Chương 7


Cửa sổ sau lưng Minh Tô mở rộng, ánh sáng dưới mặt hồ, gió nhẹ lướt vào điện, làm vài sợi tóc mai bên tai nàng hơi lay động.

Nàng hôm nay mặc một thân cung trang hạnh hoàng, đại tụ khoan sam*, tất sa lung quan**, ký hiển anh khí, lại không mất âm nhu của nữ nhi gia.

(*Ống tay áo lớn, y sam rộng rãi.)

(**Một loại mão.)

Chỉ ánh mắt của nàng lạnh đến dọa người.

Trịnh Mật đứng trước cửa điện, không dám đi vào trong, không biết nên giải thích vì sao nàng ở đây, cũng không biết hóa giải cục diện xấu hổ trước mắt này thế nào.

Phía sau có tiếng bước chân nhỏ vụn tiến nhanh tới, một cận hầu đi đến, quỳ gối trước cửa điện.

"Tiểu nhân đã bẩm báo cho Thục phi nương nương, nương nương nói, để điện hạ đến sớm một chút, nàng nhiều ngày không gặp điện hạ, rất tưởng niệm."

Thì ra là cận hậu đến cung của Thục phi truyền lời đã trở lại, cũng là hắn mới vừa rồi hành lễ, bại lộ việc hoàng hậu nghe lén bên ngoài.

Huyền Quá đứng hầu bên cửa điện, khẩn trương không thôi, quay đầu nhìn sắc mặt công chúa, phất tay nói:

"Đã biết, ngươi lui ra đi."

Cận hầu liền dập đầu lui xuống.

Hắn vừa lui đi, lại không ai mở miệng, trong điện dường như trống rỗng, rỗng đến lòng người sinh hoảng.

Trước mắt là đi không được, Trịnh Mật ổn ổn tâm thần, đỡ tay Vân Tang, bước vào cửa điện.

Minh Tô nhìn nàng đi vào, nhìn nàng càng đi càng gần. Trịnh Mật lòng bàn tay đều ướt, tận lực để mắt nhìn thẳng, tận lực lộ vẻ trấn định.

Minh Tô đột nhiên động, nàng từ trường kỷ đứng lên, trên mặt chậm rãi triển lộ nụ cười, nhưng khẩu khí vẫn lãnh đạm, nâng tay áo hành lễ:

"Nhi thần bái kiến nương nương."

Đúng là thong dong tự nhiên, không hề hoảng loạn, hiển nhiên là ỷ vào bản thân thế đại, mặc dù hoàng hậu nghe được cũng không mở lời trước thì tốt, nàng chỉ sợ tràng diện căng thẳng, Minh Tô cảm thấy xấu hổ, sau này đều sẽ tránh nàng.

"Công chúa không cần đa lễ." Trịnh Mật cười nói.

Minh Tô thẳng đứng lên, nàng mới vừa rồi hành kia lễ, vốn cũng không cung kính bào nhiêu, giờ vừa thẳng sống lưng liền càng hiển lộ kiêu căng.

Trịnh Mật suy nghĩ một chút, thử mở miệng nói:

"Bản cung cùng công chúa hôm nay mới gặp, không nghĩ công chúa vừa mở miệng, liền muốn mệnh của bản cung."

Mới vừa rồi gió còn thanh tân thư thích, lúc này lướt vào mặt lại có chút lãnh. Trịnh Mật nói xong mới phát giác chính mình không biết khi nào đã xuất một thân mồ hôi lạnh.

Cạnh cửa Huyền Quá đem đầu cúi càng thấp. Vân Tang cũng khẩn trương không thôi, nương nương không tránh, ngược lại chủ động nói ra, nếu chọc giận Tín Quốc điện hạ, hiện giờ Nhân Minh Điện không có sức lục chống lại điện hạ a.

Minh Tô lại không chút sợ hãi, cười nói:

"Vui đùa mà thôi, nương nương thứ tội."

Nàng vân đạm phong khinh, Huyền Quá thân là cận hầu của nàng, có được tự tin liền đầu cũng ngẩng lên. Vân Tang lại càng thêm hoảng, sợ điện hạ kiêng kị nương nương, ngày sau sẽ giở trò.

Thốt ra lời này xong, Minh Tô liền lập tức ngồi xuống, hoàn toàn không đem hoàng hậu để vào mắt, cầm lên chung trà trên bàn, cúi đầu phẩm vị.

Trịnh Mật chợt cảm thấy hụt hẫng, cũng không phải bởi vì Minh Tô bất kính, mà là nàng phát hiện, Minh Tô xem nàng là một người nhàn rỗi không liên quan, cho nên ngay cả nhìn nhiều nàng vài lần cũng lười biếng, cũng không thèm để tâm sau khi nàng nghe được những lời vừa rồi, tâm tình sẽ ra sao.

Trịnh Mật khó chịu, tâm khí dâng lên, nghĩ đến những lời Huyền Quá nói nàng sau khi thoát khỏi khốn cảnh có lẽ sẽ quay lại cản tay Minh Tô, nhàn nhạt nói:

"Ngươi nhìn lầm ta, ta không phải là người như vậy."

Lời này vừa ra, Minh Tô đột nhiên ngẩng đầu, chung trà tự nàng trên tay rơi xuống, ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng giòn vang.

Bản thân Trịnh Mật cũng giật mình.

Trong điện nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.

Trịnh Mật vẫn luôn cảm thấy, nàng cùng Minh Tô thực tương xứng.

Các nàng một người là công chúa, một người khác tuy không hiển hách hoàng gia, nhưng cũng là tôn nữ của thái phó, chất nữ của hoàng hậu, thân thế như vậy, dù là đàm hôn luận giá, cũng không ai dám nói không xứng đôi.

Cho nên, các nàng hai người từ nhỏ liền thực thân cận, cùng nhau đọc sách, cùng nhau chơi đùa, cả cuộc đời hơn phân nửa thời gian là trôi qua cùng nhau. Minh Tô thích thổi sáo, nàng liền tấu cầm tương hòa, nàng yêu vẽ tranh, Minh Tô liền đề từ lai phối, tóm lại không chỗ nào không hài hòa

Nhưng giao tình tốt đẹp như thế, sau khi Trịnh gia nhập tội, nàng lại một chút cũng chưa từng nhớ tới Minh Tô.

Tội danh có thể diệt toàn tộc, chung quy trốn bất qua một chữ "Phản". Sau khi tổ phụ qua đời không đến một tháng, trong triều có đại thần buộc tội tổ phụ sinh thời từng mưu đồ bí mật tạo phản. Hoàng đế giận dữ, một mặt kịch liệt phản bác đại thần này ăn nói lung tung, đem hắn hạ ngục, một mặt hạ lệnh tra rõ, tuyên bố nhất định phải lấy lại thanh bạch cho thái phó, an ủi thái phó, trên trời có linh thiêng.

Tiếp đó, tra xét không đến ba ngày, liền tra ra rất nhiều tội chứng, chứng thực thái phó sinh thời đích xác có lòng mưu phản, càng có cử động mưu phản. Hoàng đế tâm lạnh, lấy cớ thái phó cô phụ thánh ân, không xứng lấy vị trí thái phó để hậu táng, hạ lệnh quật ngã lăng mộ, giản tiện việc mai táng. Lại lấy ân hồi báo thái phó phù trì giáo hối, chưa từng định tội hậu nhân Trịnh gia.

Kết quả, lại từ lăng mộ khai quật ra vô số vật quá giới hạn, thậm chí có một bộ long bào.

Hoàng đế lúc này mới tức giận, mắng to Trịnh phủ trên dưới tổn hại quân ân, phạm thượng đi quá giới hạn, không xứng tồn tại hậu thế. Trịnh gia nam đinh bất luận già trẻ, toàn bộ xử trảm, nữ quyến tắc nhốt trong tiểu viện Trịnh gia, chờ đợi xử trí.

Tin tức hoàng hậu bị ban chết là đại thái giám Triệu Lương hoàng đế bên người tự mình tới truyền.

Tổ mẫu sau khi nghe tin, liền nói Trịnh gia mệnh số đã hết.

Lịch đại xử trí gia quyến tội thần, đều là nam đinh xử tử, nữ quyến tắc hoặc lưu đày hoặc nhập cung làm nô lại hoặc sung làm quân kỹ*, mà Trịnh gia nữ quyến chỉ sợ kết cục thảm hại hơn. Cùng với tồn tại hậu thế, chịu người lăng nhục, người không ra người quỷ không ra quỷ, không bằng súc sinh còn không bằng, chi bằng chấm dứt như vậy, còn có thể bảo toàn trong sạch.

(*Làm công cụ thỏa mãn nhu cầu cho quân lính.)

Nhưng Trịnh Mật không muốn chết.

Tổ phụ trước khi lâm chung từng có di ngôn, cố ý dặn dò con cháu, không được bồi táng quá mức, chỉ lấy bút mực thường dùng, thư tịch trăm quyển yêu thích, để hắn dưới suối vàng không quá cô độc là đủ rồi. Lúc phụ thân xử lý tang lễ, cẩn tuân tổ phụ di mệnh, luôn giản lược, tất cả vật phẩm bồi táng đều đổi làm bạc trắng, không đủ trăm lượng.

Đây là nàng tận mắt nhìn thấy, tuyệt không một kiện vật nào đi quá giới hạn.

Trong lăng mộ mang ra long bào, rõ ràng là có người vu oan.

Còn về tội chúng mưu phản, càng là giả dối hư ảo, toàn bộ bịa đặt. Là ai đều có thể nhìn ra kỳ lạ bên trong

Nhưng hoàng đế tin, còn thống hạ sát thủ.

Vì thế Trịnh Mật hiểu ra, văn võ cả triều cũng nhìn ra, không phải Trịnh thái phó có phản tâm, mà là hoàng đế có sát ý, hắn không dung được Trịnh gia.

Suy nghĩ cẩn thận, nàng liền không muốn chết, nàng không cam lòng tổ phụ cả đời trung trinh bị treo tội danh phản thần, cũng không cam lòng hôn quân tay dính đầy máu tươi lại an an định định tiếp tục làm thiên tử của hắn, an nhàn thoải mái mà hưởng thụ nửa đời sau.

Cho nên, nàng trở thành người duy nhất còn sống của Trịnh gia.

Nàng bị xử trí phạt nhập Giáo Phường làm kỹ, vĩnh thế không được chuộc ra.

Giáo Phường ti vốn là chỗ chưởng quản tập âm nhạc, thuộc quyền quản hạt của Thái Thường tự. Nhưng đến triều đại này, Giáo Phường cũng thành nơi đại quan quý nhân tìm vui, tuy không thể gióng trống khua chiêng vung vãi vàng bạc phủng hoa khôi như kỹ quán tầm thường, nhưng trong Giáo Phường cũng đầu bài, cũng có nơi để đại quan quý nhân chọn giai bình phẩm.

Trịnh Mật vừa vào Giáo Phường, còn chưa chính thức lộ diện, liền thành đầu bài. Giáo Phường chủ sự xem nàng như một gốc cây cây rụng tiền, hạ lệnh nhanh chóng dạy dỗ.

Nàng lúc này mới hiểu, thì ra sau câu nói sống không bằng chết là muốn sống không được, muốn chết không xong. Trong Giáo Phường có rất nhiều thủ đoạn mài mòn tính người, cũng có rất nhiều biện pháp khiến người ta chịu thua nghe lời. Trịnh Mật chịu vô số dằn vặt, trên người bị đánh đến không có một mảng thịt lành lặn, dưỡng khỏi, lại đánh, lại dưỡng, mặc kệ nàng nói cái gì, làm cái gì, tóm lại là ngày đêm giáo huấn.

Như vậy mười dư ngày, lại quật nữ tử đều đến thuyết phục.

Cùng Trịnh Mật cùng còn có một nữ tử, cũng là phạm quan lúc sau, ngẩng đầu lên cực kỳ cương liệt, nhưng không mấy ngày, trong mắt liền không sáng rọi, giống như cái xác không hồn giống nhau, vâng vâng dạ dạ, liền hơi lớn tiếng một ít nói chuyện cũng không dám.

Hơn mười ngày sau, dạy dỗ xong liền treo bài, thông qua phương thức ra giá, bán ra đêm đầu tiên.

Trịnh Mật ngồi ở trong phòng trên lầu ba nhìn vào đại sảnh, cửa phòng là một trương sa liêm nửa minh nửa thấu. Ngồi ở cạnh cửa, có thể nhìn được bóng người chen lấn, có thể nghe thấy thanh ồn ào phía dưới.

Giáo Phường chủ sự tự mình chiêu lãm, chỉ là dùng từ lại cực văn nhã, trước niệm vài câu thơ, Trịnh Mật nghe ra, là nàng thơ ngày trước nàng viết, đã từng được tổ phụ khen ngợi.

"Vị này tài tình nổi bật, danh chấn kinh sư, ngày xưa ngay cả mặt cũng đều khó gặp. Hôm nay chư quân có phúc, có cơ hội âu yếm, vạn vạn không nên bỏ qua." Chủ sự cuối cùng nói một câu này.

Phía dưới tức khắc một mảnh cười vang, mọi người sôi nổi ra giá.

Trịnh Mật nhắm mắt lại, cái gì đều không nghĩ. Bởi vì hiện giờ nghĩ gì đều vô dụng.

Cuối cùng, người thắng đã có.

"Cái gì tài tình nổi bật, cái gì danh chấn kinh sư, bất quá là một kỹ nữ thôi." Phía dưới không biết là ai, có lẽ là thua nên tức giận nói một câu, rành mạch truyền vào tai Trịnh Mật.

Trong sảnh liền tĩnh lặng, tiếp theo có một người cười nói:

"Công tử đừng vội, sau hôm nay, có rất nhiều cơ hội, chỉ sợ không dùng được vài lần, công tử liền ngán."

Nhất thời, tiếng cười lại vang lên, tiếng nâng ly cạn chén liên tiếp, cực kỳ thoải mái.

Trịnh Mật bị thay một thân y phục thanh nhã, đưa vào một gian phòng thanh lịch, trong phòng có đàn, có hoa, có huân hương, có họa quyển, vô cùng văn nhã.

Một công tử y phục hoa quý tiến vào, thấy nàng, từ trên xuống dưới mà đánh giá một phen, cười nói:

"Không uổng công ta hoàng kim ngàn lượng đến một đêm đẹp."

Trịnh Mật không nhận biết người này, nghĩ đến phụ tổ phải là trọng thần trong triều, mới có thể làm hắn cạnh thắng nơi này.

"Sao không nói lời nào, hay là tôn nữ của Trịnh thái phó lại là kẻ câm?" Người nọ lại cười, đi tới, giữ chặt cổ tay nàng.

Trịnh Mật vô cùngghê tởm, lại chỉ có thể tùy ý hắn lôi kéo.

Nàng bị kéo lê tới trên giường, người châm chọc nói:

"Đáng tiếc, đần đồn như thế, thật khiến người ta mất hết hứng thú." Hắn đem Trịnh Mật ấn trên giường, duỗi tay cởi bỏ y phục nàng, thần sắc trên mặt lại biến đổi, cười đến khiến người buồn nôn.

"Bất quá có ta ở đây, tự nhiên có thể khiến nàng đạt được tình thú."

Ngoại sam của nàng bị xé ra, bên trong đã không còn cái gì. Nàng nhắm mắt, trong đầu là thi thể tổ mẫu treo cổ trước mặt nàng, là ngữ khí dáng điệu của tổ phụ khi dạy nàng lúc nhỏ, là ánh mắt ôn hòa của cô mẫu khi quan tâm cuộc sống hàng ngày của nàng.

So với rất nhiều việc, trinh tiết không đáng là gì.

Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, Trịnh Mật nhẫn nại, người nọ dán đến, cười nói gì đó, đem môi hôn trên cổ nàng, hơi thở của nam tử làm Trịnh Mật buồn nôn, nàng nắm chặt đệm chăn, nhắm mắt chịu đựng.

Một tiếng vang lớn truyền đến, của từ bên ngoài bị đá văng ra.

Trịnh Mật mở to mắt, nhìn về phía cửa, Minh Tô đi đến.

Người nọ đứng dậy gầm lên:

"Ngươi là kẻ nào?"

Trịnh Mật mới vừa rồi còn nhẫn nại, nhưng lúc này, ở Minh Tô trước mặt, lại cảm thấy cực kỳ nan kham, nàng ngồi dậy, cuống quít mà kép lại y sam. Nhưng mặc cho nàng kéo lấy y sam thế nào cũng đều cảm thấy vô dụng, như là bị người lột trần rồi vứt đến trước mặt Minh Tô, tôn nghiêm gì đều không còn.

Người nọ còn không nói đến câu thứ hai, liền bị người khác che miệng lại kéo đi ra ngoài.

Cửa lần nữa bị đóng lại.

Minh Tô đã đi tới.

Trịnh Mật chưa bao giờ gặp qua nàng phẫn nộ như thế, tức giận đến thân mình đều đang run rẩy.

Huân hương dường như nồng đậm lên, Trịnh Mật chỉ cảm thấy một trận choáng váng, nàng vẫn ngồi trên giường, phía sau là tường, không nơi có thể tránh thoát.

Minh Tô trong mắt là phẫn nộ, là thương tiếc, là kinh hoảng, là sợ hãi. Nàng cước bộ chậm rãi đi đến, ngồi vào mép giường, thật cẩn thận vươn tay, thử mà chạm vào mu bàn tay nàng.

Trịnh Mật giống như đột nhiên tỉnh ngộ, chợt rút về tay, thân mình lùi về sau.

Minh Tô đôi mắt đỏ đậm, đáy mắt đều là nước mắt, nàng cố nén lệ ý, thu tay về, bàn tay giấu dưới tay áo nắm thành quyền. Nàng muốn nói chuyện, nàng rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng sự tình đã đến cục diện này, rất nhiều lớn, đã không biết nên nói từ đâu.

Trịnh Mật không muốn thấy nàng ấy, nàng việc biết diệt môn không liên quan đến Minh Tô, nàng ấy mới mười bốn tuổi, cái gì cũng không làm được. Nhưng nàng vẫn là không thể tránh khỏi mà nghĩ đến, phụ thân nàng ấy đã giết cả nhà nàng.

"Ta, ta đến chậm." Cuối cùng Minh Tô mở miệng, thanh âm khàn khàn đến cơ hồ không nghe ra nàng ấy đang nói gì.

Trịnh Mật lại cười:

"Không nghĩ tới điện hạ hôm nay sẽ đến, thì ra điện hạ đối ta, cũng tồn này tâm tư."

Minh Tô liền ngơ ngẩn, nàng chớp mắt, như là không nghe hiểu, dần dần, trong mắt tràn đầy không dám tin tưởng, nàng đứng lên, vì nhẫn nại mà cắn rách môi, nhưng nàng ấy lại không hề có cảm giác, kinh đau vạn phần mà nhìn nàng, lui về sau một bước.

"Điện hạ nếu tới, liền không cần cô phụ đêm đẹp." Nàng lãnh ngạnh nhìn nàng ấy, giống như một người bàng quan, mắt lạnh nhìn sự bối rối của Minh Tô.

Minh Tô thân mình lay động một chút, nước mắt chảy xuống.

Trịnh Mật không biết vì sao lại cảm thấy khoái ý, tựa hồ nhìn thấy được gương mặt của Minh Tô cùng hoàng đế trùng hợp, nàng chỉ muốn hung hăng mà thương tổn nàng ấy, trả thù nàng ấy, nàng nghĩ ra lời có thể đả thương Minh Tô nhất, nói:

"Hay là, điện hạ ghét bỏ ta vừa mới bị người khác chạm qua, vậy liền thỉnh điện hạ chờ chốc lát, để ta canh y lần nữa......"

Lời nói còn chưa nói, âm thanh đầu gối va chạm mặt đất truyền đến, Minh Tô đã quỳ xuống trước mặt nàng.

----

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt