Chương 2

Đầu xuân Nguyên Cảnh năm ba mươi hai, Trịnh Mật bỏ mạng ở Phượng Thành, lại mở mắt ra đã là ở Nhân Minh Điện năm năm sau, trọng sinh vào trên người hoàng hậu.

Vị hoàng hậu này là thê tử thứ hai của hoàng đế, lúc Trịnh Mật tỉnh lại, là ngày thứ ba sau đại hôn, ngã vào trên giường trong tẩm điện, trong tầm tay vẫn còn cầm bình sứ Thanh Hoa nho nhỏ.

Nàng khi đó còn không biết là gì, chỉ cảm thấy ngực khó chịu, bụng đau nhức, còn chưa chờ nàng chải vuốt manh mối rõ ràng, cửa điện bỗng mở, một cung nhân đi vào, đó là nữ quan trước mắt này.

Trịnh Mật đỡ mép giường đứng dậy, Vân Tang ngồi xổm xuống, phụng dưỡng nàng giầy vớ.

"Y nương nương phân phó, Vương viện sử Thái Y Viện đã ở ngoài điện cung hậu, nương nương xong tảo thiện, liền có thể triệu kiến." Vân Tang một mặt phụng dưỡng, một mặt nói.

"Ân." Trịnh Mật lên tiếng, giống như không chút để ý, ánh mắt lại liếc mắt hướng ngoài cửa sổ, cũng không phải nhìn cây ngô đồng kia mà là nghĩ, Côn Ngọc Điện ở phía nam Nhân Minh Điện, không biết từ đây nhìn ra, có thể thấy một góc ngói lưu ly của Côn Ngọc Điện không

Chỉ liếc mắt một cái, nàng liền thu hồi ánh mắt. Nàng thật sự là hồ đồ, Côn Ngọc Điện không cao, cùng Nhân Minh Điện lại cách mấy chục tòa cung điện, làm sao có thể hi vọng nhìn thấy được.

Giầy vớ xong, nàng đứng lên, đi đến trước bàn trang điểm.

Tự có sơ trang cung nữ tiến lên.

"Nương nương hôm nay muốn sơ kiểu tóc gì?" Cung nữ cầm lược ngà voi, đứng ở phía sau xin chỉ thị.

Trịnh Mật vốn muốn nói, ngươi cứ xem rồi sơ, nhưng nghĩ lại nhớ tới tính tình của chủ nhân thân thể này, sửa lại lời nói:

"Sơ kiểu...... Thanh loa kế."

Cung nữ ứng thanh.

Trịnh Mật nhìn khuôn mặt trong gương đồng. Có thể được tuyển làm hoàng hậu, khuôn mặt này đương nhiên cực mỹ, chỉ là cùng dung mạo ban đầu của nàng hoàn toàn bất đồng. Xuyên tới đã năm ngày, Trịnh Mật vẫn chưa nhìn quen. Nàng thầm thở dài, nhắm mắt lại, tính toán sự tình nghe được trong năm ngày này.

Nói hỏi thăm, kỳ thật bất quá là dẫn dụ các cung nhân bên người nói ra chuyện thôi.

Thì ra hoàng hậu nương nương ở vào đêm nhập cung màn đã xảy ra tranh chấp cùng hoàng đế, hoàng đế thịnh nộ mà đi, hạ lệnh hoàng hậu đóng cửa nửa tháng, tĩnh tư ngẫm lại lỗi lầm.

Vào cung ngày đó, động phòng đều không, liền bị hoàng đế trách phạt, Trịnh Mật chưa từng bước ra cửa cung cũng có thể tưởng tượng ra trên dưới hậu cung đang chê cười nàng thế nào.

"Nương nương, sơ thành." Bên tai cung nữ khinh thanh tế ngữ.

Trịnh Mật mở mắt, Thanh loa kế, kim bộ diêu, hoa lê trang, mày sơn viễn, khiến khuôn mặt thanh uyển này càng thêm xuất trần thoát tục, mặc dù hậu cung mỹ nhân như mây, một bộ dung mạo này cũng tuyệt không sẽ kém hơn bất luận kẻ nào.

Nhưng Trịnh Mật lại lắc lắc đầu, trang dung thế này hợp nàng tâm ý, nhưng chưa chắc sẽ hợp tâm ý nguyên chủ.

Chủ thân thân thể này vốn tên Đường Ngọc, là nữ nhi của Quốc Tử Giám tế tửu* đời trước, phụ mẫu mất sớm, thân tộc ly tang, sớm đã đỉnh môn lập hộ, nuôi nấng ấu đệ lớn lên. Nhà nàng bần hàn, tỷ đệ hai người thắt lưng buộc bụng, ngày thường thập phần tiết kiệm, nhưng với trên việc học, Đường Ngọc lại rất hào phóng, trong nhà hơn phân nửa tiền bạc đều dùng để mời sư phụ, mua sách cho đệ đệ, chỉ mong hắn sớm ngày thành tài, quang đại môn hộ.

(*Một chức quan trong Quốc Tử Giám, thường coi sóc việc tế rượu trong các buổi tiệc.)

Phẩm hạnh như vậy, đều được cả Trường An khen ngợi, cũng có không ít quan lại nhân gia chú ý "cưới vợ cưới đức" nhờ bà mối tới cửa làm mai, đều bị Đường Ngọc lấy lý do ấu đệ còn chưa trưởng thành mà uyển cự.

Như thế, nàng chung thân đại sự liền bị phí hoài, cho đến hai mươi bốn tuổi, vẫn còn là khuê nữ.

Đầu năm nay, hoàng đế nghe được tiếng thơm của nàng, ban hạ chiếu thư, sắc phong nàng làm hoàng hậu. Lần này, lại khước cự không được nữa.

Tam thư lục lễ, nửa năm chuẩn bị, đến bảy tháng đại hôn, Đường Ngọc mặc phượng bào, ngồi phượng liễn, vào cửa cung, thành hoàng hậu. Mọi người đều cho rằng chuyện này sẽ trở thành giai thoại hiền đức nữ tử vào cung làm hậu, có lẽ không lâu còn có thể sáng lập ra một thiên cổ mỹ đàm minh quân hiền hậu, ai ngờ vào cung đêm đầu tiên, hoàng hậu liền va chạm thiên tử, dẫn tới hoàng đế giận dữ, đương trường hạ lệnh cấm túc.

Nữ tử có chủ kiến như vậy, tuy khuôn mặt cực kỳ dịu dàng động lòng người, chỉ sợ sẽ không thích trang dung uyển chuyển thanh lệ như hiện tại. Nhưng nàng vẫn chưa nói cái gì, nàng phụ dựa vào thân thể Đường Ngọc, lại không dự định tự biến mình thành Đường Ngọc, may mà đại hôn chỉ mới mấy ngày, trong cung đối tính tình của Đường Ngọc cũng hiểu biết không nhiều lắm, nàng cũng không cần mọi chuyện đều phỏng đoán yêu thích của Đường Ngọc để hành sự.

Trang điểm xong, thay y phục.

Trịnh Mật đi ra ngoại điện, dùng xong tảo thiện, Vương viện sử liền được cung nhân mang vào. Nàng đang bị cấm túc, không ra cửa được, lại có thể triệu ngự y nhập điện chẩn bệnh.

Vương viện sử trên mặt có hai chòm râu, nhìn lên ước chừng hơn bốn mươi tuổi, vừa vào điện cúi đầu liền bái:

"Bái kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế."

Trịnh Mật nói: "Miễn lễ."

Vương viện sử mang theo hòm thuốc đứng lên, vẫn cúi đầu, cung thanh nói:

"Nương nương nơi nào không thoải mái?"

"Hôm qua ngực khó chịu, nghỉ ngơi một đêm cũng không thấy tốt, làm phiền viện sử thay bản cung bắt mạch." Trịnh Mật thuận miệng nói.

Vương viện sử nghe vậy, quỳ xuống, đầu gối đi hai bước về trước, tự hòm thuốc lấy mạch chẩm. Trịnh Mật đem tay đặt trên mạch chẩm, Vương viện sử phủ khăn lên cổ tay phủ nàng, sau đó mới đem ngón tay cách khăn đặt lên tay hoàng thượng.

Trịnh Mật toàn bộ hành trình mặt không đổi sắc, không chút nào không thích ứng, giống như tập mãi thành thói quen, trái lại khiến Vân Tang cho đứng ở phía sau nàng phụng dưỡng kinh thán một phen. Nghe nói nương nương trong phủ bần hàn, không nghĩ thấy hôm nay gia tố phái tôn quý, lại không mảy may động dung, giống như chuyện tầm thường, khí độ như vậy, thật sự là trung cung chi nghi.

Trịnh Mật trên người cũng không phải không khoẻ, bất quá là dùng đó làm lý do triệu kiến ngự y thôi.

Vương viện sử là lão nhân Thái Y Viện, hành sự lão thành, đương nhiên sẽ không nói nương nương phượng thể không việc gì. Hắn bắt mạch xong, ôn thanh nói:

"Nương nương là trúng khí nóng, mới cảm thấy ngực khó chịu, may mà thời tiết không quá nóng, thần khai một thang thuốc, nương nương ăn vào, liền sẽ cảm thấy ổn."

Trịnh Mật liền cười:

"Làm phiền Vương viện sử."

Vương viện sử vội khiêm xưng: "Là phận sự của thần." Rồi sau đó lấy ra giấy bút, viết phương thuốc, giao cho Vân Tang.

Lần này xem bệnh liền coi như trước sau vẹn toàn. Vương viện sử đang muốn cáo lui, Trịnh Mật giống nhau chợt nhớ tới cái gì, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ Thanh Hoa nho nhỏ, nói:

"Thuốc trong bình sứ này là bản cung lúc thu thập gương lược hôm qua nhìn thấy, thấy quen mắt, lại nhất thời nhớ không ra là đặt vào khi nào, lại có tác dụng gì, Vương viện sử y thuật cao minh, có lẽ cũng giỏi dùng thuốc, liền thay bản cung nhìn một cái xem."

Nói xong, đem bình sứ giao cho Vân Tang, Vân Tang chuyển trình cấp Vương viện sử, Vương viện sử vội hai tay phủng nhận, vặn nút bình, đổ ra một viên thuốc, sắc mặt liền thay đổi, lại cúi đầu ngửi một cái, càng là đại dung thất sắc.

Trịnh Mật nín thở, bình sứ này khi nàng tỉnh lại đã nhìn thấy bên tay, nàng phỏng đoán trong bình chỉ sợ không phải thuốc tốt lành gì mới tìm cớ, triệu một thái y tới nghiệm, hiện giờ nhìn thần sắc Vương viện sử, quả nhiên không phải thuốc tốt.

"Đây...đây là dược hoàn được luyện chế từ Câu Vẫn, nương nương mau thu hồi, ngàn vạn lần đừng ăn nhầm!"

"Câu Vẫn?"

"Đó là Đoạn Trường thảo."

Lần đầu đến lại để hắn nghiệm độc.

Vương viện sử trả lời xong, vội vàng không ngừng mà rời đi. Hoàng hậu nương nương mới vào cung, lại chọc giận bệ hạ, đang bị cấm túc, cùng nơi này có quá nhiều can hệ cũng không phải chuyện tốt gì.

Sự lão thành vừa nãy của hắn liền biến mất, lúc rời đi mang theo vài phần cấp bách. Khiến Trịnh Mật nhìn đến muốn cười, nghĩ thầm chỉ sợ vị viện sử này không bao giờ chịu bước vào Nhân Minh Điện đại môn.

Ngay cả Vân Tang đều nhìn ra, trên mặt hiện lên vài phần bất ngờ.

"Đem bình sứ thu hồi đi." Trịnh Mật nói, khi nàng tỉnh lại nghĩ đến Đường Ngọc có lẽ là dùng thuốc trong bình rồi mất mạng, hồn phách của nàng mới có thể nương nhờ thân thể này. Vừa nghiệm dược hoàn trong bình quả thật là độc dược, chỉ là không biết là Đường Ngọc tự mình ăn, hay là bị bắt ăn.

Vân Tang tiếp nhận bình sứ, thoả đáng thu lại.

Trịnh Mật muốn biết đêm đó Đường Ngọc cùng hoàng đế vì sao khắc khẩu, nàng đã sớm hướng các cung nhân dẫn dụ, đáng tiếc buổi tối trong tẩm điện chỉ có Đế Hậu hai người, như thế nào tranh chấp, vì sao tranh chấp, không ai biết. Trịnh Mật cũng liền không thể biết.

"Nương nương làm sao có thứ này." Vân Tang cất bình sứ xong trở về, hỏi một câu.

Trịnh Mật nói:

"Ta cũng không biết." Nàng làm sao biết, bản thân nàng đều như cách sương mù, nhìn cái gì đều không rõ ràng.

Xuyên qua trấn định năm ngày, xem như đã tiếp nhận việc mình biến thành một người khác. Có thể tồn tại, như thế nào đều tốt, Trịnh Mật cảm ân, tự nhiên phải hảo hảo mà sống.

"Ta mới vào cung, tình hình trong cung, ta hoàn toàn không biết, ngươi nếu không vội, liền nói với ta một chút." Trịnh Mật nghiêng người tựa lên gối, nhìn Vân Tang.

Vân Tang hiện nay hai mươi bảy tuổi, ở trong cung hai mươi năm, những thứ nhìn thấy nghe thấy tự nhiên không ít, dùng để phụ tá một hoàng hậu mới vào cung vẫn ổn.

Trịnh Mật từ nhỏ liền lớn lên trong cung, rất nhiều việc đều hiểu rõ, thứ nàng muốn Vân Tang đề điểm, là khoảng trống năm năm này. Năm Nguyên Cảnh thứ ba mươi hai nàng bị ngộ hại, vừa tỉnh liền xuyên đến năm năm sau, giữa năm năm này đã xảy ra chuyện gì, nàng một chút cũng không biết.

Nàng tựa bên cửa sổ, ngoài cửa sổ có một cây cổ thụ, thân thụ cường tráng, tán cây rậm rạp, dưới tàng cây phủ ra một tầng bóng mát rộng rãi, Trịnh Mật thất thần, lại nghĩ tình hình năm ấy, Minh Tô đứng dưới đại thụ chờ nàng.

"Nô tỳ nhập Nhân Minh Điện phụng dưỡng, tự nhiên tùy ý nương nương sai phái, nương nương muốn biết rằng cái gì, nô tỳ tri vô bất ngôn." Vân Tang trịnh trọng nói.

Trịnh Mật thu liễm tinh thần, nàng muốn hỏi một câu Tín Quốc công chúa hiện nay như thế nào. Nhưng hai chữ 'Tín Quốc' nghẹn trong cổ họng, giống như cận hương tình khiếp, như thế nào đều nói không nên lời. Nàng chỉ phải nói sang chuyện khác, ôn thanh nói:

"Ngươi ta chủ tớ, cũng không cần khách khí, ngươi tùy ý nói một chút, không cần câu nệ nghĩ đến cái gì cứ nói cái đó."

Dứt lời, ý bảo Vân Tang ngồi xuống.

Trước giường có một ghế nhỏ, Vân Tang cung kính mà tạ tọa bên cạnh, thân mình vẫn thẳng tắp, giống như chuẩn bị tùy thời đứng dậy phụng dưỡng.

Nàng nghĩ nghĩ, sắp xếp ngôn ngữ mới mở miệng, nói:

"Liền cùng nương nương nói về người trong cung đi."

Trịnh Mật gật đầu, vạn sự lý do đều là người, từ người nói đến, chính thích hợp.

"Các nương nương trong hậu cung, sau này nương nương sẽ chậm rãi quen thuộc, không cần cấp. Phải thận trọng đối đãi nhất, là Tín Quốc điện hạ."

Bốn chữ 'Tín Quốc điện hạ' liền nhẹ nhàng từ miệng Vân Tang thốt ra như vậy. Trái tim Trịnh Mật nặng nề mà nhảy dựng, lại không phân rõ là tư vị gì, chỉ cảm thấy ngay cả tay đều đang run, nàng lập tức dùng tay trái đè lại tay phải, giao nắm, tựa như không chút để ý hỏi:

"Nói như thế nào?"

Vân Tang trả lời:

"Tín Quốc điện hạ là Thục phi nương nương sở sinh, được sủng ái nhất trong cung, mấy năm nay, ở ngoài cung cũng rất đắc thế, trước mặt bệ hạ thậm chí còn có mặt mũi hơn so vài vị hoàng tử điện hạ. Nàng......"

Vân Tang chần chờ một chút, cẩn thận mà liếc nhìn thần sắc hoàng hậu, hình như khó có thể mở miệng.

Trịnh Mật đang nghe nhập thần, nàng lại bỗng nhiên không có lên tiếng, Trịnh Mật không khỏi thúc giục nói:

"Nàng như thế nào?"

Thấy vậy Vân Tang cũng không biết hoàng hậu nương nương là thật không biết, vẫn là giả vở không biết, chỉ phải nói toàn bộ:

"Tín Quốc điện hạ thích nữ.sắc."

Trịnh Mật ngây ngẩn cả người: "Thích...thích nữ...nữ.sắc?"

Dứt lời, trong đầu chỉ còn một ý niệm, hay là chuyện nàng cùng Minh Tô đã bị lan truyền rộng rãi bị người biết?

--

Tác giả có lời muốn nói:

Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà come out.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt