Hồi I - Những ngày cuối cùng (1)

Chương 1: Lời thì thầm của quá khứ

Bình minh ở vùng biên giới Campuchia luôn mang một vẻ đẹp khắc nghiệt đến lạ. Không phải cái khắc nghiệt của núi đá trập trùng hay biển cả gào thét, mà là cái khắc nghiệt của sự tĩnh mịch, của không gian bị nung chảy dưới cái nắng như đổ lửa. Tháng Tư, mùa khô ở Tây Nam Bộ, không khí đặc quánh hơi nóng, dường như mọi âm thanh đều bị nuốt chửng, chỉ còn lại tiếng ve sầu râm ran như một bản giao hưởng đơn điệu, kéo dài bất tận. Những hàng cây thốt nốt cao vút, khẳng khiu đứng sừng sững như những cột mốc thời gian, chứng kiến bao đổi thay của vùng đất này. Dưới chân chúng, bụi đất đỏ bazan mịn như phấn, cuộn lên từng đợt khi có cơn gió nhẹ lướt qua, nhuộm đỏ cả một khoảng trời.

Đoàn khảo cổ của Giáo sư Trần Văn Hùng đã cắm trại ở đây gần hai tháng. Hai tháng trời ròng rã, họ sống giữa cái nắng cháy da, cái gió bỏng rát và sự cô lập gần như hoàn toàn. Khu vực này, nằm sâu trong một cánh rừng thưa, cách xa những buôn làng nhỏ bé nhất, chỉ có con đường mòn độc đạo dẫn vào, đủ rộng cho một chiếc xe bán tải cũ kỹ. Xung quanh là những lùm cây dại, những bụi tre gai góc và đôi khi là những thân cây cổ thụ mục ruỗng, đổ nghiêng ngả, tạo nên một khung cảnh vừa hoang sơ, vừa có chút gì đó rờn rợn. Người dân địa phương, những người Khmer và Việt sống xen kẽ, vẫn thường kể cho nhau nghe những câu chuyện về vùng đất cấm, về những linh hồn bị giam cầm, về những lời nguyền cổ xưa mà không ai dám động đến. Họ nói, nơi đây là ranh giới giữa hai thế giới, nơi mà người sống không nên quá tò mò.

Giáo sư Hùng, một người đàn ông ngoài sáu mươi, mái tóc bạc trắng như cước, vầng trán cao hằn sâu những nếp nhăn của thời gian và tri thức, vẫn miệt mài với công việc. Ông là một nhà khảo cổ học lừng danh, với hàng chục công trình nghiên cứu và phát hiện chấn động. Xuất thân từ Hà Nội, ông mang trong mình sự cẩn trọng, tỉ mỉ và một niềm đam mê cháy bỏng với lịch sử. Đôi mắt ông, dù đã hằn lên những vết chân chim, vẫn ánh lên sự tinh anh, khao khát khám phá những bí ẩn của quá khứ. Với ông, mỗi mảnh gốm vỡ, mỗi viên đá cũ kỹ đều là một mảnh ghép của bức tranh lịch sử vĩ đại, và ông không thể ngừng tìm kiếm.

Bên cạnh ông là Tiến sĩ Mai Lan, phó nhóm khảo cổ. Cô trẻ hơn Giáo sư Hùng gần ba mươi tuổi, nhưng sự sắc sảo và trực giác nhạy bén của cô đã khiến cô trở thành cánh tay phải đắc lực của ông. Lan là người gốc Đà Nẵng, mang trong mình sự trầm tính, ít nói nhưng lại vô cùng quyết đoán. Làn da bánh mật khỏe khoắn, mái tóc đen dài buộc gọn gàng sau gáy, đôi mắt sâu thẳm luôn ẩn chứa một sự suy tư khó tả. Cô là người duy nhất trong đoàn cảm nhận được sự bất an, một linh tính mách bảo rằng có điều gì đó không ổn ở vùng đất này. Những câu chuyện ma mị của người dân địa phương, dù Giáo sư Hùng gạt đi là mê tín dị đoan, lại cứ luẩn quẩn trong tâm trí cô, gieo rắc một hạt mầm lo lắng.

Đội ngũ công nhân địa phương, đa phần là những người đàn ông vạm vỡ, nước da ngăm đen vì nắng gió, được thuê để làm công việc đào bới nặng nhọc. Họ là những người con của vùng đất này, hiểu rõ từng ngọn cây, con suối, từng câu chuyện truyền miệng từ đời này sang đời khác. Họ làm việc chăm chỉ, nhưng trong ánh mắt họ luôn có một sự dè dặt, một nỗi sợ hãi mơ hồ khi chạm vào những thứ cổ xưa. Mỗi khi đào được một vật gì đó lạ, họ lại thì thầm với nhau bằng tiếng Khmer, rồi liếc nhìn về phía Giáo sư Hùng và Tiến sĩ Lan với vẻ mặt đầy lo âu. Những lời cảnh báo về vùng đất cấm, về những linh hồn bị quấy rầy, cứ thế được truyền tai nhau, tạo nên một bầu không khí nặng nề, u ám.

Giáo sư Hùng, với niềm tin sắt đá vào khoa học và lý trí, luôn cố gắng trấn an mọi người. Ông giải thích rằng những câu chuyện đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, của sự thiếu hiểu biết. Nhưng Tiến sĩ Lan thì khác. Cô không nói ra, nhưng linh tính của cô mách bảo rằng có những điều không thể giải thích bằng khoa học, có những bí ẩn mà con người không nên chạm vào. Mỗi đêm, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, cô thường ngồi một mình bên đống lửa tàn, lắng nghe tiếng côn trùng rỉ rả, tiếng gió rít qua những tán lá, và cảm thấy một sự lạnh lẽo vô hình đang len lỏi vào từng thớ thịt. Cô nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, nhưng không tìm thấy sự bình yên, chỉ thấy một khoảng không vô tận và những câu hỏi không lời đáp.

Ngày hôm đó, cái nắng vẫn như thiêu như đốt. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo của những người công nhân. Tiếng cuốc, tiếng xẻng va vào đất đá khô khốc tạo nên những âm thanh chói tai. Giáo sư Hùng đứng trên một gò đất cao, tay cầm bản đồ và la bàn, chỉ đạo công việc. Ông tin rằng, dưới lớp đất này, có một cái gì đó vĩ đại đang chờ đợi được khám phá. Một nền văn minh đã bị lãng quên, một bí mật đã bị chôn vùi hàng ngàn năm. Niềm tin đó đã tiếp thêm sức mạnh cho ông, giúp ông vượt qua mọi khó khăn, mọi lời cảnh báo.

Tiến sĩ Lan đứng cách đó không xa, đôi mắt cô dõi theo từng nhát cuốc của những người công nhân. Cô không có sự phấn khích tột độ như Giáo sư Hùng, thay vào đó là một sự thận trọng đến mức ám ảnh. Cô quan sát những biểu cảm trên khuôn mặt của những người công nhân, những cái liếc mắt đầy sợ hãi của họ khi chạm vào một mảnh gốm vỡ, một viên đá có hình thù kỳ lạ. Cô biết, họ đang sợ hãi. Và cô cũng vậy. Một nỗi sợ hãi vô hình, không tên, cứ lớn dần trong lòng cô, như một điềm báo chẳng lành.

Chiều tà, khi mặt trời bắt đầu ngả về phía tây, nhuộm đỏ cả một góc trời, một tiếng reo hò vang lên từ phía hố đào. "Giáo sư! Giáo sư ơi!" Một công nhân trẻ tuổi, mặt mày lấm lem bụi đất, chạy lên báo tin với vẻ mặt vừa mừng rỡ, vừa có chút sợ sệt. "Chúng tôi tìm thấy rồi! Một cái gì đó... rất lớn!"

Giáo sư Hùng vội vã chạy đến, đôi chân già nua thoăn thoắt một cách đáng ngạc nhiên. Tiến sĩ Lan cũng đi theo, bước chân cô nặng trĩu, mỗi bước đi như kéo theo một gánh nặng vô hình. Khi đến miệng hố, cảnh tượng trước mắt khiến Giáo sư Hùng không khỏi thốt lên một tiếng trầm trồ. Dưới lớp đất đá khô cằn, một cấu trúc đá khổng lồ dần hiện ra. Nó không phải là một khối đá tự nhiên, mà là một công trình được đẽo gọt tỉ mỉ, với những đường nét sắc sảo, tinh xảo đến khó tin. Bề mặt đá xám xịt, phủ đầy rêu phong và bụi bẩn của hàng ngàn năm, nhưng vẫn toát lên một vẻ uy nghi, cổ kính.

"Tuyệt vời! Tuyệt vời quá!" Giáo sư Hùng reo lên, đôi mắt ông sáng rực như ngọn lửa. Ông quỳ sụp xuống, dùng tay gạt đi lớp đất bám trên bề mặt đá, để lộ ra những ký hiệu lạ lẫm. Đó là những hình vẽ trừu tượng, những đường cong uốn lượn, những chấm tròn và hình vuông đan xen vào nhau, tạo thành một thứ ngôn ngữ mà ông chưa từng thấy bao giờ. Chúng không giống bất kỳ ký tự cổ đại nào mà ông từng nghiên cứu, không phải chữ Phạn, chữ Khmer cổ, hay bất kỳ hệ thống chữ viết nào của các nền văn minh đã biết. Chúng mang một vẻ gì đó nguyên thủy, bí ẩn, như được khắc bởi một bàn tay không thuộc về thế giới này.

Tiến sĩ Lan đứng lặng người, nhìn chằm chằm vào những ký hiệu đó. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô, không phải vì sợ hãi, mà là vì một sự nhận thức mơ hồ về một điều gì đó vượt quá tầm hiểu biết của con người. Những ký hiệu đó, dù không hiểu nghĩa, nhưng lại toát ra một năng lượng kỳ lạ, như một lời thì thầm từ quá khứ xa xăm, cảnh báo về một bí mật bị chôn vùi. Cô đưa tay chạm nhẹ vào bề mặt đá, cảm nhận sự lạnh lẽo xuyên qua đầu ngón tay, như chạm vào một khối băng vĩnh cửu. Trực giác của cô gào thét, bảo cô hãy dừng lại, đừng đi sâu hơn nữa.

"Lan, em thấy gì không? Đây là một phát hiện vĩ đại!" Giáo sư Hùng quay sang cô, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui. "Những ký hiệu này... chúng ta phải giải mã chúng! Đây có thể là chìa khóa để mở ra một nền văn minh hoàn toàn mới, một nền văn minh đã biến mất khỏi lịch sử!" Ông nói, giọng run run vì xúc động. Đối với một nhà khảo cổ học, không có gì quý giá hơn việc tìm thấy một mảnh ghép còn thiếu của lịch sử, một cánh cửa dẫn đến những điều chưa biết.

Nhưng Tiến sĩ Lan không thể chia sẻ niềm vui đó. Cô chỉ gật đầu một cách mơ hồ, đôi mắt vẫn dán chặt vào những ký hiệu bí ẩn. Cô cảm thấy một sự nặng nề, một áp lực vô hình đang đè nén lên lồng ngực. Những lời cảnh báo của người dân địa phương lại vang vọng trong đầu cô: "Đừng quấy rầy những thứ đã ngủ yên." Phải chăng, họ đã vô tình đánh thức một thứ gì đó khủng khiếp?

Quá trình khai quật tiếp tục diễn ra với một tốc độ nhanh chóng, nhưng cũng đầy cẩn trọng. Giáo sư Hùng chỉ đạo từng li từng tí, không cho phép bất kỳ sai sót nào. Những người công nhân, dù vẫn còn chút e dè, nhưng trước sự phấn khích tột độ của Giáo sư Hùng và lời hứa về một khoản tiền công hậu hĩnh, họ cũng dần quên đi nỗi sợ hãi ban đầu. Họ dùng những dụng cụ chuyên dụng, cẩn thận gạt đi từng lớp đất, từng viên đá nhỏ, để lộ ra toàn bộ cấu trúc. Đó là một khối đá hình hộp chữ nhật khổng lồ, ước chừng cao khoảng ba mét, rộng năm mét, được chôn sâu dưới lòng đất. Bốn mặt của khối đá đều được khắc những ký hiệu tương tự, tạo thành một bức tranh bí ẩn, đầy mê hoặc.

Tiếng lách cách của xẻng, tiếng cọ xát của chổi quét, tiếng thì thầm của những người công nhân, tất cả hòa vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng của sự khám phá. Ánh nắng chiều tà xuyên qua tán lá, chiếu rọi xuống hố đào, tạo nên những vệt sáng vàng cam huyền ảo, khiến cho khối đá cổ xưa càng trở nên lung linh, kỳ bí. Giáo sư Hùng không ngừng ghi chép, chụp ảnh, phác thảo từng chi tiết nhỏ nhất. Ông như một đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi yêu thích, quên hết mọi mệt mỏi, mọi lo toan.

Tiến sĩ Lan vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Cô quan sát mọi thứ từ xa, đôi khi lại nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, cố gắng xua đi cái cảm giác bất an đang bủa vây. Cô để ý thấy, càng đào sâu xuống, không khí càng trở nên lạnh lẽo một cách bất thường, dù bên ngoài trời vẫn đang nắng nóng gay gắt. Một mùi hương lạ, khó tả, thoang thoảng trong không khí. Nó không phải mùi đất ẩm, cũng không phải mùi rêu phong, mà là một mùi hương tổng hợp của kim loại cũ, của một thứ gì đó đã bị phong kín quá lâu, và một chút gì đó tanh nồng, khó chịu. Mùi hương đó, dù rất nhẹ, nhưng lại khiến cô cảm thấy buồn nôn, và một cơn đau đầu âm ỉ bắt đầu xuất hiện.

"Giáo sư, thầy có thấy mùi gì lạ không?" Tiến sĩ Lan hỏi, giọng cô hơi khàn. Giáo sư Hùng đang mải mê với những ký hiệu, ngẩng đầu lên nhìn cô. "Mùi gì cơ, Lan? À, chắc là mùi đất ẩm thôi. Em đừng quá nhạy cảm." Ông cười xòa, vẫy tay ra hiệu cho cô lại gần. "Lại đây xem này, những ký hiệu này... chúng ta đang đứng trước một phát hiện thay đổi lịch sử nhân loại đấy!"

Tiến sĩ Lan không nói gì thêm, cô biết Giáo sư Hùng đang quá say mê với khám phá của mình. Cô bước lại gần hơn, nhìn xuống hố đào. Dưới đáy hố, một khe hở nhỏ dần hiện ra, dẫn vào một không gian tối đen như mực. Những người công nhân dùng đèn pin rọi vào, ánh sáng yếu ớt chỉ đủ để thấy một hành lang hẹp, ẩm ướt, dường như dẫn sâu vào lòng đất. Không khí từ bên trong phả ra một luồng hơi lạnh buốt, khác hẳn với cái nóng hầm hập bên ngoài, khiến ai nấy đều rùng mình. Mùi hương lạ lùng lúc nãy giờ đây trở nên rõ rệt hơn, nồng nặc hơn, xen lẫn với mùi ẩm mốc của đất đá và một thứ mùi tanh nồng, khó tả, như mùi máu khô đã bám víu hàng ngàn năm.

"Một căn hầm!" Giáo sư Hùng thốt lên, giọng ông đầy phấn khích. "Tuyệt vời! Đây chắc chắn là một phần của công trình này!" Ông không chần chừ, ra lệnh cho công nhân mở rộng lối vào. Tiếng đục, tiếng búa vang lên khô khốc, phá vỡ sự tĩnh mịch của buổi chiều tà. Từng khối đất đá được cậy ra, để lộ ra một cánh cửa đá khổng lồ, ẩn mình sau lớp đất. Cánh cửa được chạm khắc tinh xảo, với những hoa văn và ký hiệu tương tự như trên khối đá bên ngoài, nhưng có vẻ phức tạp và dày đặc hơn.

Phải mất gần một giờ đồng hồ, những người công nhân mới có thể mở được cánh cửa đá nặng nề đó. Một luồng khí lạnh lẽo hơn nữa phả ra, mang theo cái mùi tanh nồng khó chịu, khiến vài người công nhân phải lùi lại, bịt mũi. Giáo sư Hùng, với sự tò mò và lòng dũng cảm của một nhà khoa học, là người đầu tiên bước vào. Tiến sĩ Lan đi ngay phía sau ông, tay cô nắm chặt chiếc đèn pin, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô cảm thấy một sự sợ hãi đang lớn dần, một nỗi sợ hãi không phải vì bóng tối hay sự cô lập, mà là vì một điều gì đó vô hình, đang ẩn chứa trong căn hầm này.

Bên trong căn hầm là một không gian rộng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng. Trần hầm cao vút, được chống đỡ bởi những cột đá khổng lồ, cũng được chạm khắc những ký hiệu bí ẩn. Không khí bên trong đặc quánh, ẩm ướt, và lạnh lẽo đến thấu xương. Ánh đèn pin của họ quét qua những bức tường đá, để lộ ra những bức vẽ cổ đại. Đó không phải là những bức vẽ thông thường về cuộc sống hay tín ngưỡng, mà là những hình ảnh kinh hoàng, rùng rợn. Những con người với thân hình biến dạng, đôi mắt đỏ ngầu, hàm răng sắc nhọn, đang xé xác những người khác. Những sinh vật kỳ dị, nửa người nửa thú, với móng vuốt sắc bén và làn da lở loét. Và trên tất cả, là những ký tự cổ đại, được viết bằng một thứ mực màu đỏ sẫm, như máu khô.

Giáo sư Hùng dừng lại trước một bức vẽ lớn, đôi mắt ông nheo lại, cố gắng giải mã những ký tự. "Đây... đây là một loại dịch bệnh..." Ông lẩm bẩm, giọng ông trầm xuống. "Những hình ảnh này... chúng mô tả một sự kiện khủng khiếp, một đại dịch đã quét qua vùng đất này từ rất lâu rồi." Ông chỉ vào những ký tự, cố gắng dịch từng chữ một. "Họ nói về một 'Lời nguyền của Thần Chết', một 'Bệnh dịch của bóng tối' đã biến con người thành những quái vật khát máu. Và... và có vẻ như, họ đã phong ấn thứ đó ở đây." Giáo sư Hùng quay sang Tiến sĩ Lan, khuôn mặt ông tái nhợt. "Họ đã phong ấn một loại virus cổ đại, Lan. Một loại virus có thể biến con người thành... thành những thứ này."

Tiến sĩ Lan nhìn chằm chằm vào những bức vẽ, cảm giác buồn nôn dâng lên trong cổ họng. Những hình ảnh đó quá sống động, quá chân thực, không thể nào là sản phẩm của trí tưởng tượng đơn thuần. Cô cảm thấy như mình đang đứng trước một lời cảnh báo, một lời tiên tri về một tai họa sắp xảy ra. "Giáo sư, chúng ta không nên tiếp tục." Cô nói, giọng cô run rẩy. "Những bức vẽ này... chúng không phải là thần thoại. Chúng là một lời cảnh báo. Chúng ta nên rời khỏi đây, ngay lập tức."

Nhưng Giáo sư Hùng, dù có chút hoảng sợ, nhưng niềm đam mê khám phá đã lấn át tất cả. "Không thể nào, Lan. Đây là một phát hiện vĩ đại! Chúng ta phải tìm hiểu rõ hơn về loại virus này, về cách họ đã phong ấn nó. Đây là cơ hội để chúng ta hiểu thêm về lịch sử, về y học cổ đại!" Ông nói, đôi mắt ông lại ánh lên sự khao khát. "Những câu chuyện về 'Thần Chết' hay 'bóng tối' chỉ là cách người xưa thần thánh hóa những điều họ không hiểu. Chúng ta là những nhà khoa học, chúng ta phải tìm ra sự thật!"

Tiến sĩ Lan biết, không thể thuyết phục được Giáo sư Hùng. Ông đã quá sâu sắc vào khám phá này. Cô chỉ có thể thở dài, và tiếp tục đi theo ông, mỗi bước chân đều nặng trĩu. Cô cảm thấy một sự lạnh lẽo không chỉ từ không khí trong hầm, mà còn từ một nỗi sợ hãi đang lớn dần trong lòng cô. Nỗi sợ hãi về một điều gì đó đã bị phong ấn hàng ngàn năm, giờ đây đang có nguy cơ được giải phóng. Và cô, cùng với Giáo sư Hùng, đang là những người trực tiếp mở cánh cửa đó.

Giáo sư Hùng và Tiến sĩ Lan tiếp tục đi sâu vào căn hầm. Càng vào sâu, những bức vẽ trên tường càng trở nên chi tiết và kinh hoàng hơn. Chúng không chỉ mô tả những sinh vật biến dị, mà còn phác họa cả quá trình lây nhiễm, những triệu chứng ban đầu, và sự biến đổi cuối cùng của con người. Có những bức vẽ cho thấy người bệnh sốt cao, co giật, mắt đỏ ngầu, rồi dần mất đi lý trí, tấn công những người xung quanh. Những hình ảnh đó ám ảnh đến mức Tiến sĩ Lan phải cố gắng lắm mới không quay mặt đi. Cô cảm thấy một sự ghê tởm dâng lên trong cổ họng, một cảm giác bất lực trước những gì mà con người có thể phải đối mặt.

Trong một góc hầm, họ phát hiện một bệ đá cổ, trên đó đặt một vật chứa kỳ lạ. Đó là một chiếc bình gốm lớn, màu nâu sẫm, được trang trí bằng những hoa văn phức tạp và những ký hiệu mà Giáo sư Hùng đã thấy trên tường. Chiếc bình được niêm phong cẩn thận bằng một lớp sáp ong cổ xưa, đã hóa cứng theo thời gian. Xung quanh chiếc bình là những bộ xương người, nằm rải rác, dường như là những người đã cố gắng bảo vệ hoặc phong ấn nó. Một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng Tiến sĩ Lan. Cô cảm thấy như có hàng ngàn con mắt vô hình đang dõi theo họ, những linh hồn bị giam cầm đang thì thầm những lời cảnh báo.

"Đây rồi!" Giáo sư Hùng reo lên, giọng ông đầy phấn khích. "Đây chắc chắn là nơi họ đã phong ấn loại virus đó!" Ông tiến lại gần chiếc bình, đôi mắt ông ánh lên sự tò mò không thể kìm nén. Ông đưa tay chạm vào lớp sáp ong, cảm nhận sự lạnh lẽo và cứng rắn của nó. "Chúng ta phải mở nó ra, Lan. Chúng ta phải biết bên trong có gì." Ông nói, giọng ông đầy quyết tâm.

Tiến sĩ Lan vội vàng ngăn lại. "Giáo sư, xin thầy đừng!" Cô nói, giọng cô run rẩy. "Những bộ xương này... những bức vẽ này... chúng là lời cảnh báo! Chúng ta không biết bên trong có gì, và chúng ta không nên mạo hiểm!" Cô cảm thấy một sự sợ hãi tột độ đang bủa vây. Trực giác của cô gào thét, bảo cô hãy chạy trốn, hãy rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Nhưng Giáo sư Hùng đã quá say mê với khám phá của mình. Ông gạt tay cô ra, và bắt đầu cậy lớp sáp ong. Lớp sáp đã cứng như đá, phải mất một lúc ông mới có thể cậy ra được một mảnh nhỏ. Một mùi hương lạ, nồng nặc hơn bao giờ hết, thoát ra từ khe hở. Mùi hương đó không chỉ tanh nồng, mà còn có một chút gì đó ngọt lợ, khó chịu, như mùi của xác chết đang phân hủy, nhưng lại pha lẫn với một thứ hương liệu cổ xưa. Tiến sĩ Lan cảm thấy buồn nôn dữ dội, cô phải quay mặt đi, cố gắng hít thở không khí trong lành.

"Giáo sư, xin thầy dừng lại!" Cô cầu xin, nhưng Giáo sư Hùng không nghe. Ông tiếp tục cậy lớp sáp ong, từng chút một. Những người công nhân đứng bên ngoài, nghe thấy tiếng động lạ, cũng bắt đầu xôn xao. Một vài người tò mò tiến lại gần miệng hầm, cố gắng nhìn vào bên trong. Họ không biết rằng, họ đang đứng trước ngưỡng cửa của một thảm họa.

Đột nhiên, một tiếng "rắc" khô khốc vang lên. Một công nhân trẻ tuổi, tên là Sóc, người Khmer, đang đứng gần chiếc bình, vô tình vấp phải một tảng đá nhỏ. Anh ta loạng choạng, và cánh tay anh ta va mạnh vào chiếc bình gốm. Chiếc bình, đã mục ruỗng theo thời gian, không chịu nổi lực va chạm, vỡ tan tành. Một làn khói màu xám đục, đặc quánh, bốc lên từ bên trong chiếc bình, lan tỏa khắp căn hầm. Mùi hương tanh nồng, ngọt lợ giờ đây trở nên dữ dội hơn bao giờ hết, xộc thẳng vào mũi, vào họng, khiến mọi người ho sặc sụa.

"Khụ... khụ... cái gì thế này?" Giáo sư Hùng ho sặc sụa, ông lùi lại vài bước, cố gắng che miệng. Tiến sĩ Lan cũng ho dữ dội, đôi mắt cô cay xè. Cô cảm thấy một sự nóng rát trong cổ họng, một cảm giác khó chịu lan tỏa khắp cơ thể. Làn khói đó, dù chỉ là một làn khói mờ ảo, nhưng lại mang theo một sức nặng vô hình, đè nén lên lồng ngực cô.

Những người công nhân đứng gần đó cũng bắt đầu ho sặc sụa. Một vài người cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, họ ôm đầu, loạng choạng. Sóc, người đã làm vỡ chiếc bình, là người đầu tiên ngã xuống. Anh ta ôm lấy cổ họng, đôi mắt trợn ngược, khuôn mặt tái mét. Anh ta cố gắng nói điều gì đó, nhưng chỉ có những tiếng rên rỉ yếu ớt thoát ra. Làn khói xám đục vẫn tiếp tục lan tỏa, bao trùm lấy căn hầm, như một tấm màn che phủ cho một bi kịch sắp diễn ra.

Giáo sư Hùng cố gắng trấn an mọi người. "Không sao đâu! Chắc là bụi bẩn hoặc khí độc tích tụ lâu ngày thôi! Mọi người ra ngoài hít thở không khí trong lành đi!" Ông nói, giọng ông vẫn còn chút run rẩy. Nhưng trong thâm tâm, ông biết có điều gì đó không ổn. Mùi hương này, cảm giác khó chịu này, không phải là bụi bẩn thông thường. Nó là một thứ gì đó khác, một thứ gì đó đáng sợ hơn nhiều.

Tiến sĩ Lan không nói gì, cô chỉ nhìn chằm chằm vào làn khói đang tan dần. Cô cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, một linh cảm về một tai họa sắp ập đến. Cô biết, những lời cảnh báo trên tường hầm không phải là thần thoại. Chúng là sự thật. Và giờ đây, sự thật đó đã được giải phóng. Cô nhìn Sóc, người công nhân đang nằm co quắp dưới đất, đôi mắt anh ta vẫn trợn ngược, nhưng ánh nhìn đã trở nên vô hồn. Một giọt máu nhỏ, màu đen sẫm, chảy ra từ khóe miệng anh ta. Cô biết, mọi thứ đã quá muộn.

Sau sự cố chiếc bình gốm vỡ, không khí trong đoàn khảo cổ trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Mặc dù Giáo sư Hùng cố gắng trấn an mọi người rằng đó chỉ là bụi bẩn và khí độc tích tụ lâu ngày, nhưng không ai trong số họ, đặc biệt là Tiến sĩ Lan, tin vào điều đó. Mùi tanh nồng, ngọt lợ vẫn còn vương vấn trong không khí, ám ảnh khứu giác của mỗi người. Sóc, người công nhân đã làm vỡ chiếc bình, được đưa ra ngoài hầm trong tình trạng hôn mê sâu, sốt cao và co giật liên hồi. Các công nhân khác, những người đã hít phải làn khói, cũng bắt đầu có những triệu chứng tương tự: đau đầu dữ dội, buồn nôn, và một cảm giác mệt mỏi rã rời.

Giáo sư Hùng, dù trong lòng đầy lo lắng, vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Ông ra lệnh cho mọi người tạm dừng công việc, đưa những người bị ảnh hưởng về khu lán trại để nghỉ ngơi và theo dõi. Ông cho rằng, có thể họ đã bị say nắng hoặc ngộ độc thực phẩm do ăn uống không đảm bảo trong điều kiện khắc nghiệt của vùng biên giới. Ông cử một người lái xe bán tải cũ kỹ, chở Sóc và vài công nhân có triệu chứng nặng nhất đến trạm y tế gần nhất, cách đó hàng chục cây số đường rừng gập ghềnh.

Tiến sĩ Lan không nói gì, cô chỉ lặng lẽ quan sát. Đôi mắt cô ánh lên sự lo âu và một nỗi sợ hãi không thể che giấu. Cô biết, đây không phải là say nắng hay ngộ độc thực phẩm. Những triệu chứng này, đặc biệt là cơn sốt cao và co giật, quá giống với những gì được mô tả trên những bức vẽ trong căn hầm. Cô cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ phải làm điều gì đó, nhưng cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Giáo sư Hùng vẫn còn quá tin vào lý trí và khoa học, ông chưa sẵn sàng đối mặt với một sự thật kinh hoàng hơn.

Trong khi Giáo sư Hùng đang bận rộn với việc sắp xếp cho những người bị bệnh, Tiến sĩ Lan lén lút quay trở lại căn hầm. Cô dùng đèn pin rọi vào vị trí chiếc bình gốm đã vỡ. Những mảnh vỡ nằm rải rác trên nền đất, và một vệt chất lỏng màu đen sẫm, đặc quánh, đã khô lại, bám vào những mảnh gốm. Cô cẩn thận dùng một chiếc kẹp nhỏ, gắp một mảnh gốm có dính chất lỏng đó, bỏ vào một túi zip niêm phong. Cô cũng thu thập một ít đất đá xung quanh, nơi làn khói đã lan tỏa. Cô biết, đây là những bằng chứng quan trọng, có thể giúp cô tìm ra sự thật.

Trở về lán trại, Tiến sĩ Lan bí mật mang những mẫu vật đó vào lều của mình. Cô có một bộ dụng cụ xét nghiệm nhỏ gọn, thường dùng để phân tích mẫu đất đá và khoáng chất. Dù không phải là một nhà vi sinh vật học, nhưng cô có đủ kiến thức cơ bản để thực hiện một số xét nghiệm sơ bộ. Cô đặt mảnh gốm và đất vào kính hiển vi, điều chỉnh tiêu cự. Dưới ống kính, cô nhìn thấy những cấu trúc lạ, những sợi nhỏ li ti, xoắn vào nhau, di chuyển chậm chạp. Chúng không giống bất kỳ loại vi khuẩn hay virus nào mà cô từng thấy trong sách vở. Chúng mang một vẻ gì đó nguyên thủy, cổ xưa, và đáng sợ.

Càng nhìn, Tiến sĩ Lan càng cảm thấy lạnh sống lưng. Cô biết, mình đang đứng trước một khám phá kinh hoàng. Đây không phải là một loại virus thông thường. Nó là một thứ gì đó đã bị phong ấn hàng ngàn năm, và giờ đây, nó đã được giải phóng. Cô nhớ lại những bức vẽ trong căn hầm, những hình ảnh về con người biến thành quái vật. Một nỗi sợ hãi tột độ bủa vây lấy cô, khiến tay cô run rẩy. Cô muốn hét lên, muốn cảnh báo mọi người, nhưng cô biết, sẽ không ai tin cô. Giáo sư Hùng sẽ cho rằng cô đang hoang tưởng, những người công nhân sẽ nghĩ cô bị điên.

Đêm đó, không khí trong lán trại trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Tiếng rên rỉ của những người bệnh vang vọng trong đêm tối, xen lẫn với tiếng côn trùng rỉ rả. Sóc, người công nhân đã được đưa về từ trạm y tế, tình trạng của anh ta ngày càng tồi tệ. Cơn sốt của anh ta không ngừng tăng lên, cơ thể co giật liên hồi, và đôi mắt anh ta đỏ ngầu, trợn ngược, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Anh ta bắt đầu lảm nhảm những câu nói vô nghĩa bằng tiếng Khmer, giọng nói khàn đặc, đầy đau đớn.

Giáo sư Hùng ngồi bên cạnh Sóc, khuôn mặt ông đầy lo lắng. Ông đã gọi điện cho các chuyên gia y tế ở thành phố, nhưng họ đều cho rằng đây chỉ là một trường hợp sốt rét hoặc nhiễm trùng nặng. Họ hứa sẽ cử một đội y tế đến vào sáng hôm sau, nhưng Giáo sư Hùng biết, sáng hôm sau có thể là quá muộn. Ông nhìn Sóc, cảm thấy một sự bất lực dâng lên trong lòng. Ông là một nhà khoa học, ông tin vào lý trí, nhưng trước căn bệnh lạ này, ông hoàn toàn không có cách nào.

Tiến sĩ Lan đứng từ xa quan sát. Cô thấy rõ sự biến đổi trên khuôn mặt của Sóc. Làn da anh ta tái nhợt, môi khô nứt nẻ, và những mạch máu xanh tím nổi rõ trên thái dương. Đôi mắt anh ta không còn là đôi mắt của một con người nữa, mà là đôi mắt của một con thú hoang dã, đầy hung hãn và khát máu. Cô biết, thời gian không còn nhiều. Cô phải làm gì đó, trước khi mọi thứ trở nên quá muộn.

Đột nhiên, một tiếng thét kinh hoàng vang lên từ phía lán trại. Một công nhân khác, tên là A-Phúc, người đã hít phải làn khói cùng với Sóc, bất ngờ bật dậy. Anh ta không còn là chính mình nữa. Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, hàm răng nghiến chặt, và một dòng nước dãi màu đen sẫm chảy ra từ khóe miệng. Anh ta gầm gừ như một con thú hoang, lao vào tấn công người công nhân đang ngồi cạnh mình. Tiếng la hét, tiếng giằng co vang lên, phá vỡ sự tĩnh mịch của đêm tối.

Giáo sư Hùng và Tiến sĩ Lan vội vã chạy đến. Cảnh tượng trước mắt khiến họ kinh hoàng. A-Phúc đang cắn xé người công nhân kia một cách điên loạn, máu tươi bắn tung tóe. Người công nhân bị cắn kêu la thảm thiết, cố gắng chống cự, nhưng không thể thoát khỏi sự tấn công của A-Phúc. Những người công nhân khác hoảng loạn, bỏ chạy tán loạn. Tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng gầm gừ của A-Phúc hòa vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng của sự hỗn loạn và kinh hoàng.

Giáo sư Hùng cố gắng can thiệp, nhưng ông đã quá già yếu. Ông bị A-Phúc xô ngã, đầu đập vào một tảng đá, bất tỉnh nhân sự. Tiến sĩ Lan đứng sững sờ, đôi mắt cô mở to, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Cô thấy rõ sự biến đổi của A-Phúc. Làn da anh ta trở nên xanh xám, những mạch máu nổi lên chằng chịt, và móng tay anh ta dài ra, sắc nhọn như móng vuốt. Anh ta không còn là một con người nữa, mà là một con quái vật khát máu, một xác sống.

Một nỗi sợ hãi tột độ bủa vây lấy Tiến sĩ Lan. Cô muốn chạy trốn, nhưng đôi chân cô như bị đóng đinh xuống đất. Cô nhìn thấy người công nhân bị A-Phúc cắn xé, anh ta đã ngừng kêu la, và đôi mắt anh ta cũng bắt đầu đỏ ngầu, trợn ngược. Cô biết, anh ta cũng đang biến đổi. Virus đã lây lan. Tận thế đã bắt đầu.

Tiếng la hét, tiếng gầm gừ, tiếng giằng co vẫn tiếp tục vang vọng trong đêm tối. Những người công nhân còn lại, những người chưa bị nhiễm, đang cố gắng chạy trốn, nhưng họ không biết phải chạy đi đâu. Cánh rừng thưa xung quanh lán trại giờ đây trở thành một mê cung chết chóc, nơi mà những con quái vật khát máu đang rình rập. Mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa trong không khí, hòa lẫn với mùi tanh của xác chết và mùi ngọt lợ của virus. Một màn đêm kinh hoàng bao trùm lấy vùng biên giới, báo hiệu sự khởi đầu của một kỷ nguyên mới, kỷ nguyên của tận thế.

Sự hỗn loạn bùng nổ. Tiếng thét của người công nhân bị A-Phúc tấn công xé toạc màn đêm, hòa lẫn với tiếng gầm gừ man rợ của A-Phúc. Hắn ta, giờ đây không còn là con người, mà là một sinh vật ghê tởm, với làn da xám xịt, những mạch máu nổi chằng chịt dưới lớp da căng cứng, và đôi mắt đỏ ngầu, trợn trừng như muốn nuốt chửng mọi thứ. Hàm răng hắn ta sắc nhọn một cách bất thường, cắn xé vào da thịt nạn nhân một cách tàn bạo. Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ một góc lán trại, và mùi tanh nồng của nó xộc thẳng vào mũi, khiến Tiến sĩ Lan cảm thấy dạ dày mình quặn thắt.

Những người công nhân khác, những người may mắn chưa bị nhiễm, hoàn toàn hóa đá trước cảnh tượng kinh hoàng đó. Họ đứng sững sờ, đôi mắt mở to, không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Một vài người bắt đầu la hét, tiếng thét của họ đầy hoảng loạn và tuyệt vọng. Họ cố gắng chạy trốn, nhưng đôi chân họ như bị đóng đinh xuống đất, không thể nhúc nhích. Nỗi sợ hãi tột độ đã biến họ thành những bức tượng sống, bất lực chứng kiến sự tàn bạo của thứ virus quái ác.

Tiến sĩ Lan, dù kinh hoàng tột độ, nhưng lý trí của cô vẫn cố gắng hoạt động. Cô nhìn Giáo sư Hùng đang nằm bất tỉnh dưới đất, đầu ông chảy máu. Cô biết, cô phải làm gì đó. Cô không thể đứng yên nhìn mọi thứ sụp đổ. Cô phải cứu những người còn lại, phải tìm cách thoát khỏi địa ngục này. Nhưng cô phải làm gì? Cô không có vũ khí, không có kinh nghiệm chiến đấu, và cô đang đối mặt với một thứ mà cô chưa từng thấy trong bất kỳ cuốn sách hay bộ phim nào.

Tiếng gầm gừ của A-Phúc ngày càng trở nên dữ dội. Hắn ta đã xé nát cổ họng của nạn nhân, và giờ đây, hắn ta đang quay sang những người khác. Đôi mắt đỏ ngầu của hắn ta quét qua đám đông đang hoảng loạn, tìm kiếm con mồi tiếp theo. Một người công nhân trẻ tuổi, vì quá sợ hãi, đã ngã quỵ xuống đất, co rúm người lại. A-Phúc lao đến, nhanh như cắt, và cắn vào cánh tay anh ta. Tiếng thét đau đớn của người công nhân vang lên, nhưng nó nhanh chóng bị át đi bởi tiếng gầm gừ của A-Phúc.

Tiến sĩ Lan cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô biết, virus lây lan qua vết cắn. Chỉ trong vài phút, người công nhân trẻ tuổi kia cũng sẽ biến thành một con quái vật khát máu. Cô phải hành động, ngay lập tức. Cô nhìn quanh, tìm kiếm một thứ gì đó có thể dùng làm vũ khí. Ánh mắt cô dừng lại ở một chiếc xẻng nằm lăn lóc trên đất. Không chần chừ, cô lao đến, nhặt chiếc xẻng lên, và chạy về phía A-Phúc.

"Tránh ra!" Cô hét lên, giọng cô khàn đặc vì sợ hãi và tuyệt vọng. A-Phúc quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu của hắn ta nhìn chằm chằm vào cô. Hắn ta gầm gừ, và lao đến. Tiến sĩ Lan nhắm mắt lại, vung chiếc xẻng lên, và đập mạnh vào đầu A-Phúc. Một tiếng "bốp" khô khốc vang lên, và A-Phúc ngã xuống đất, bất động. Máu đen sẫm chảy ra từ vết thương trên đầu hắn ta, hòa lẫn với bụi đất đỏ.

Tiến sĩ Lan thở hổn hển, tay cô run rẩy, chiếc xẻng rơi xuống đất. Cô nhìn chằm chằm vào xác của A-Phúc, cảm thấy một sự ghê tởm và kinh hoàng tột độ. Cô vừa giết một con người, dù hắn ta đã biến thành quái vật. Cô cảm thấy một sự trống rỗng trong lòng, một cảm giác tội lỗi đang gặm nhấm tâm hồn cô. Nhưng cô biết, cô không có lựa chọn nào khác. Cô phải làm vậy để bảo vệ những người còn lại.

Những người công nhân khác, sau khi chứng kiến cảnh tượng đó, cuối cùng cũng bừng tỉnh. Họ bắt đầu la hét, chạy tán loạn, không còn giữ được chút bình tĩnh nào. Một vài người chạy về phía chiếc xe bán tải, cố gắng khởi động nó. Một vài người khác chạy vào rừng, hy vọng tìm được một nơi ẩn náu an toàn. Tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng động cơ xe hòa vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng của sự hỗn loạn và tuyệt vọng.

Tiến sĩ Lan nhìn Giáo sư Hùng. Ông vẫn nằm bất tỉnh, máu vẫn chảy ra từ vết thương trên đầu. Cô biết, cô không thể bỏ ông lại. Cô phải đưa ông đi. Cô cố gắng nhấc ông dậy, nhưng ông quá nặng. Cô phải nhờ đến sự giúp đỡ của một người công nhân khác, một người đàn ông trung niên, có vẻ ngoài hiền lành, tên là Ba. Ba, dù sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng giúp cô.

"Chúng ta phải đi đâu?" Ba hỏi, giọng anh ta run rẩy. "Rừng... rừng không an toàn. Thành phố... thành phố cũng không an toàn." Anh ta nhìn quanh, đôi mắt anh ta đầy tuyệt vọng. "Chúng ta không có nơi nào để đi cả."

Tiến sĩ Lan nhìn về phía rừng. Cô biết, Ba nói đúng. Rừng không an toàn. Thành phố cũng không an toàn. Nhưng cô không thể bỏ cuộc. Cô phải tìm một nơi nào đó an toàn, ít nhất là cho Giáo sư Hùng. Cô nhớ lại những câu chuyện của người dân địa phương về những hang động bí mật, những nơi ẩn náu cổ xưa. Có lẽ, đó là hy vọng duy nhất của họ.

"Chúng ta sẽ đi về phía Tây." Tiến sĩ Lan nói, giọng cô đầy kiên quyết. "Có một con đường mòn dẫn đến một ngôi làng nhỏ, và từ đó, có thể có những hang động. Chúng ta phải thử." Cô biết, đó là một quyết định liều lĩnh, nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Cô phải tin vào trực giác của mình, phải tin vào những gì cô đã học được từ những bức vẽ trong căn hầm.

Ba gật đầu, dù trong lòng anh ta vẫn còn đầy sợ hãi. Anh ta và Tiến sĩ Lan cùng nhau dìu Giáo sư Hùng, cố gắng di chuyển về phía Tây. Tiếng la hét, tiếng gầm gừ vẫn còn vang vọng phía sau họ, như một lời nhắc nhở về sự khởi đầu của tận thế. Màn đêm buông xuống, bao trùm lấy vùng biên giới, và những con quái vật khát máu bắt đầu xuất hiện, rình rập con mồi. Cuộc chạy trốn của họ, giờ đây, mới chỉ là sự khởi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro