Trả lại gấp bội

Đôi mắt màu lam của Hoàn Nhan Quyến Hi chống lại Bố Uy, ba năm tình yêu lại hiện lên trong đầu nàng, khuôn mặt này xuất hiện vô số lần trong mộng của nàng, mà bây giờ khuôn mặt này lại đang đối với nàng tức giận, vì một nữ nhân khác.

“Ta biết ngươi đang trả thù, ngươi muốn đem thù hận đối với ta trả lại trên người của Tàn Hương, rồi để cho ta đau lòng. “Bố Uy nói.

“Đúng vậy. “Hoàn Nhan Quyến Hi luôn luôn cười lên, nhưng trong nụ cười lại có nước đắng.

Sắc mặt Tàn Hương trở nên càng ngày càng mờ nhạt, tay nàng không tự chủ được nắm chặt cánh tay cứng cáp của Bố Uy, để giảm bớt sự tổn thương mà lời nói của Quận chúa đem lại cho nàng.

Bố Uy nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Tàn Hương, nghĩ đến Tàn Hương là e ngại Hoàn Nhan Quyến Hi thương tổn mới có thể nắm chặt hắn, cầu hắn bao che. Sắc mặt của Bố Uy dịu lại rất nhiều, hắn cúi thấp đầu, đột nhiên hôn lên đôi môi anh đào của Tàn Hương.

Động tác này lại xảy ra trong giây phút này, lại xảy ra ở trước mắt của Hoàn Nhan Quyến Hi. Hoàn Nhan Quyến Hi cảm giác trời không có chút sáng, nàng phải kề tay vịn chặt tên hộ vệ bên người, mới có thể đứng vững mà không ngã.

Bố Uy buông tha môi Tàn Hương, lúc sau an ủi nói: “Đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể xúc phạm tới ngươi, ta sẽ bảo hộ ngươi.” Tàn Hương che lấy môi của mình, mọi thứ tới quá nhanh, nàng cơ hồ không thể phản ứng.

Nàng lại bị Bố Uy cưỡng hôn, đây là sự thật không cách nào thay đổi.

Hoàn Nhan Quyến Hi trầm tiếng cấp tốc mà đối với đám hộ vệ bên người nói: “Các ngươi còn đứng đó!”

Mấy gã đại hán đi tới đem Bố Uy vây quanh. Cận vệ bên người Bố Uy tiến lên một bước, đem mấy gã đại hán ngăn lại.

“Ta muốn mang Tàn Hương đi. “Bố Uy nói: “Chân của nàng phải dùng thuốc ngay lập tức. “

“Chỉ sợ ta khó mà thỏa mãn ý nguyện của Bố tướng quân. “Hoàn Nhan Quyến Hi nói.

“Chẳng lẽ tướng quân đã quên thương tổn ở chân nàng là do đâu mà ra sao? Đó chính là tự ngươi đánh lên, lại trách ai.

“Đó là ngộ thương!” Bố Uy cường điệu nói.

Hoàn Nhan Quyến Hi gật gật đầu, “Đúng vậy, ta làm sao quên, thương tổn này vốn là ta phải chịu, Bố tướng quân muốn người đánh là ta!”

Bố Uy quyết tâm muốn dẫn Tàn Hương rời đi, hắn mặc kệ nhiều như vậy, trực tiếp đi về phía trước, chuẩn bị lao ra khỏi vòng vây của mấy gã đại hán.

“Ngươi chẳng lẽ muốn ta mỗi lần đều phải kêu đại ca của ta? Nếu như ngươi nghĩ như thế, ta rất hài lòng.“ Hoàn Nhan Quyến Hi đưa lưng về Bố Uy lành lạnh uy hiếp.

Bố Uy quả nhiên dừng chân. Hắn không thể có xung đột với Hoàn Nhan Tông Hàn ở thời điểm quan trọng này, vì kế hoạch lớn của gia tộc, hắn quyết không thể.

“Có thể buông Tàn Hương xuống chưa?”Hoàn Nhan Quyến Hi quay đầu nhíu mày nói. Khi nàng nhìn thấy vết máu đọng lại trên chân Tàn Hương, lông mày kích động nhíu chặt lại một chỗ.

Bố Uy cực độ không tình nguyện mà đem Tàn Hương giao cho hộ vệ của Hoàn Nhan Quyến Hi. “Mang nàng đi xem Quân y.” Đây là yêu cầu cuối cùng của Bố Uy.

Hoàn Nhan Quyến Hi chậm rãi nhếch khóe miệng, cười nói: “Tề ma ma, ngươi còn có việc phân phó Tàn Hương đi làm, đừng chậm, mau đi đi. “

Tề ma ma hồ nghi mà đáp: “Dạ. “Rồi đi về phía lều lớn để đầy bảo vật, một đám hộ vệ ôm lấy Tàn Hương đi theo phía sau mụ.

Bố Uy đột nhiên tóm lấy bàn tay Hoàn Nhan Quyến Hi, quát: “Vì cái gì! Hoàn Nhan Quyến Hi! Nàng là người, không phải động vật, ngươi không cần đem ân oán giữa chúng ta áp đặt trên người nàng, nàng không có sai!”

Tàn Hương và mọi người đã dần dần rời xa, trong mắt Hoàn Nhan Quyến Hi thế nhưng lại không tự giác trào lên nước mắt, nàng cười khổ nhìn Bố Uy, nói: “Nàng không có sai, người nào sai? Ta sao?”

“Lỗi của ta, mọi thứ đều là lỗi của ta được không? Ngươi tha cho Tàn Hương, để ta làm cái gì cũng được. “Bố Uy đã hết cách.

Hoàn Nhan Quyến Hi cho rằng mình sẽ không chảy nước mắt trước mặt của Bố Uy nữa, chỉ là nước mắt không chịu thua kém từng giọt rớt xuống. Nàng lau khô nước mắt, ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc biết ngươi có lỗi rồi sao? Nếu như Tàn Hương không bị thương tổn, ngươi sẽ không biết ngươi đã làm sai?”

Sau đó, Quyến Hi gạt bỏ bàn tay của Bố Uy, nói: “Ta đã thề qua, những đau khổ của ta cần có người trả lại gấp bội, nếu như Tàn Hương khổ sở có thể làm cho ngươi thêm đau đớn, vậy thì nàng chỉ đành khổ tiếp. “

Mấy gã đại hán đem Tàn Hương đặt lên trên ghế trong đại trướng, rồi bỏ đi. Hiện tại đang sáng sớm, nhưng các ma ma và bọn nha đầu bên trong trướng đã làm việc bận rộn.

Tàn Hương cảm thấy chân càng lúc càng đau đớn, nàng lấy tay nhẹ nhàng di chuyển đến hai chân, đau đớn toàn tâm làm nàng chảy mồ hôi lạnh. Nàng cắn chặt môi dưới, trên cánh môi lưu lại vết máu bị cắn đến rách nát.

Tề ma ma đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn Tàn Hương thật lâu, thấy nàng lẻ loi một mình chìm nghỉm trong đau đớn, thấy mái tóc dài của Tàn Hương bị mồ hôi lạnh ngưng kết, thấy nàng đau đến rơi nước mắt…

Tề ma ma đi tới, ngồi xổm xuống bên người Tàn Hương.

Tàn Hương đề phòng nhìn lên Tề ma ma, thân thể run rẩy trốn qua một bên, đối với nàng mà nói, Tề ma ma giống như mãnh thú nguy hiểm, đau đớn ở chân nàng đều do Tề ma ma một tay gây nên.

Trên khuôn mặt to chất đầy thịt mỡ của Tề ma ma lần đầu tiên lộ ra nụ cười chân thành, nói: “Tàn Hương, để ta giúp ngươi xem một chút.” Dứt lời, mụ nhẹ nhàng dời chân Tàn Hương qua, chậm rãi mở ra bang gạc thấm máu, một đôi chân vô cùng thê thảm đầy máu hiện ra…

“Ân!”Tàn Hương ẩn nhẫn hô nhỏ, máu đọng lại trên băng gạc dường như đã khiến nó dính vào chân nàng, Tề ma ma mỗi khi động một cái, nàng đều cảm thấy đau đớn vô cùng.

Tề ma ma đình chỉ động tác trên tay, nhẹ nhàng buông chân Tàn Hương xuống, lúc sau nói: “Ta quyết không có ác ý, chính là muốn nhìn thương tổn ở chân ngươi một chút. Ta thừa nhận ta không phải người tốt, nhưng từ nay về sau, Tề ma ma ta sẽ không tiếp tục thương tổn ngươi. “

“Ngươi?” Tàn Hương đau đớn đến sắp ngất đi, bất quá vẫn là thực kinh ngạc khi Tề ma ma nói như vậy, Tề ma ma biến hóa thật nhanh, tại sao trước đó vẫn còn tàn nhẫn lộng thương chân của nàng, mà bây giờ thì lại nói những lời như vậy?

Tề ma ma lại nói: “Ta từ nhỏ chính là nô tài, trời sinh chính là nô tài, chưa từng được người tôn trọng qua…” Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Tàn Hương, Tề ma ma cười nói: “Xem ta bây giờ còn nói bậy bạ, người đã già thì thích nói dông dài, chân của ngươi quan trọng hơn… Ta bây giờ phải đi kêu Quân y cho ngươi, ngươi nhịn một chút. “

Tàn Hương nhìn thấy thân ảnh đang rời đi của Tề ma ma, đột nhiên có một loại cảm động không hiểu được, chẳng lẽ Tề ma ma thay đổi sao?

Tề ma ma vừa đi đến cánh cửa, liền thấy Hoàn Nhan Quyến Hi xốc trướng rèm bước vào lều lớn, đi theo phía sau là Quân y. Tề ma ma cung kính hành lễ rồi nói: “Quận chúa, ta vừa định đi kêu Quân y, chân Tàn Hương … “

Hoàn Nhan Quyến Hi không rảnh nghe lời nói của Tề ma ma, tiến thẳng tới bên cạnh Tàn Hương. Nàng bước thật nhanh, Quân y cơ hồ phải chạy theo mới có thể đuổi kịp bước chân Quận chúa.

“Mau tới nhìn một cái!” Hoàn Nhan Quyến Hi vừa cúi người xuống nhìn kỹ lên chân của Tàn Hương, vừa phân phó cho Quân y.

“Quận chúa… “Tàn Hương nhỏ giọng kêu.

Hoàn Nhan Quyến Hi buông xuống giả tạo, toàn bộ bận tâm đều viết lên trên mặt. Nàng không ngừng nói: “Đều trách ta, trách ta… chân của ngươi… “ Chân của Tàn Hương giống như chụp lên một đôi vớ đẫm máu, màu máu tím đỏ đã đọng lại.

Tàn Hương ráng mỉm cười, nhìn thấy Quyến Hi xuất hiện trước mặt nàng, đau đớn của nàng lập tức đã giảm bớt rất nhiều, mà sau khi thấy sự bận tâm cùng thương tiếc trên mặt Quận chúa, Tàn Hương cảm thấy được mọi thứ đều đáng giá. Quận chúa đang lo lắng nàng, Quận chúa đang yêu thương nàng! Thật sự đáng giá.

“Rất đau sao?” Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ giọng hỏi.

Nước mắt của Tàn Hương đột nhiên rớt xuống, nàng khẽ cười cười, lắc lắc đầu, “Không đau.“

“Gạt ta, làm sao không đau. Nếu như rất đau thì ngươi cứ kêu ra, lớn tiếng kêu ra, đau đớn sẽ giảm bớt rất nhiều.” Đề nghị này của Hoàn Nhan Quyến Hi đối với Tàn Hương thật không thực tế, Tàn Hương chính là loại nữ nhân nhu mỹ từ cốt cách, lúc nào cũng đoan trang thanh lịch, dù cho nàng có đau chết, cũng sẽ không la to lên.

“Thế nào?” Hoàn Nhan Quyến Hi nghiêng đầu dò hỏi Quân y.

Quân y vuốt chòm râu, biểu cảm trầm trọng chưa từng có, một lát sau, hắn ở bên tai Quận chúa nhỏ giọng nói: “Quận chúa mời theo ta. “

Hoàn Nhan Quyến Hi cho Tàn Hương một cái mỉm cười, lại hôn lên gò má Tàn Hương, an ủi: “Sẽ không có chuyện gì.” Quyến Hi nói xong đứng dậy theo Quân y rời đi.

Đến bên ngoài trướng, Quân y nói: “Chân Tàn Hương sợ là… “

“Là cái gì? Ta cho ngươi biết, nàng không thể có việc, đây là quân lệnh.” Hoàn Nhan Quyến Hi đi đến trước mặt Quân y nói.

“Chính là chúng ta cần tôn trọng sự thật. Đóng quân trên núi Hạ Lan cũng gần nửa tháng, lại thêm đánh trận nửa năm, dược phẩm mang theo đã gần dùng hết, hiện tại tìm không ra dược phẩm trị chân cho Tàn Hương. Mặt khác, chân Tàn Hương là vết thương mới cộng thêm vết thương cũ, Quận chúa ngài cũng nên hiểu, đây là tình huống khó giải thích nhất. Chỉ sợ… “Quân y nhìn thấy sắc mặt của Hoàn Nhan Quyến Hi dần dần trở nên lạnh, không dám tiếp tục nói hết.

“Nói thẳng. “Quyến Hi nói.

“Chân Tàn Hương … “Quân y dừng lại, rồi nói: “Sợ là giữ không được. “

“Ngươi nói cái gì?” Lời Hoàn Nhan Quyến Hi trở nên bén nhọn.

“Sợ là… Giữ không được. “Quân y lặp lại.

Hào quang tái nhợt của mặt trời chiếu lên mặt Hoàn Nhan Quyến Hi, nàng cảm thấy trời đất khổng lồ và rộng lớn như vậy, mà mình lại nhỏ bé và thân đơn lực mỏng như thế. Giữ không được ── giữ không được ── lời nói của Quân y giống tiếng sấm vang lên một lần, rơi ở khắp nơi trên mặt đất rồi vọng lại trong đầu nàng, làm cho nàng cảm thấy khủng hoảng chưa từng có.

Quân y cúi đầu, thở mạnh cũng không dám thở một cái, hắn sợ một khi mở miệng chọc giận Quận chúa, thì sẽ lập tức biến thành vật hy sinh, hắn đang đợi Hoàn Nhan Quyến Hi tiếp nhận cái sự thật tàn khốc này.

Gương mặt của Hoàn Nhan Quyến Hi trong khoảnh khắc trở nên tái nhợt, hai tay nàng nắm chặt, đi vài bước về phía trước, lại đi ngược lại, rồi đối với Quân y mở miệng nói:

“Ngươi nhất định có biện pháp đúng không? Ngươi nói cho ta biết chân của Tàn Hương không có việc gì.”

Quân y mặc dù cúi đầu, nhưng hắn nhìn ra được Quận chúa lo lắng vô cùng, chính là hắn bất lực. “Quận chúa… “

Hoàn Nhan Quyến Hi cắt đứt lời nói của Quân y, “Không cần phải nói với ta ngươi không có cách nào! Ngươi nhất định phải nghĩ ra biện pháp trị chân cho Tàn Hương…” Mới trong một tháng, Hoàn Nhan Quyến Hi đã không chỉ có một lần không khống chế được, nàng nói xong câu nói thoạt nhìn vô cùng ngây thơ trong ngày thường, nhưng chính những lời này, mới là thương tiếc cùng luyến yêu vô hạn ở sâu trong nội tâm của Quyến Hi đối với Tàn Hương.

Đúng lúc này, Tề ma ma vén rèm đi ra, mụ vội vàng nói: “Quận chúa, Tàn Hương đau đớn đến nhịn không được, mời Quân y trước tiên vì nàng giảm đau quan trọng hơn a. “

Hoàn Nhan Quyến Hi cau chặt mày, một câu cũng không nói liền đi vào trướng tử, Quân y theo sát phía sau.

Mồ hôi lạnh đã đem mái tóc dài đen nhánh của Tàn Hương thấm ướt, từng giọt mồ hôi óng ánh giống nước mắt trong suốt, theo sợi tóc trượt đến hai gò má, làm dịu đi một khuôn mặt tuyệt thế mỹ lệ trắng bệch.

Hoàn Nhan Quyến Hi giống như tượng đất bị rót chì đứng ở trong trướng, vẫn không nhúc nhích. Nàng nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Tàn Hương, trong lòng cũng lạnh thấu. Nàng giống như đứng trên mặt tuyết rét lạnh mùa đông, có gió lạnh thấu xương sắc bén như kim loại, the thé thổi qua, thân mặc bạch cừu phi phong nhưng vẫn bị đóng băng.

Không đợi Quận chúa phân phó, Quân y đã bắt đầu bận rộn. Tuy nói hắn khó giữ được chân của Tàn Hương, nhưng chỉ cần giảm đau hắn vẫn có thể làm được.

Ý thức Tàn Hương dần dần mơ hồ, nàng muốn mở miệng kêu Quận chúa, nhưng lại vô lực phát ra bất kỳ thanh âm gì. Đau đớn trên chân đang dần biến mất, cuối cùng trở nên chết lặng, Tàn Hương chậm rãi nhắm mắt lại, ngất xỉu trên ghế…

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt