Tình cảnh này rất hấp dẫn

Hơn chục đại hán cưỡi ngựa, rất xa theo sau Quận chúa và Tàn Hương, tuy có thiên ngôn vạn ngữ, cũng phải ngậm miệng. Sớm chỉ hiểu rỏ Quận chúa mang Tàn Hương đi ra chữa bệnh, cũng sẽ không là chuyện tốt. Quả nhiên, đoán được, hai nữ nhân thế nhưng…

Lén lút chỗ không người, bọn đại hán tôn Tàn Hương là “Hồ ly tinh”, nếu như không phải nàng, Hoàn Nhan Quận chúa cao quý kiêu ngạo cùng tận làm không ra loại chuyện bại hoại đạo đức luân thường như vậy. Hồng nhan họa thủy, yêu ma quỷ quái!

Hoàn Nhan Quyến Hi một khi yêu, không rút tay lại được, dừng không được chân, nàng yêu là cuồng liệt, là cực đoan. Quả thật, chuyện nữ nhân yêu nữ nhân trong xã hội thịnh hành phong kiến này, ít càng thêm ít, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi mặc kệ, nàng đã muốn yêu Tàn Hương, đã yêu Tàn Hương, quyết định yêu Tàn Hương, sẽ không quản người khác thì làm sao nhìn. Đến nỗi nhìn nàng cao, xem thường, Quyến Hi cũng không cần, nàng sẽ không để cho người yêu của mình giống con chuột sống ở chỗ tối tăm, cũng quyết sẽ không ủy khuất mình và Tàn Hương. Tình yêu của Hoàn Nhan Quyến Hi, trời sinh thuộc về cao quý, thanh lịch và thần thánh, cho dù thế nhân cũng biết nàng yêu Tàn Hương, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không cần.

Cho nên, Hoàn Nhan Quyến Hi dám ở dưới ban ngày ban mặt, ở trước bọn đại hán ngưng thần chú mục, cùng với Tàn Hương tới một nụ hôn của thế kỷ.

“Quyến Hi…” Tàn Hương thẹn thùng kháng cự lên, làm như vậy thật sự không ổn.

“Không thích sao?” Hoàn Nhan Quyến Hi ngược lại hôn nhẹ cần cổ trắng tinh của Tàn Hương, tùy ý con ngựa tự do tự tại đi lại.

Tàn Hương cắn môi cười khẽ, như thế nào lại không thích đâu, nàng rất thích ──

Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi ngay ngắn, lại lần nữa đem Tàn Hương ôm vào lòng, nghiêm trang nói: “Tưởng nghĩ đại ca của ta, sớm đã nhổ doanh trại hồi kinh, tính lên ngày, xuất ngoại đánh giặc, ở tại Yến Vân mười sáu châu đóng quân, lại mang ngươi tới chữa bệnh, đã có một năm tình cảnh, thực sự có chút tưởng niệm thân nhân.”

Tàn Hương vẻ u sầu sâu kín dâng lên, Hoàn Nhan Quyến Hi chính là tưởng niệm thân nhân, mà nàng cần phải tưởng nghĩ người, vật, sự tình, nhiều lắm.

Tàn Hương cố ý không thèm nghĩ những chuyện không vui nữa, nếu tới tóm lại sẽ tới, ngày ưu sầu có lẽ vẫn còn phía sau đâu.

“Quyến Hi, ” Tàn Hương nhẹ giọng kêu.

“Ân?” Mặt trời dần dần thăng lên, ánh sáng như mảnh kim cương rọi xuống. Hoàn Nhan Quyến Hi đội lên mũ rơm, che khuất ánh mặt trời chói chan.

“Hồi Đại Kim, cái kia ──” Tàn Hương do dự không quyết nói: “Tất cả đều là người Kim sao?”

“Có cái gì sự khác biệt?” Hoàn Nhan Quyến Hi nghe ra nội tâm Tàn Hương đang giãy dụa.

“Chúng ta…” Tàn Hương không mở miệng được, nàng nghĩ cùng Hoàn Nhan Quyến Hi lưu lạc chân trời, nhưng này tuyệt đối không có khả năng, Quyến Hi có bầu trời của nàng, sự nghiệp của nàng, Tàn Hương nhất định thành tựu mộng tưởng của Hoàn Nhan Quyến Hi. Huống hồ, Hoàn Nhan Quyến Hi quý vi Quận chúa, không phải nói có thể xa rời thì có thể tiêu sái ly khai.

“Ngươi có ta, sợ cái gì? Ta không có cho ngươi bị thương tổn.” Hai cánh tay của Hoàn Nhan Quyến lại lần nữa đem Tàn Hương ôm sát.

Tàn Hương cười khẽ, trên mặt cười là không xác định, “Cái kia Bố Uy ── “

Hoàn Nhan Quyến Hi nắm chặt cương ngựa, ngựa đột nhiên nhảy lên, chạy nhanh lên, “Ngươi chỉ phải nhớ kỹ câu nói đầu tiên, thì phải là: ta yêu ngươi.”

Trải qua mấy ngày nữa đường đi bôn ba, một đoàn người ngựa lại lần nữa đạt tới Yến Vân mười sáu châu, đây là đến Đại Kim Quốc con đường lộ tất phải qua.

Tháng năm đỉnh núi, đúng là! Mùa hoa nở rộ, chim hót ríu rít líu lo, khí hậu hợp lòng người.

“Xem, nơi này.” Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ vào một chỗ đất trống nói: “Hai tháng trước, trướng tử của ta thì cắm tại đây.”

“Nha…” Tàn Hương lĩnh ngộ gật đầu, cây cỏ chim oanh bay, hoàn toàn đã không có lúc trước tình cảnh. Khi các nàng rời đi, tuyết nước mới tan chảy một nửa. “Thời gian không đợi người a.” Tàn Hương cảm khái xuống ngựa, ở trong rừng chậm rãi đi lên.

Hoàn Nhan Quyến Hi cũng xoay người xuống ngựa, tay dắt dây cương đi theo sau Tàn Hương, đột nhiên, nàng nhạy bén vừa động nói: “Hương, ngươi còn nhớ rõ ta từng là mang ngươi nhìn phong cảnh đẹp sao?”

Tàn Hương ngẫm nghĩ, ánh mắt đột nhiên lóe sáng, quay đầu cười nói: “Ta đương nhiên nhớ rõ, cái kia xinh đẹp giống tiên cảnh, cả đời cũng không thể quên được.”

“Không bằng chúng ta trở lại chốn cũ, thế nào?” Hoàn Nhan Quyến Hi đề nghị.

“Ân.” Tàn Hương gật gật đầu, tùy Quyến Hi ôm lấy, lại lần nữa đi lên lưng ngựa. Hoàn Nhan Quyến Hi thì không có vội vã lên ngựa, mà là đi đến bên người tùy tùng, thì thầm vài câu, lại cầm một chút lương khô, mới một lần nữa sải bước lên ngựa.

Gió bên lỗ tai gào thét mà qua, mặt trời chiều treo lơ lững ở chân trời, bầu trời cuối cùng hiện màu hồng nhạt, mây đa tình nhuộm thành bảy màu, thiên không và núi non nối liền chặt chẽ, đẹp không sao tả xiết.

Xuyên qua một mảnh lại một mảnh rừng cây, Tàn Hương cảm giác mình giống như đang bay trên trời.

“Tới rồi.” Hoàn Nhan Quyến Hi nói nhỏ, con ngựa cùng theo thả chậm lại tốc độ.

Tàn Hương ngừng thở, chờ đợi một mỹ cảnh hiện ra trước mắt của mình.

“Hảo đẹp quá!” Không có báo động trước, mảng lớn mảng lớn hoa đào vây quanh hồ nước thoáng hiện.”Quyến Hi.” Tàn Hương kích động mà kêu lên.

“Như thế nào?” Hoàn Nhan Quyến Hi vừa thưởng thức mỹ cảnh, vừa nhìn thấy trên mặt Tàn Hương thay đổi biểu cảm.

“Lần trước chúng ta tới không phải như vậy…” Tàn Hương khó khăn tự mình xuống ngựa, ở trên đào viên khoan khoái chạy nhanh, một bên lớn tiếng nói: “Khi đó không có nhiều hoa như thế này, tất cả hồ nước vẫn còn lộ ra vẻ trống rỗng, hiện tại tốt lắm, giống một tấm gương gắn đường viền hoa.” Bởi vì Tàn Hương lao đi quá nhanh, mép quần vướng nhánh cây, suýt nữa ngã sấp xuống.

“Tàn Hương ──” Quyến Hi khẩn trương nói.

Tàn Hương quay đầu lại, hạnh phúc lại mật ngọt cười lên, “Không có chuyện gì. Ta nghĩ đi tới cái gương chiếu chiếu, được chứ?” Cái kia mặt hồ giống như rất gần, lại như rất xa.

“Đi thôi.” Hoàn Nhan Quyến Hi cưỡi ở trên lưng ngựa, sủng nịch nói.

Tàn Hương mỉm cười gật đầu, lúc sau tung tăng chạy tới, trong ngày thường điềm tĩnh nàng giờ phút này là như vậy thanh xuân mà khờ dại, tràn ngập sinh lực.

Hoàn Nhan Quyến Hi thật sự động tâm.

Chậm rãi cỡi ngựa, Hoàn Nhan Quyến Hi theo sát phía sau.

“Quyến Hi ──” Tàn Hương kêu lên, “Ngươi không đến chiếu chiếu sao? Ven đường mấy ngày cũng không có tấm gương.”

Hoàn Nhan Quyến Hi hiền hòa nói: “Hảo a.” Nói xong, xoay người xuống ngựa, xoải bước đi đến bên hồ, chậm rãi ngồi xổm người xuống.

“Mặt trong hồ nước…” Tàn Hương dùng ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng chạm xuống trong mặt hồ phản chiếu khuôn mặt của Quyến Hi, “Cũng yêu mỹ như vậy…”

Hoàn Nhan Quyến Hi cười nhạt, không câu nệ tiểu tiết ngồi ở trên bãi cỏ, “Ngươi không đẹp?”

“Ngươi so với ta đẹp…” Tàn Hương mắt to chuyển nửa vòng, lúc sau cười nói: “Mỹ hảo nhiều.”

“Thiệt nhiều là bao nhiêu?” Hoàn Nhan Quyến Hi không cầm nổi lòng ôm chặt eo Tàn Hương, ôm nàng vào lòng.

Tàn Hương cũng ngồi ở trên bãi cỏ, “Nhìn không tới mình trong nước…” Nàng nhẹ giọng nói.

“ Ngươi cho ta xem như vậy đủ rồi, không để cho hồ nước xem.” Trong ánh mắt của Hoàn Nhan Quyến Hi lóe lên ánh sáng khác thường.

Tàn Hương ôm chặt cái cổ Hoàn Nhan Quyến Hi, dán chặt lên lỗ tai của Quyến Hi nhẹ giọng nói: “Quyến Hi…”

Giọng nói dịu dàng cào lấy nội tâm khát vọng của Hoàn Nhan Quyến Hi, ngọn lửa vừa chạm liền bốc cháy. Hai người đều cũng rất rõ ràng, đều cũng đang chờ đợi ──

“Ngươi chuẩn bị xong sao?” Hoàn Nhan Quyến Hi săn sóc hỏi.

“Ta…” Tàn Hương cảm giác hô hấp của mình đã muốn không thông thuận, trong thân thể có con sâu nhỏ đang bò, nàng nằm ở trên vai Hoàn Nhan Quyến Hi, xấu hổ đỏ mặt, hoặc là hoa đào rất đỏ lên, đem mặt của nàng ánh hồng. “Ngươi có biết… Ta… Ta…” Tàn Hương thực cố gắng, nhưng cũng không có nói cho hết lời.

“Ngươi cái gì?” Hoàn Nhan Quyến Hi không có ý định buông tha nàng.

“Ta… Chờ thật lâu.” Lời nói yếu ớt từ trong miệng Tàn Hương thốt ra.

Màu xanh biếc đầy đất ở phía sau hai người trải dài tới chân trời, cánh hoa đào màu hồng phấn một cây lại một cây, sắc thái sặc sỡ lại không phô trương, bình tĩnh và nhàn nhạt nở ra.

Này giống như là căn phòng dùng hoa tươi trang điểm, chẳng qua không có bùn làm bốn vách tường, mà là bởi vì trời làm chăn, bởi vì đất làm giường, ngẫu nhiên còn có gió thổi qua. Một chút hoa đào không chịu được tính tình từ đầu cành rơi xuống, giống như là nhiều điểm ánh huỳnh quang, múa lên ngập trời ngập đất, cuối cùng dừng ở trên thân hai người, cùng với bãi cỏ bên cạnh người…

Hoàn Nhan Quyến Hi nghiêng người, đem Tàn Hương áp đảo, hô hấp của Quyến Hi giống biển khơi trào nước, kịch liệt phập phồng.

Tàn Hương khát vọng nhìn lên Hoàn Nhan Quyến Hi, khuôn mặt đỏ lên, tay nắm chặt cỏ xanh biếc, cong lên chân.

Nhẹ nhàng kéo ra dây tơ, ngoại y của Tàn Hương trắng nhạt, như hoa đào chậm rãi cởi bỏ, lộ ra cái yếm lửa đỏ, cùng với ngực như nõn nà bán lỏa.

Tình cảnh này rất hấp dẫn ──

———-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt