Tựa hồ
Trở lại Đại Kim, Hoàn Nhan Quyến Hi đem Tàn Hương ổn định ở tại trong phủ của nàng.
Tựa hồ ──
Không ai chú ý tới sự tồn tại của nữ tử người Tống này, nhưng dưới gió êm sóng lặng là sóng ngầm mãnh liệt, khói thuốc súng vô sắc vô vị lặng yên tràn ngập trên quốc thổ Đại Kim.
“Hôm qua ta đi thỉnh an, mẫu thân nói để ta hôm nay dẫn ngươi đến.” Hoàn Nhan Quyến Hi chải lấy tóc đen mềm mại của Tàn Hương.
“Ah?” Vốn là kinh hỷ, sóng mắt lập tức ảm đạm đi xuống, có chút sợ hãi.
Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn ra Tàn Hương do dự, liền cười nói, “Sợ cái gì, có ta ở đây ai cũng không dám làm gì ngươi.” Ngẫm nghĩ lại, Hoàn Nhan Quyến Hi suy đoán nói: “Chắc là mẫu thân nghe xong lời đồn, muốn nhìn thấy vẻ đẹp của công chúa Đại Tống.” Hoàn Nhan Quyến Hi nở nụ cười, lộ vẻ rất sủng nịch.
Tàn Hương cúi đầu xuống cũng không có nâng lên, nàng thời khắc không thể nào quên thân phận của mình, vô luận như thế nào, địa vị của nô lệ mất nước Đại Tống sẽ không cải biến. Quyến Hi không chê nàng, nhưng người khác thì sao? Nguyện vọng lớn nhất của nàng là có thể vĩnh viễn núp ở trong phủ của Quyến Hi, không tranh sự đời.
Tuyên Ninh điện —— tẩm cung của hoàng hậu Khâm Nhân
Hoàn Nhan Quyến Hi mang theo ý cười, vào phòng liền quỳ rạp xuống đất: “Quyến Hi cấp mẫu hậu vấn an.”
Hoàng hậu Khâm Nhân choàng tấm thảm nhỏ ngồi trên cái hố nhỏ, trên hố bày ra một cái bàn vuông bốn góc. Bà ta buông xuống điểm tâm trong tay, cười nói: “Đứng lên đi…”
Hoàn Nhan Quyến Hi cực kỳ được sủng ái, ngồi bên hố ôm lấy hoàng hậu Khâm Nhân làm nũng nịu.
“Ca ca ngươi lúc bọn họ muốn trở về trận kia, ta mỗi ngày đều cũng sai người đi cửa thành đón, ai đón?” Hoàng hậu Khâm Nhân nghiêm mặt nói, “Bọn họ một đám tiểu tử tiếp đến làm gì? Kỳ thật ta nhớ chỉ có ngươi! Một đứa con gái không đóng cửa trong cửa nhà may vá a, thêu thùa a, ngược lại với giống đứa con trai chạy loạn, còn đánh trận…”
Hoàn Nhan Quyến Hi vừa ăn lên trái cây trên bàn, không quan trọng nói: “Từ nhỏ phụ thân không phải dạy ta như vậy? Cưỡi ngựa bắn cung loại nào thua kém cho các ca ca, tại sao bọn họ được đi tới chiến trường mà ta đi không được?”
“Thời vận bất đồng. Hiện tại nhiều thái bình, thế nào dùng được các nữ hài tử như ngươi? Không giống thời thơ ấu của ngươi, các tộc tranh giành chém giết, khó lòng phòng bị.”
Hoàn Nhan Quyến Hi cười nhẹ, không có nói nữa.
“Ô ──” hoàng hậu Khâm Nhân nhớ tới nói, “Cái nha đầu nước Tống kêu…”
“Tàn Hương.” Hoàn Nhan Quyến Hi bổ sung lên.
“Đúng đúng, mang đến? Tiến vào cho ta xem.”
“Mang đến.” Ánh mắt của Hoàn Nhan Quyến Hi xảo quyệt chớp chớp, đã đi qua mở cửa, mang Tàn Hương vào phòng.
Tàn Hương đứng phía dưới, Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi lại trên cái hố nhỏ.
“Quỳ xuống vấn an!” Không biết cái ma ma nào thúc giục lên.”Nhanh lên!”
“Ân?” Hoàn Nhan Quyến Hi ánh mắt lập tức bắn tới trên người ma ma, “Chủ tử đang nói chuyện, có chuyện gì của ngươi, lui ra!” Thanh âm của Hoàn Nhan Quyến Hi luôn khiến cho người ta không rét mà run.
Hoàng hậu Khâm Nhân lành lạnh hừ một tiếng, cấp bậc lễ nghĩa như thế nào khả phế!
Tàn Hương thầm nghĩ: nàng một nô lệ vong quốc, không quỳ cũng là phải kém một bậc, quỳ xuống có năng lực làm cái gì? Huống chi nàng cũng không muốn làm cho Quyến Hi khó xử, vì thế quỳ xuống nói: “Tàn Hương gặp qua hoàng hậu Khâm Nhân.”
Hoàng hậu Khâm Nhân không chút để ý “Ân” một tiếng, cũng không có lệnh cho Tàn Hương đứng dậy, Tàn Hương vẫn lẻ loi quỳ tại chỗ. Hoàn Nhan Quyến Hi tiến lên dìu Tàn Hương lên, quay đầu thấy mẫu hậu mắt lạnh. Đây là?
“Con ta thương cảm ngươi, vậy ngươi cứ đứng lên nói chuyện đi.” Hoàng hậu Khâm Nhân nhìn thẳng cũng không xem Tàn Hương một cái, hớp hớp trà nói: “Chính là vì ngươi, mới lầm thời gian hồi kinh Quyến Hi?”
“Không phải.” Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi trở lại bên hố nhỏ, lại lần nữa lột một trái tiêm quả bỏ vô miệng, không quan trọng nói: “Là ta muốn nhìn một chút phong cảnh, cho nên đã về trễ, cùng Tàn Hương không có quan hệ.”
“Ta đang hỏi nàng!” Hoàng hậu Khâm Nhân không cao hứng nói.
Tàn Hương cúi đầu trầm mặc không nói.
“Đây là nói như thế nào!” Hoàng hậu Khâm Nhân nện tách trà lên bàn, cả giận nói: “Ta xem là ngươi bộ dạng quyến rũ mê hoặc con ta! Nếu không đường đường Quận chúa Đại Kim vì một người Tống thì như vậy?”
Tàn Hương mắt to trợn lên, ngẩng đầu khiếp sợ nhìn lên hoàng hậu Khâm Nhân.
Hoàn Nhan Quyến Hi bước xuống hố nhỏ, đứng ở bên người Khâm Nhân nói: “Lời này không khỏi nói quá lời đi, nhìn ra được, mẫu hậu đối với Tàn Hương có điểm… Ta không biết gọi là hiểu lầm hay không thích hợp, chính là bất luận như thế nào, Tàn Hương là ta mang trở về, xin người nói với nàng bảo trì tối thiểu tôn trọng.” Hoàn Nhan Quyến Hi quay đầu, đôi mắt màu lam lành lạnh ở trong phòng quét một vòng, không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Tuy nói dân tộc phía Bắc Trường Thành không thể gọi là là nước có lễ nghi, chính là, cũng phải đối xử với người bị bắt tử tế đi.” Lời nói của Hoàn Nhan Quyến Hi thực sắc bén, nhằm vào đúng là hoàng hậu Khâm Nhân lời nói khinh thị đối với Tàn Hương cái Công chúa Đại Tống bị bắt làm tù binh này.
Hoàng hậu Khâm Nhân gặp sắc mặt của Hoàn Nhan Quyến Hi thay đổi, không có lại tiếp tục đề tài mới vừa rồi, ngược lại không nhìn Tàn Hương, lôi kéo Quyến Hi ngồi ở bên người, nói: “Lúc này ngươi cũng trở về, ta xem tùy ý cho ngươi thành hôn với Bố Uy đi, ta phụ hoàng ngươi đều có ý nguyện này.”
Tim Tàn Hương chấn động mạnh.
Hoàn Nhan Quyến Hi không nghĩ tới Khâm Nhân lại đột nhiên nhắc tới, mắt nhìn xuống, chỉ nói: “Việc này không vội…”
“Thẹn thùng cái gì, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, ngươi cũng không nhỏ rồi.”
“Không phải thẹn thùng, ta xem việc này vẫn là trước tiên đẩy đẩy ──” khóe mắt Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn Tàn Hương sai khi nghe đến tên của Bố Uy thì bả vai co rúm lại.
“Không cần ngươi bận tâm, ta và ngươi phụ hoàng tâm lý nắm chắc.” Hoàng hậu Khâm Nhân tựa hồ mới chú ý tới sự tồn tại của Tàn Hương, uy nghiêm dị thường hỏi: “Hiện tại ở đâu a?”
Tàn Hương không nói, nàng còn không có từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần. Quyến Hi muốn gả cho Bố Uy sao? Nàng kia làm sao bây giờ? Không thể… Không thể…
“Nàng tạm thời ở trong phủ ta.” Hoàn Nhan Quyến Hi đáp giúp, không rõ tại sao hoàng hậu Khâm Nhân thủy chung đem Tàn Hương trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, thỉnh thoảng muốn đem đề tài kéo đến trên người Tàn Hương.
“Nha đầu kia lỗ tai điếc sao! Nghe không được ta hỏi?” Hoàng hậu Khâm Nhân nâng cao âm lượng. Một cái lão ma ma lấy lòng nhanh chóng đá Tàn Hương một cước, nhẹ giọng khiển trách: “Hoàng hậu hỏi kìa!”
Tàn Hương rùng mình một cái, nhẹ giọng “A” một tiếng.
Hoàn Nhan Quyến Hi thực nghiêm túc nhìn lão ma ma đã đá Tàn Hương, nhưng không có nói gì, người thông minh hoặc là hiểu biết Hoàn Nhan Quyến Hi đều cũng nên biết, Hoàn Nhan Quyến Hi đã đem cái lão ma ma này nhớ kỹ.
“Vì sao phải ở chỗ của ngươi?” Hoàng hậu Khâm Nhân quay đầu hỏi Quyến Hi nói: “Còn ra thể thống gì!”
“Ta yêu thích!” Khóe môi của Hoàn Nhan Quyến Hi treo như có như không ý cười, tựa hồ căn bản không đem nghiêm khắc của hoàng hậu Khâm Nhân nhìn ở trong mắt.
Hoàng hậu Khâm Nhân nói: “Sau điện Hoa Vũ có cái nhà nhỏ, để cho nàng tới ở đi, trong ngày thường nhàn rỗi tới cùng với các ma ma làm một chút việc lặt vặt.”
Hoàn Nhan Quyến Hi lắc lắc đầu nói: “Vậy không được, ta trong trí nhớ, căn nhà đó rách nát không chịu nổi, gió lùa lộ mưa, Tàn Hương nhu nhược như vậy, sao có thể ở loại chỗ đó? Rồi nói coi như nàng cường hãn cũng không có thể ở loại chỗ đó.”
“Ngươi chừng nào thì thì học được chọc nghịch ta? Lần này hồi kinh mới học được đi? Nàng đã dạy?” Hoàng hậu Khâm Nhân ý có ám chỉ nhìn một chút Tàn Hương.
Hoàn Nhan Quyến Hi nói, “Ta là người tri tình đạt lễ, ở tại lễ phép phương diện, các ca ca chỉ sợ không có một người nào có thể vượt qua ta, ta từ trước đến nay đối với mẫu hậu thật là tôn kính. Chính là, tiếp tục cảm kích đạt lễ cũng phải có một cái mức độ, ta không có chịu được người khác đối với chuyện của ta vung tay múa chân.”
Hoàn Nhan Quyến Hi sở dĩ nói như vậy, là bởi vì hoàng hậu Khâm Nhân cũng không phải là mẹ đẻ của Hoàn Nhan Quyến Hi. Khâm Nhân từng là chẳng qua là một cái nha đầu của mẫu thân Tĩnh Lam Hoàn Nhan Quyến Hi mà thôi, Tĩnh Lam bởi vì bệnh mà chết, giống như là từ phụ thân của Hoàn Nhan Quyến Hi trên người Hoàn Nhan Nạp móc một miếng thịt thông thường, từ đó Hoàn Nhan Nạp không còn có yêu bất kỳ một nữ nhân nào, có thể lập Khâm Nhân làm hậu, thuần túy là đòi hỏi trên hình thức mà thôi, Khâm Nhân chưa từng có lấy được qua lòng của Hoàn Nhan Nạp. Ngược lại là Hoàn Nhan Nạp đối với Hoàn Nhan Quyến Hi sủng ái càng nhiều hơn, nghĩ muốn gì được náy.
“Ngươi!” Hoàng hậu Khâm Nhân cực kỳ không vui, sắc mặt trắng bệch, Quyến Hi thế nhưng vì một nữ nô lệ va chạm với bà ta, làm cho bà mất hết thể diện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro