Thị thị phi phi
Nàng làm sao cam lòng đây? Tàn Hương nguyện ý mỗi ngày mỗi đêm, không có lúc nào mà không trông thấy Quyến Hi.
“Hương ──” Hoàn Nhan Quyến Hi giống như có thể xuyên thấu qua nội tâm của Tàn Hương, không nhịn được nói: “Ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi ── yêu ngươi ── chúng ta bây giờ lại đi ra ngoài, nhịn nữa một chút, van cầu ngươi nhịn thêm một chút nữa…” Hoàn Nhan Quyến Hi dùng thân thể đã muốn cạn kiệt đem Tàn Hương ôm lên, đạp lên sóng lửa, từng bước một hướng ngoài động đi ra. Nàng rất muốn đi nhanh một chút, nhưng lại cảm giác cả người lung lay sắp đổ, trước mắt một mảnh tối đen, một mảnh tối đen. Bức màn đen tối tăm mê muội và lửa nóng trong hang động, buộc chặt nàng lại. Nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn kiên trì, nàng nhất định phải mang Tàn Hương ra ngoài.
Ánh sáng dần dần biến mất, sau đó chỉ còn triệt để hắc ám. Hoàn Nhan Quyến Hi vừa yếu ớt gọi tên của Tàn Hương, vừa dùng thân thể dò đường. Thân thể mềm mại của nàng đang lặp lại cọ xát trên vách tường nóng bỏng, phán đoán phương hướng, mới không bị ngã sấp xuống.
Thời gian từ từ trôi qua, Tàn Hương hơi thở càng ngày càng mỏng manh, Hoàn Nhan Quyến Hi cảm thấy tử thần tự hồ đang đuổi theo ở phía sau của hai nàng. Khủng hoảng làm cho nàng bước nhanh hơn, mà làn da bắt đầu cùng với vách tường chạm mạnh…
Hoàn Nhan Quyến Hi đã sớm không còn cảm giác đau.
Rốt cục, khi ý thức và thể lực của Hoàn Nhan Quyến Hi bên bờ vực thẳm, chân của nàng bước ra cửa động. Nữ tử này ngày thường bình tĩnh và thiết huyết, vừa buông xuống người trong lòng ngực, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn rõ ràng, liền ngã nhào trên mặt đất, một ngụm máu đặc trong miệng phun mạnh ra, vẩy tại trên mặt đất, đem mảnh đất vốn là đỏ sậm thêm một vết thoáng hiện đỏ tươi.
Hai thân thể đỏ bừng lại suy sụp giống như tàn liễu, ở dưới ánh trăng chiếu xuống, phá lệ lóa mắt rực rỡ. Hơi thở của hai người đều cũng thực mỏng manh, nhưng tựa hồ Hoàn Nhan Quyến Hi càng yếu ớt hơn một ít.
Thân thể của Tàn Hương rất nhẹ, nhẹ giống như đứa con nít, nhưng khi Hoàn Nhan Quyến Hi đã bị nướng nóng đến sắp hôn mê, vẫn còn bồng lấy Tàn Hương đi một đoạn đường thật dài, cái loại thân mỏi mệt và kiệt lực này có thể tưởng tưởng là biết, nàng mệt mỏi đến nổi không muốn mở mắt ra, không muốn đứng lên, không muốn đi lo lắng chuyện thị thị phi phi của trần thế…
Mấy gã thủ hạ của Hoàn Nhan Quyến Hi đang gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, ngắm nhìn ánh trăng sáng lên, hy vọng thấy Hoàn Nhan Quyến Hi anh tư mạnh mẻ trở ra từ phía sau núi… Nhưng bọn họ trái đợi phải chờ, nhưng lại không thấy bóng dáng của hai nàng.
Bởi vì Hoàn Nhan Quyến Hi trước đó đã phân phó, cho nên bọn đại hán không dám tùy tiện đi phía trước núi tìm kiếm Quận chúa và Tàn Hương, duy nhất có thể làm chỉ là chờ đợi ở nguyên tại chỗ, đợi một cái thì đã là một đêm…
Khi bầu trời biến thành đôi mắt màu u lam, Đằng Trùng hỏa sơn nhiệt hải ở dưới một đám biển mây tựa như là một hòn đảo cô đơn mây khói lượn lờ, mộng cảnh trong đêm rốt cục chịu tạm thời tha thứ cho một người ──
Mà người này là Tàn Hương.
Mí mắt của nàng sau nhiều lần giãy dụa, chậm rãi mở ra. Nàng giật mình sững sờ nhìn lên cảnh tượng ở bốn phía, giống như là bị tẩy não, mọi thứ đều cũng quên lãng. Đây là đâu?
Nâng lên bàn tay bị lửa nóng vách tường làm tổn thương, hơi đau đớn làm cho nàng đột nhiên ý thức được, bị sương khói vây quanh nàng không phải đang ở tại tiên cảnh, mà là đang ở tại một cái cửa động của đỉnh núi lửa.
“Quyến Hi…” Tàn Hương nhớ rõ, một hình ảnh cuối cùng trước khi ngất xỉu, là đã dựa vào trong lòng ngực của Hoàn Nhan Quyến Hi. Nếu như nàng đã té xỉu, thì làm sao thoát ra khỏi nhiệt hải đây?
Nghiêng đầu, mọi thứ liền có đáp án.
Giọt máu khô đông lại ở trên khóe miệng của Hoàn Nhan Quyến Hi, toàn thân che kín vết phỏng đỏ bừng lại có vài vết phỏng đã trở nên trắng bệch, rất nhiều chỗ làn da sưng tấy phồng lên, càng nhiều chỗ làn da nứt hở ra…
“Quyến Hi!” Tàn Hương sợ hãi kêu lên, đem hết toàn lực gọi lên Hoàn Nhan Quyến Hi. “Đây là ngươi sao? Tại sao có thể như vậy!” Tàn Hương nằm rạp xuống bên người Hoàn Nhan Quyến Hi, hình dáng vô cùng tán loạn. Nàng xem xét kỹ lưỡng vết thương tổn vô cùng thê thảm khắp người của Hoàn Nhan Quyến Hi, nước mắt trong nháy mắt trào ra.
“Không có… Quyến Hi… Ngươi tỉnh tỉnh…” Tàn Hương ô ô khóc lên, cảm giác thế giới đã vứt bỏ hai nàng, nàng bây giờ nên làm gì? Quyến Hi có phải hay không đã muốn…
Tàn Hương khóc càng lớn tiếng, nhưng không có người nghe đến. Hỏa sơn nham động vẫn đứng sừng sững uy nghiêm ở bên người nàng, không chút động lòng.
“Quyến Hi… Quyến Hi…” Tàn Hương luôn luôn kêu, luôn luôn khóc, lại kêu, lại khóc…
Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn không tỉnh lại, giống như đã ngủ say nhiều năm tại nơi này.
Tàn Hương lung tung lau khô nước mắt, không thể khóc lóc ở đây, nàng nhất định nghĩ biện pháp cứu Quyến Hi. Mặc quần áo vô, lại khó khăn giúp Hoàn Nhan Quyến Hi mặc chỉnh tề.
Thân thể của Hoàn Nhan Quyến Hi ngay tại dưới bàn tay của Tàn Hương, nhưng Tàn Hương hoàn toàn không có ý khác. Nhìn thấy Quyến Hi đầy người thương tổn, Tàn Hương khóc không ra nước mắt, hối hận, tự trách, và đau lòng.
“Mau ── mau ──── nhanh đi ──” Tàn Hương thở không ra hơi nói với bọn đại hán dưới chân núi: “Quyến Hi… Các ngươi nhanh đi…”
Mấy người đại hán cùng hỏi: “Làm sao vậy? Quận chúa nàng làm sao vậy!”
Có gã đại hán mắt sắc, phát hiện Tàn Hương không ngờ là chạy từ phía trước núi tới phía sau núi, “Chân của ngươi…” Một đại hán chỉ vào chân của Tàn Hương, trợn mắt há miệng hỏi.
Tàn Hương lúc này mới ngẩn ra, nàng thế mà có thể chạy xuống núi. “Chân của ta…” Tàn Hương trợn mắt, kinh ngạc phi thường, chân của nàng hoàn toàn tốt lắm!
Nhưng lập tức lo lắng nói: “Chân của ta không trọng yếu, các ngươi nhanh đi xem Quyến Hi, nàng luôn luôn hôn mê, ta kêu ra sao cũng không tỉnh lại…” Tàn Hương nước mắt lại rớt xuống.
Ba ngày sau, một khách điếm xa hoa, lúc nửa đêm, một ngọn đèn đốt ở bên cạnh giường, Hoàn Nhan Quyến Hi mặt như giấy trắng, hôn mê nằm thẳng ở trên giường.
Tàn Hương khóc thút thít ở một bên, mấy ngày mấy đêm, không ăn không ngủ, lẳng lặng tuyệt vọng chờ đợi Hoàn Nhan Quyến Hi tỉnh lại.
“Quyến Hi…” Tàn Hương vô số lần gọi nhỏ, bao hàm thâm tình.
Ngoài cửa sổ, bão táp cùng với đêm đen đưa tay không thấy được năm ngón áp bách lên căn phòng không quá lớn này, gió to mưa lớn đang ở bên ngoài cửa sổ tàn phá bừa bãi, phát ra kinh sợ thanh âm.
Tàn Hương nắm chặt bàn tay Hoàn Nhan Quyến Hi, dán mặt lên Hoàn Nhan Quyến Hi, rất gần rất gần. “Quyến Hi, tỉnh dậy đi… Ngươi thường thường dạy ta kiên cường, ngươi cũng phải kiên cường một chút. Mưa to rơi ngoài cửa sổ, còn có tiếng sấm cuồn cuộn, ta sợ hãi…” Nước mắt theo khóe mắt Tàn Hương chảy xuống, nhỏ trên mí mắt của Hoàn Nhan Quyến Hi, lại chậm rãi chảy vào trong chiếc gối bằng bông vải mềm mại. “Nếu như ngươi dắt tay của ta, giống bình thường, nắm chặt tay của ta, ta sẽ không sợ ── Quyến Hi, tỉnh dậy đi, được chứ?” Tàn Hương lau nước mắt “Chảy” ra từ khóe mắt của Hoàn Nhan Quyến Hi, cười nói: “Ta hiểu rõ ngươi sẽ không có không cần ta, ngươi đã nói yêu ta… Ngươi nói yêu ta… Đừng quên, ngươi nói ngươi yêu ta…” Tàn Hương lặp đi lặp lại những lời này, cho đến khi nói đến lòng đau muốn chết. Nước mắt của Tàn Hương ngập lụt tràn ra, từ khi đi ra chữa bệnh, nàng chưa bao giờ khóc đến đau lòng như vậy.
Hoàn Nhan Quyến Hi lành lạnh nằm thẳng ở trên giường, cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng nhìn không thấy, bình tĩnh mà an tường, sắc mặt ung dung mà đạm nhạt. Dung nhan vẫn trẻ trung, mỹ lệ, độc đáo… Nhưng gương mặt này từng sáng lạn qua, cũng đã từng ưu thương qua, hiện tại như tro tàn u tối…
“Quyến Hi, ngươi nói cho ta biết, khi nào sẽ tỉnh… Ta không sợ chờ đợi, thật sự, mười năm, hai mươi năm, ta cũng sẽ ngồi ở chổ này đợi ngươi. Nhưng xin ngươi nói cho ta biết, ngươi khi nào sẽ tỉnh, hảo không? Đừng làm cho ta bận tâm…” Đôi mắt của Tàn Hương sớm đã đẫm lệ mơ hồ, bốn phía vắng vẻ không tiếng động, giọng nói yếu ớt đáng thương một mình ở trong phòng vọng lại, nhưng không đi vào trong đầu của Hoàn Nhan Quyến Hi.
Vô dụng, mặc cho Tàn Hương như thế nào kêu gọi, đều là phí công, vô dụng, Hoàn Nhan Quyến Hi nghe không được.
Trời lại sáng, Tàn Hương nâng lên đầu nặng trĩu, ánh mắt đỏ đến dọa người. Tựa hồ từ Hỏa sơn nham động trở về, ánh mắt của nàng đã không hề dễ qua.
Tàn Hương bi thảm cười lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Hoàn Nhan Quyến Hi, “Ngươi chắc là chán ghét ta, bởi vì ta là một người phiền toái. Nếu như ngươi rời đi ta, ta sẽ không bao giờ quấy rầy đến ngươi nữa… Ngươi không cần thay ta thu thập cục diện rắm rối, cũng không cần ngàn dậm xa xôi mang ta đi chữa bệnh, lại càng không lao vào trong núi lửa nóng bỏng…”
Tàn Hương thở dài, đầy tuyệt vọng, “Ngươi chán ghét ta…”
Đột nhiên, cửa bị mở ra, một đại hán bưng nước ấm đi tới, “Ầm──” đặt tại trên bàn, bất mãn viết ở tại trên mặt.
Tàn Hương yên lặng đi qua, thấm khăn lông ướt, sau đó lau mặt cho Hoàn Nhan Quyến Hi.
“Sao chổi.” Đại hán thô lỗ mà không tiếc lời nói ra.
Tàn Hương không quay đầu lại, chỉ nghiêm túc lau chùi làn da không có bị phỏng của Hoàn Nhan Quyến Hi. Vài ngày thời gian, nàng đã thành thói quen nghe những lời nói lạnh lùng này.
Đám tùy tùng đều trút giận lên người Tàn Hương, hận không thể đem nàng róc xương lóc thịt, bầm thây vạn đoạn. Bọn đại hán nhất trí cho rằng, Quận chúa nếu như không phải vì cứu nàng, vì nàng trị chân thương tổn, chắc là sẽ không giống như bây giờ một khi ngủ thì không thức dậy.
Mà đối với những thứ lên án đó, Tàn Hương vô lực phản bác. Bởi vì đây là sự thật, mà ngay cả tự mình Tàn Hương cũng cho là như vậy, cũng không thể tha thứ cho mình.
Nàng là tội nhân.
Người có nặng nề nghiệp chướng.
Một dân Tống mất nước, cho nên tội càng thêm tội, tội ác tày trời.
Tàn Hương cũng biết, đều cũng minh bạch, nếu như Hoàn Nhan Quyến Hi ngủ say không bao giờ tỉnh lại, nàng cũng sẽ không sống được. Bất quá như vậy cũng tốt, giảm đi một sợi lụa trắng. Chính là không biết mình sẽ chết như thế nào, có thể rất thảm hay không.
“Ta sẽ bồi theo ngươi, Quyến Hi…” Tàn Hương nhẹ giọng nói: vô luận sinh tử.
Năm ngày ──
Mười ngày ──
Mời lần toàn bộ danh y ở Vân Nam, mỗi người cũng chỉ lắc đầu.
Ngoại thương cũng không phải làm cho Hoàn Nhan Quyến Hi hôn mê bất tỉnh, mà tâm mỏi lực kiệt, chân khí mất hết mới phải trí mạng, Hoàn Nhan Quyến Hi vì cứu Tàn Hương, dùng hết tất cả lực lượng của kiếp trước và kiếp này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro