếu cố, cho đến khi bầu trời mênh mông hiện sáng, Hoàn Nhan Quyến Hi đã khôi phục nhiệt độ cơ thể bình thường, Nặc Nhã mới có thể nhắm mắt lại.
"Quận chúa, ngài khá hơn chút nào không?" Quân y đi đến bên giường, nhẹ giọng hỏi. Hoàn Nhan Quyến Hi sắc mặt rất trắng, đôi môi khô quắt mím lại, đôi mắt tựa hồ vẫn còn hỗn độn.
Hoàn Nhan Quyến Hi dừng một chút, nửa ngày nói ra một câu không có chút sinh khí: "Tàn Hương có thấy khá hơn chút nào không..."
Quân y nhất thời ngây ngẩn cả người, không rõ Quận chúa tại sao hỏi cái này.
Hoàn Nhan Quyến Hi nhúc nhích đầu, chỉ nghe oanh một tiếng, nàng cảm thấy đầu óc của mình đau nhức giống như muốn nổ tung. Cau mày thật chặt, Hoàn Nhan Quyến Hi không dám cử động nữa.
Lại cách một hồi, Hoàn Nhan Quyến Hi cảm giác khá hơn một chút, mới đối với Quân y nói: "Sao ngươi không trả lời ta?"
Quân y nắm chặt hai bàn tay, lộ ra vẻ luống cuống, hắn nói: "Tàn Hương... Nàng không có ở... Ân... Nàng..." Chuyện ngày hôm qua chuyện Tàn Hương bị Bố Uy ôm đi cơ hồ truyền ra đến mọi người đều biết, ngoại trừ hai người thủ lĩnh Hoàn Nhan Tông Hàn và Hoàn Nhan Nghĩa là không biết, còn lại tất cả mọi người đã biết, quân y cũng không ngoại lệ, cho nên hắn không biết làm sao trả lời Quận chúa vấn đề này.
Càng làm quân y không thể tưởng tượng được chính là, Quận chúa lại đi hỏi tình địch thế nào! Này thật là quỷ dị. Mang tâm tình mơ hồ, Quân y lại lần nữa hỏi: "Quận chúa, ngài cảm giác ra sao? Có chỗ nào không thoải mái?" Có phải đêm qua sốt cao đem đầu óc Quận chúa cháy hỏng rồi sao? Quân y đối với y thuật của mình chợt mất đi tự tin, đáy lòng bị một cổ cảm giác lạnh lẽo rót đầy, nếu như Quận chúa xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đầu của hắn thật khó bảo toàn a!
Hoàn Nhan Quyến Hi ánh mắt trống rỗng mà nhìn lên trướng đỉnh, ký ức trong nháy mắt tập trung trong đầu óc đang muốn hỏng mất.
Nàng nhớ ra rồi! Nàng nhớ ra rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro