Chương 3

5 năm sau.

Năm năm trôi qua, cuộc sống của họ giống như hai dòng sông tách dòng từ thuở ban đầu. Một con chảy về phương Nam, một con chảy về hướng Đông. Không một giọt nước nào có cơ hội hòa làm một, chẳng hề giao nhau.

Hiện tại, Cố Sở Nhiên đã đứng vững trên đỉnh cao của giới giải trí.

Trong vòng năm năm, cô hai lần được vinh danh Ảnh hậu tại lễ trao giải điện ảnh trong nước, giải thưởng được tổ chức hai năm một lần, luôn là mục tiêu lớn nhất trong sự nghiệp của bất kỳ diễn viên nào. Có người cả đời cống hiến vẫn không với tới, thế mà Cố Sở Nhiên, từ khi chính thức tập trung vào nghiệp diễn, đã ghi tên mình vào lịch sử với hai chiếc cúp danh giá.

Điều đó không phải nhờ may mắn. Nó đến từ những năm tháng khắc nghiệt từ bé: những buổi tập luyện dài đến tận khuya, những vai diễn nhỏ không tên, những lần hóa thân, gục ngã rồi đứng dậy. Mỗi bước đi của cô đều là máu, là mồ hôi, là sự rèn giũa nghiêm khắc từ gia đình và bản thân. Và khi vinh quang thực sự đến, tất cả chỉ có thể thừa nhận, đó là năng lực của Cố Sở Nhiên.

Trong giới, không ai dám phủ nhận ánh hào quang của cô. Người ta gọi cô là “Ảnh hậu trẻ nhất”, “Đỉnh lưu bất khả xâm phạm”. Không chỉ được đồng nghiệp ngưỡng mộ, xem là hình mẫu phấn đấu, mà ngay cả những đàn chị kỳ cựu cũng phải gật đầu nể phục.

Sau chín năm hoạt động không ngừng nghỉ, Cố Sở Nhiên đã trở thành một biểu tượng. Fan của cô đông đến mức không thể thống kê, có thể nói chắc chắn nằm trong top đầu cả nước. Chỉ cần một động thái nhỏ trên mạng xã hội, ngay lập tức có thể gây bão khắp nơi.

Thế nhưng, ngồi trên chiếc ngai vàng lấp lánh ánh đèn sân khấu, đôi khi trong đêm khuya, Cố Sở Nhiên lại thấy lòng mình trống trải.

Ánh sáng càng rực rỡ, bóng tối sau lưng lại càng sâu.

Cho đến một ngày, vào tháng 8.

Cố Sở Nhiên đang ngồi trên chiếc Lexus màu đen của mình. Cô đang trên đường quay về nhà.

Chiếc xe lăn bánh trên con đường về nhà quen thuộc trong thành phố, tiếng động cơ êm ái như một khúc dạo nhạc quen thuộc trong đời sống bận rộn của Cố Sở Nhiên.

Ghế bên cạnh, Tống Lê, cô trợ lý nhỏ hơn cô ba tuổi, đang chăm chú lướt weibo. Cô nàng là kiểu người hoạt bát, phóng khoáng, tính tình vô tư, thích hóng hớt mấy tin tức giải trí ba xu trên mạng. Mỗi lần đọc được chuyện gì thú vị, Tống Lê lại bật cười khúc khích, mắt sáng long lanh như vừa nhặt được bảo vật.

Chính vì cái dáng vẻ ấy mà Cố Sở Nhiên mới nhận Tống Lê làm trợ lý riêng. Dù đôi lúc có hơi bông đùa quá trớn, nhưng khi làm việc, Tống Lê vẫn rất chu đáo. Và điều quan trọng nhất… trong đôi lúc vô tình, Cố Sở Nhiên lại thấy bóng dáng của Bạch Ninh Hy thấp thoáng trong Tống Lê, cái sự hồn nhiên, phóng khoáng, và nụ cười có thể khiến người khác nhẹ lòng.

Bạch Ninh Hy… nhắc đến Bạch Ninh Hy mới nhớ.

Năm năm rồi.

Cố Sở Nhiên giờ đây đã có tất cả: danh tiếng, sự nghiệp, tiền bạc, địa vị. Những lời tỏ tình, những lời ngỏ ý đồng hành từ vô số người đàn ông ưu tú trong giới giải trí lẫn thương trường, từ thiếu gia hào hoa cho đến minh tinh đang hot, cô đều nhận đủ. Nhưng kết quả… vẫn chỉ là từ chối.

Không phải vì kiêu ngạo. Chỉ là trái tim cô, chưa từng rung động thêm một lần nào nữa. Có lẽ, bản thân Cố Sở Nhiên vẫn đang chờ một điều gì đó… một kỳ tích không tên, một phép màu chưa từng xảy ra.

Tiếng cười của Tống Lê kéo cô trở về hiện thực.

“Chị Sở Nhiên,  hot search hôm nay là nhãn hiệu mỹ phẩm chị vừa công bố làm đại diện sáng nay đó! Người ta bàn tán ầm trời kìa, chị đúng là nữ thần bất bại rồi. Làm cho chị bao năm, em phát hiện ra chị không bao giờ rớt khỏi top hot search luôn ấy!”

Trong gương chiếu hậu, ánh mắt lái xe thoáng nhìn về phía sau. Tống Lê vẫn đang say sưa cảm thán, còn Cố Sở Nhiên chỉ ngồi đó, yên tĩnh như một pho tượng.

Cô khoanh tay, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng mấy bận tâm đến những lời khen pha lẫn trêu chọc của Tống Lê. Cái dáng vẻ cao lãnh ấy, dường như từ lâu đã là tường thành không ai chạm tới.

Tống Lê vốn quen việc độc thoại, nói chuyện với màn hình điện thoại nhiều hơn là với Cố Sở Nhiên. Trợ lý nhỏ cũng hiểu rõ, Ảnh hậu đại nhân không thích nhiều lời, cho nên cô chẳng hề thấy phiền, cứ thoải mái vừa ăn dưa vừa lướt mạng.

Ngón tay lướt đến một bài viết đăng cách đây hai ngày, tiêu đề chỉ là một chương trình tạp kỹ nhỏ, kiểu dạng ghép couple, lối sống vui vẻ, không mấy tiếng tăm. Tống Lê thuận tay bấm vào, bật ra vài tiếng “chậc chậc”.

“Trời, chương trình gì mà line-up lạ hoắc luôn nè… Ả, có cả Thẩm Nhược Dai, cái cô ca sĩ vừa ra mấy bài hát nhạt nhòa hồi tháng trước. Rồi, ơ… Dương Nhất Thiên? Nam diễn viên từng đóng trong bộ phim flop nhất năm ngoái, em nhớ dân mạng còn chê te tua. À há, còn có Tạ Hoài Chi, ca sĩ một bài hát lên hot search tháng rồi mà top cuối thôi. Ờ thì… ba cái tên này còn tạm gọi là biết. Mấy người còn lại toàn nghệ sĩ tuyến dưới, nghe tên thôi đã thấy xào nhiệt độ rồi.”

Tống Lê lướt thêm xuống phần “khách mời dự đoán tập tiếp theo”. Đôi mày cô trợ lý bỗng nhíu lại.

“Cái gì… Bạch Ninh Hy?”

Cái tên này bật ra khỏi môi Tống Lê một cách đầy nghi ngờ. Trong đầu lập tức lóe lên hình ảnh những video nấu ăn, chia sẻ bí quyết làm đẹp, những clip cười tươi như nắng mà mình vẫn hay xem trên mạng.

Không nhịn được, Tống Lê lập tức gõ tìm kiếm. Chưa đầy vài giây, cái gương mặt quen thuộc ấy đã hiện ra trên màn hình. Mái tóc vàng buộc gọn, nụ cười sáng như mặt trời, ánh mắt trong veo. Đúng là người đó.

“Là chị Ninh Hy thật nè!” Tống Lê bật ra một tiếng cảm thán rõ to.

Âm thanh tên gọi kia lập tức rơi vào tai Cố Sở Nhiên, cô vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hàng mi bỗng run lên. Cô mở mắt, hơi chau mày, giọng trầm thấp cất ra:“Em vừa nói gì?”

Tống Lê ngẩng đầu, chưa hiểu ý, liền vô tư đáp:“Em? ưm à... em nói mấy cái nghệ sĩ tham gia chương trình tạp kỷ kia... Có Thẩm Nhược Dai, Dương Nhất Thiên, rồi Tạ Hoài Chi… toàn mấy người--.”

Chưa kịp dứt lời, giọng Cố Sở Nhiên khẽ ngắt ngang, sắc lạnh mà mang theo chút vội vàng:“Em vừa nói… Bạch Ninh Hy?”

Tống Lê thoáng sửng sốt, rồi gật đầu cái rụp, như thể đó là chuyện không có gì phải giấu. Cô còn hào hứng xoay điện thoại sang, chìa ra trước mặt Cố Sở Nhiên:“Đúng rồi, chị xem nè. Đây là weibo chị ấy, em hay coi lắm, dễ thương cực kỳ luôn.”

Màn hình hiện ra một chiếc avatar đơn giản, vẽ một con shiba màu vàng, thè lưỡi, đôi mắt long lanh trong veo.

Cố Sở Nhiên thoáng dừng, ánh mắt như bị hút vào thứ hình ảnh bé nhỏ ấy. Sau đó, cô chậm rãi mở miệng:“Cho chị mượn một chút.”

Tống Lê nhìn ảnh hậu đại nhân lạ lạ, nhưng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đưa điện thoại qua.

Cố Sở Nhiên nhận lấy. Ngón tay thon dài vuốt màn hình, dừng ở phần giới thiệu đầu trang, vài dòng chữ ngắn gọn, giản dị, không bóng bẩy hào nhoáng. Rõ ràng đây chỉ là một tài khoản cá nhân, dựng nên vì sở thích.

Cô lướt xuống. Một video nấu ăn, lại một video nấu ăn, rồi thêm vài đoạn clip dạy trang trí món ăn. Tất cả đều giản đơn mà gần gũi.

Cho đến khi ngón tay dừng lại ở một đoạn video chia sẻ cách chăm sóc da bằng thảo dược tự nhiên.

Từ chiếc loa nhỏ, giọng nói của Bạch Ninh Hy vang lên, trong trẻo, nhẹ nhàng, mang theo chút hồn nhiên quen thuộc:

Xin chào mọi người, hôm nay mình sẽ chia sẻ một mẹo nhỏ giúp da sáng khỏe hơn, hoàn toàn từ thiên nhiên. Đây là cánh hoa cúc khô, mọi người có thể mua ở tiệm thuốc bắc. Cách dùng cũng đơn giản thôi, chỉ cần ngâm với nước ấm, để khoảng mười phút rồi dùng rửa mặt, da sẽ dịu đi và sáng hơn hẳn…

Cố Sở Nhiên chăm chú nhìn màn hình. Trong khung hình, Bạch Ninh Hy cúi đầu cẩn thận chỉ cách chọn dược liệu, đôi tay trắng mịn nâng niu từng cánh hoa. Ánh nắng rọi xuống, gương mặt nàng sáng bừng, rạng rỡ hơn hẳn so với ký ức năm xưa, đã thêm phần sắc sảo, trưởng thành. Nhưng cái dáng vẻ mang theo hơi thở ánh dương ấy… lại vĩnh viễn không thể phai nhòa.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Cố Sở Nhiên như bị ai siết chặt, vừa quen thuộc, vừa xa xôi đến nghẹn ngào.

Tống Lê nghiêng đầu, đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm:“Chị Sở Nhiên, sao thế? Có chuyện gì à?”

Âm thanh ấy khiến Cố Sở Nhiên như được kéo ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cô khẽ giật mình, hít một hơi sâu rồi nuốt xuống một ngụm nước bọt, che giấu thoáng dao động trong mắt.

“Không có gì.” giọng cô bình thản, gần như phẳng lặng.

Thế nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, từng con chữ, từng hình ảnh hiện lên trên màn hình, Cố Sở Nhiên đã cẩn thận khắc vào trí nhớ: từ ảnh đại diện con shiba vàng cho đến cái ID weibo giản dị của Bạch Ninh Hy.

Cô lặng lẽ trả lại điện thoại cho Tống Lê.

“Cảm ơn.”

Tống Lê nhận lấy, còn ngơ ngác thêm mấy giây. Nhưng vốn quen với sự ít nói của ảnh hậu đại nhân, cô cũng không truy hỏi thêm, lại nhanh chóng cúi đầu lướt tiếp weibo.

Trong xe trở về sự yên tĩnh. Ánh sáng buổi chiều nghiêng xuống qua cửa kính, vẽ một đường cong mỏng manh trên gương mặt Cố Sở Nhiên.

Cô khẽ nghiêng đầu, nhắm mắt như thể đang nghỉ ngơi. Nhưng sâu trong đáy lòng, một ngọn sóng nhỏ vừa được khơi dậy, ngọn sóng ấy mang tên Bạch Ninh Hy.

Im lặng một lúc lâu, trong xe chỉ còn tiếng ngón tay Tống Lê lướt màn hình lạch cạch, cuối cùng Cố Sở Nhiên chậm rãi mở miệng:“Liên hệ với tổ chương trình tập kỷ đó. Chị muốn tham gia.”

Âm thanh không nhanh không chậm, nhưng rơi vào tai Tống Lê lại như tiếng sét giữa trời quang.

“Hả?!” Tống Lê suýt đánh rơi điện thoại, hai mắt tròn xoe nhìn người bên cạnh, “Chị… chị nói gì cơ?!”

Đôi mắt Cố Sở Nhiên khẽ nhướng, nhưng biểu tình thì vẫn như nước hồ phẳng lặng.

“Chị nói, liên hệ cho chị.”

Tống Lê như bị nhát ma, ấp a ấp úng:“Không… không phải chứ? Trước giờ chị rất ít khi tham gia show nào, đặc biệt loại show tạp kỷ đời sống… Cái này, sao đột nhiên chị lại có hứng thú?!”

Không khí trong xe trở nên căng thẳng. Nhưng Cố Sở Nhiên chỉ yên lặng, không giải thích, cũng không phản bác. Cô để mặc Tống Lê tha hồ suy đoán, cho đến khi Tống Lê nói cạn hơi, mới nhàn nhạt thốt ra một câu:“Nếu họ bắt đầu quay ngày mai, chị cũng có thể tham gia.”

“Ngày… ngày mai?!” Tống Lê lập tức dựng thẳng sống lưng, mặt như sắp nổ tung, “Không được đâu chị Sở Nhiên! Ngày mai chị còn lịch gặp đạo diễn Tấn! Bộ phim này đầu tư rất khủng, chị mà bỏ ngang thì hỏng hết--”

“Cứ làm theo lời chị đi.”

Câu nói dứt khoát, sắc bén như dao cắt, chặn ngang lời Tống Lê.

Cố Sở Nhiên nhắm mắt, khoanh tay trước ngực, tựa đầu vào ghế, dáng vẻ hờ hững như thể vừa rồi chưa từng mở miệng.

Trong xe thoáng chốc chỉ còn lại tiếng nuốt nước bọt khan của Tống Lê, cùng nhịp tim hoảng loạn của cô trợ lý trẻ xấu số.

Bên ngoài tỏ ra bình bình lặng lặng như mặt hồ phẳng. Nhưng, trong lòng Cố Sở Nhiên sớm đã dậy sóng, trái tim như vừa có một ngọn lửa nhỏ bùng lên, thiêu rụi mọi lý trí vốn dĩ cô luôn dùng để giữ mình bình tĩnh.

Năm năm rồi… Cái tên “Bạch Ninh Hy” tưởng như đã chôn sâu trong ký ức, nay lại bất ngờ xuất hiện, kéo cả thế giới của cô trở lại những ngày xưa cũ.

Cô nhớ dáng vẻ cô nhóc đó ngồi trên bãi cỏ lăn qua lăn lại, nhớ nụ cười ngây ngốc ngọt ngào đến mức khiến bản thân mình vô thức mỉm cười theo.

Cố Sở Nhiên chưa bao giờ là người bốc đồng, mỗi bước đi đều được tính toán, mỗi quyết định đều có nguyên nhân. Nhưng lần này, trái tim cô lại vượt lên trên lý trí.

Cô muốn nhìn thấy Bạch Ninh Hy một lần nữa. Không phải từ xa, không phải qua video màn hình, mà là ở khoảng cách gần, thật gần.

Dù chỉ là tham gia một chương trình tập kỹ nhỏ bé, vốn không xứng với thân phận của cô, Cố Sở Nhiên cũng không quan tâm.

Chỉ cần có thể gặp lại... lần này nhất định Cố Sở Nhiên, cô, không muốn bỏ lỡ nữa... Dù cho, chỉ là một tình bạn đơn thuần.

...

Lát sau, Cố Sở Nhiên cũng về đến nhà. Căn biệt thự nơi cô ở nằm trong khu dân cư yên tĩnh, được bao bọc bởi cây xanh. Ngôi nhà mang phong cách hiện đại, mặt ngoài hầu hết là kính trong suốt, ánh đèn vàng hắt ra ấm áp, phản chiếu xuống hồ nước trong vắt phía trước. Tiếng nước từ dòng thác nhân tạo róc rách chảy qua những phiến đá, hòa cùng hương thơm dịu nhẹ của cây cỏ trong vườn khiến khung cảnh vừa sang trọng vừa an yên.

Đây đã là nơi Cố Sở Nhiên sống một mình hơn ba năm nay, rời xa sự quản thúc nghiêm khắc của mẹ, nhưng cũng là nơi cô gần như chẳng bao giờ thực sự thả lỏng. Vì thế, ngôi nhà nãy bây giờ cũng xem như một nơi để cô được là chính mình mà thư giãn.

Trước khi bước vào trong, Cố Sở Nhiên dừng chân một thoáng, xoay người nhìn Tống Lê. Giọng cô lạnh nhạt nhưng mang theo sự dứt khoát:“Đừng quên liên hệ với bên tổ chương trình.”

Tống Lê thoáng nhíu mày, vẫn chưa từ bỏ ý định, cất giọng khuyên:“Chị Sở Nhiên, em nói thật, tài nguyên phim của đạo diễn Tần lần này rất tốt, chị hủy đột ngột như vậy… chẳng khác nào tự tay bỏ mất cơ hội vàng đâu. Với danh tiếng của chị, chương trình nhỏ kia căn bản không--”

Câu nói còn chưa dứt, ánh mắt của Cố Sở Nhiên đã đảo sang, không hề có độ ấm. Cô không lớn tiếng, chỉ bình thản cắt ngang:“Chị đã quyết. Em về nhà cẩn thận.”

Tống Lê ngậm miệng, cảm thấy rõ ràng sức nặng trong ba chữ đó.

Ánh đèn trong biệt thự từ từ sáng thêm, phản chiếu lên gương mặt lạnh nhạt của Cố Sở Nhiên. Cô cất bước đi vào, dáng người mảnh mai nhưng kiên định, như thể bất kỳ ai cũng không thể lay chuyển được quyết tâm trong lòng cô lúc này.

...

Tống Lê ngồi trong căn hộ nhỏ của mình, tay cầm điện thoại, ánh đèn trắng hắt xuống khiến khuôn mặt trẻ trung của cô hơi tái đi vì căng thẳng. Nhưng lời dặn của Cố Sở Nhiên như vẫn vang bên tai, không thể chống lại.

Cô rất nhanh lần ra liên lạc của tổ chương trình tập kỹ kia, ngón tay ấn gọi, tim đập thình thịch.

Điện thoại được bắt máy, giọng nam trung niên vang lên có chút thờ ơ:“Xin chào, tôi là phụ trách khách mời của chương trình Đời Thường Tập Kỷ, cô có chuyện gì?”

Tống Lê điều chỉnh giọng, cố gắng chuyên nghiệp:“Chào anh, tôi là Tống Lê, trợ lý riêng của Cố Sở Nhiên. Chị Sở Nhiên nhà tôi muốn tham gia ghi hình tập tiếp theo của quý chương trình. Không biết hiện tại còn chỗ trống cho khách mời không?”

Đầu dây bên kia im lặng ba giây, rồi phát ra một tiếng cười khẽ mang theo ý mỉa mai:“Cô đang đùa tôi sao? Cố Sở Nhiên mà tham gia show đời sống nhỏ bé này? Lừa gạt cũng phải biết chọn nhân vật hợp lý chứ. Đổi thành người khác thì còn tin, chứ ảnh hậu… thôi đi, cô nương.”

Tống Lê nghe vậy máu nóng bốc lên đầu, suýt chút nữa ném điện thoại. Cô nghiến răng, giọng cao hơn hẳn:“Tôi không có rảnh để đem tên chị Sở Nhiên ra làm trò lừa thiên hạ đâu! Nếu anh không tin, kết bạn WeChat với tôi ngay lập tức. Tôi sẽ gửi chứng minh thân phận của chị ấy cho anh xem. Hàng thật, giá thật, không thì tôi xin thề từ mai đi làm bưng trà rót nước cho mấy tiểu minh tinh luôn!”

Đầu dây bên kia bị khí thế của cô làm cho chột dạ. Người phụ trách ho khan mấy tiếng, lẩm bẩm:“Thật… thật sự là Cố Sở Nhiên? Nếu đúng thì… chúng tôi còn chỗ, còn chỗ…”

Tống Lê hừ mạnh một tiếng, cúp máy, mặt đỏ bừng vì tức xen lẫn mệt mỏi. Cô ném điện thoại xuống ghế, ôm đầu:“Ảnh hậu đại nhân ơi, chị đúng là muốn mạng nhỏ của em đây mà…”

...

Phía tổ chương trình sau khi xác nhận thân phận của Tống Lê thì cả phòng làm việc như nổ tung. Lãnh đạo cầm điện thoại run run:

“Ảnh hậu… ảnh hậu Cố Sở Nhiên thật sự muốn tham gia tập tới?”

Mấy nhân viên trẻ thì gần như hét lên, ôm đầu nhảy nhót.

“Trời ơi! Đây là vận may từ trên trời rơi xuống hả? Ai dám tin ảnh hậu đỉnh lưu lại đồng ý tham gia cái show nhỏ bé này chứ?”

Không ai dám trì hoãn, lãnh đạo lập tức vỗ bàn, quyết định thêm ghế khách mời. Dù kịch bản gốc có thay đổi cũng không sao, được Cố Sở Nhiên gật đầu, bọn họ sẵn sàng xé kịch bản làm lại từ đầu.

Về phía Tống Lê, sau khi cúp máy, cô còn run rẩy vài giây. Cuối cùng, cô mở wechat, kéo hết hơi tàn soạn tin nhắn.

【Ngày mai 8:40 sáng, công ty giải trí Giang Thịnh. Lịch trình: nhận kịch bản tập kỹ.】

Tin nhắn gửi đi, phía màn hình hiện chữ “Đã đọc”. Cố Sở Nhiên không trả lời thêm.

Tống Lê lập tức nhận ra hôm nay ảnh hậu đại nhân đọc tin nhắn rất nhanh, Tống Lê cũng không nghĩ nhiều, ném điện thoại lên bàn như trút được gánh nặng, xắn tay áo đi thẳng vào phòng tắm. Nước lạnh xối xuống, cô nàng lẩm bẩm trong hơi nước:

“Làm việc cho ảnh hậu đúng là mạng nhỏ này không kham nổi… người ta 30 mới đau tim, mình chắc 23 tuổi đã phải viết di chúc mất…”

Nghĩ đến cảnh ngày mai phải cùng ảnh hậu xuất hiện ở một công ty truyền thông nhỏ bé còn non trẻ, Tống Lê vừa lo lắng vừa buồn cười.

...

Bên kia, Cố Sở Nhiên đã sớm tắm xong. Ánh đèn vàng hắt xuống phòng khách rộng thênh thang, hầu như không có mấy đồ trang trí, lạnh lẽo và gọn gàng như chính chủ nhân của nó. Nhưng trên ghế sofa, cô ngồi vắt chéo chân, mái tóc còn hơi ẩm xõa xuống vai, tay cầm chặt chiếc điện thoại.

Ảnh hậu vốn rất ít khi động đến điện thoại. Bình thường ngoài lúc xem lịch trình mà Tống Lê gửi, hay nhận mấy cuộc gọi công việc, thiết bị này chẳng khác nào một khối sắt lạnh lẽo đặt trên bàn. Nhưng hôm nay thì khác. Từ lúc về nhà, tắm rửa xong, cô đã dính sát vào nó như không buông nổi.

Trên màn hình là một tài khoản mới tinh, tên "Shiba Long Trắng". Cái tên nghe ngô nghê, giống như trò đùa của trẻ con, nhưng người đăng ký lại là Cố Sở Nhiên. Ảnh đại diện cô đặt… chính là con shiba vàng giống hệt cái icon mà Bạch Ninh Hy đang dùng.

Tài khoản này chỉ theo dõi duy nhất một người. Đương nhiên là Bạch Ninh Hy.

Ngón tay thon dài lướt màn hình, hết bài này tới bài khác. Một tấm ảnh chụp bữa cơm giản dị. Một đoạn clip chia sẻ cách nấu chè dưỡng nhan. Một bài đăng nho nhỏ cảm thán về thời tiết. Cố Sở Nhiên không bỏ sót cái nào, toàn bộ đều ấn “like”.

Khoé môi vốn lạnh nhạt nay hơi cong cong. Trong ánh sáng điện thoại hắt lên, vẻ mặt cô trở nên mềm mại hơn nhiều, thậm chí có một thứ cảm xúc gọi là… sức sống, le lói trong đáy mắt.

Từng lần nhấn like, như thể cô đang bù đắp cho mấy năm trời bỏ lỡ, từng chút từng chút gom góp lại.

...

Xa về phía nam của thành phố, ở khu chung cư bình dân. Bạch Ninh Hy đang nằm dài trên giường, gối ôm ôm chặt trong lòng, gương mặt đắp một lớp mặt nạ mỏng. Như bao thiếu nữ bình thường khác, nàng vừa lướt weibo hóng dưa, vừa bật mấy đoạn kịch ngắn hài hước, cười khúc khích không dứt.

Đột nhiên, màn hình điện thoại rung liên tục, thông báo bật sáng chói cả mắt:

[ Shiba Long Trắng đã thích bài viết của bạn ]
[ Shiba Long Trắng đã thích bài viết của bạn ]
[ Shiba Long Trắng đã thích bài viết của bạn ]

Cứ thế, dòng thông báo hiện lên nối tiếp, nhanh đến mức làm điện thoại trong tay nàng rung bần bật, như thể đang bị tấn công. Mãi đến gần năm phút sau mới yên ổn trở lại.

Bạch Ninh Hy ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình, rồi bật cười một tiếng:“Trời ạ, ai mà rảnh rỗi vậy chứ? Đêm hôm khuya khoắt còn ngồi càn quét like người ta thế này à?”

Nàng chép miệng, vừa than phiền vừa cảm thấy có chút buồn cười. Trong lòng thậm chí còn mơ hồ tò mò, cái tên Shiba Long Trắng kia là ai, sao lại hăng hái đến mức như muốn khai quật cả tài khoản của nàng lên vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro