Chương 2: Sợi chỉ đỏ trong hiệu sách cũ
Buổi chiều thứ bảy, Vy đến hiệu sách cũ yêu thích của mình. Đó là một không gian nhỏ nép mình trong con ngõ hẹp, mùi giấy cũ và mực in hòa quyện thành thứ hương vị khiến cô luôn cảm thấy bình yên. Những tủ sách gỗ cũ kỹ, những cuốn sách phủ lớp bụi mỏng, tất cả tạo thành một không gian đầy hơi thở của thời gian.
Ánh chiều vàng óng lọt qua khung cửa sổ nhỏ, phủ lên Vy một lớp ánh sáng dịu dàng. Cô mặc một chiếc váy denim xanh nhạt phong cách vintage, chất liệu vải mềm mại ôm nhẹ vào eo thon rồi xòe nhẹ ở phần chân váy, tạo dáng thanh thoát như cánh hoa chớm nở. Dọc theo thân váy là những đường chần tinh tế, họa tiết hoa văn mờ ảo như những cánh bướm ẩn hiện trong sương sớm. Đôi giày da mềm màu be nhạt cùng túi xách vải bố thêu hoa cỏ càng tôn lên vẻ đẹp thanh thoát của cô.
Mái tóc nâu hạt dẻ được Vy buộc lỏng bằng chiếc nơ nhỏ màu kem, vài lọn tóc xoăn tự nhiên bung nhẹ trước trán, tạo nên vẻ dịu dàng mà quyến rũ. Đôi môi thoa nhẹ lớp son hồng tự nhiên, khẽ mím lại khi ngón tay thon nhỏ lướt trên gáy những cuốn sách cũ. Bàn tay Vy trắng ngần, những ngón tay đẹp dịu dàng như búp măng, đầu ngón tay hơi hồng lên khi chạm vào lớp bụi thời gian trên bìa sách. Cổ tay cô nhỏ nhắn, chiếc vòng thạch anh tím bóng loáng đung đưa theo từng cử động. Dưới ánh đèn vàng, làn da Vy như được phủ một lớp sương mỏng, mịn màng đến mức An không thể rời mắt.
An đứng cách đó vài bước, dáng người cao ráo thanh thoát trong bộ áo sơ mi lụa đen bóng loáng, chất liệu vải mềm mại như nước chảy ôm sát từng đường cong cơ thể. Phần cổ áo mở rộng vừa đủ để nhìn thấy xương quai xanh sắc nét cùng sợi dây chuyền bạch kim hình hoa Mandala, khiến mỗi lần nàng nghiêng đầu đều ánh lên vẻ quý phái khó lẫn.Tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, để lộ chiếc đồng hồ mặt vuông tinh xảo cùng đôi tay trắng muốt với những đường gân xanh nhẹ nổi lên khi nàng nắm chặt cuốn sách.
Mái tóc đen dài của An buông xõa ngang lưng, phản chiếu ánh sáng thành những sợi bạc lấp lánh. Vài lọn tóc rũ xuống trước mặt, được nàng thỉnh thoảng đưa tay vén lên bằng những ngón tay thon dài. Đôi mắt nàng đen láy, sâu thẳm như hồ nước đêm, được tô điểm bởi đường kẻ mắt mảnh như sợi chỉ, càng làm nổi bật thần thái quyến rũ.
Khi An cười, đôi môi đỏ trầm của nàng cong lên, để lộ hàm răng trắng đều như hạt bắp. Chiếc cằm nhọn cùng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt tạo nên vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại ấm áp đến lạ khi nhìn Vy.
"Cuốn Thiền Uyển Tập Anh này… cô cũng thích ư?" – Giọng An vang lên, trầm ấm như tiếng cello.
Vy quay lại, những ngón tay khẽ run lên khi chạm phải ánh mắt đen sâu thẳm của An. Cô thấy rõ từng chi tiết trên khuôn mặt người đối diện, làn da mịn không tì vết, chiếc mũi cao thanh tú, và đặc biệt là đôi môi đỏ mọng đang khẽ mỉm cười.
"Tôi… hình như đã gặp cô ở đâu rồi?" – Vy thì thầm, giọng nhỏ nhẹ như tiếng gió thoảng.
An khẽ nghiêng đầu, mái tóc đen rủ xuống một bên vai. "Có lẽ là trong một hiệu sách khác?" – Nàng đáp, giọng nói như có sức hút kỳ lạ.
Vy không thể không để ý cách An cầm sách – những ngón tay dài thon thả, móng tay được cắt gọn gàng, không sơn nhưng vẫn bóng khỏe. Khi nàng lật trang sách, cổ tay uyển chuyển như đang biểu diễn một điệu múa.
"Hay là…" – An chợt bước lại gần, hương nước hoa gỗ đàn hương phảng phất khiến Vy choáng váng – "trong một giấc mơ nào đó?"
Ánh mắt hai người chạm nhau, và trong khoảnh khắc ấy, dường như hiệu sách cũ kỹ này đã biến thành thế giới chỉ dành riêng cho họ.
"Chắc cô cũng thích đọc sách cũ như tôi, đúng không?" An nói, ngón tay thon dài khẽ chạm vào bìa sách Vy đang cầm. Lời nói của nàng như mời gọi, như có một sức hút kỳ lạ khiến Vy không thể nào chối từ.
Vy gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời khỏi người đối diện. Có điều gì đó trong cách An mỉm cười, trong đôi mắt sâu hút ấy, khiến cô có cảm giác như đang đứng trước một mảnh ký ức chưa bao giờ nhớ ra, nhưng lại luôn tồn tại.
"Có lẽ thế… Cô cũng thích sách cổ à?" Vy hỏi, giọng cô nhỏ nhẹ hơn bình thường.
"Ừm. Những cuốn sách cũ giống như những linh hồn ngủ quên. Khi ta mở chúng ra, ta đánh thức cả một thế giới từng bị quên lãng." An đáp, giọng nàng trầm ấm như một giai điệu xưa cũ.
Họ ngồi xuống ghế gỗ cạnh cửa sổ, nơi ánh nắng chiều xuyên qua tán lá ngoài hiên tạo thành những đốm sáng nhảy múa trên bàn. Không gian yên bình đến lạ, chỉ có tiếng giấy lật khe khẽ và mùi trà thoang thoảng từ quầy nhỏ trong góc tiệm.
Vy để ý thấy An có thói quen vê viên trà trong lòng bàn tay trái khi suy nghĩ, còn mái tóc đen dài thỉnh thoảng lại vướng vào góc bàn khiến nàng phải khẽ vén lên bằng những ngón tay dài thon thả. Mỗi lần An cười, mái tóc đen lại rung nhẹ như sóng nước, khiến Vy không thể rời mắt.
"Tôi là Minh An," cô gái tóc đen mỉm cười, "Cô tên là…?"
"Vy, là... Bảo Vy" Vy hơi ngượng ngùng đáp, tay vô thức sửa lại mái tóc ngang vai của mình. "Tóc cô đẹp quá."
An cười nhẹ, đôi mắt nàng nheo lại thành hình lưỡi liềm.
"Tóc cô cũng vậy. Màu nâu hạt dẻ ấy rất hợp với cô." Những lời khen ngợi không chỉ là những câu xã giao, mà như là một lời khẳng định sự kết nối vô hình giữa họ.
Vy cười khẽ, cảm giác như có một làn gió mát dịu thổi qua lòng mình. "Thật lạ… Cô có bao giờ cảm thấy mình từng gặp ai đó, nhưng không thể nhớ nổi đã gặp ở đâu không?"
An không trả lời ngay. Nàng xoay nhẹ ly trà trong tay, đôi mắt phản chiếu ánh nắng chiều. "Có chứ," nàng nói khẽ, "Có những người… không cần nhớ cũng biết rằng họ đã từng thuộc về nhau, ở một nơi nào đó, vào một thời gian nào đó…"
Vy khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sáng long lanh như muốn khám phá điều gì đó sâu thẳm hơn từ An. "Minh An này… tôi hỏi chút...cô hay đến những hiệu sách cũ thế này lắm sao? Ý tôi là… có phải cô cũng thích cảm giác tìm thấy một cuốn sách như tìm thấy một mảnh ghép của chính mình không?" Giọng cô nhẹ nhàng, pha chút tò mò như muốn lần theo dấu vết của một linh cảm mơ hồ.
An mỉm cười, đôi môi đỏ trầm cong lên đầy quyến rũ. Nàng khẽ đặt cuốn "Thiền Uyển Tập Anh" xuống bàn, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên bìa sách như vuốt ve một kỷ vật.
"Ừ, tôi thích cảm giác đó. Mỗi cuốn sách cũ đều như một câu chuyện đang chờ ai đó lắng nghe. Nhưng hôm nay… tôi lại thấy mình không chỉ tìm được sách, mà còn một điều gì đó khác nữa." Đôi mắt đen sâu thẳm của nàng nhìn thẳng vào Vy, như thể muốn hỏi ngược lại mà không cần thốt nên lời.
Vy cảm thấy tim mình khẽ đập nhanh hơn, cô cúi xuống ly trà, che giấu chút ngượng ngùng, rồi ngẩng lên với một nụ cười rụt rè.
"Cô nói thế… làm tôi tự hỏi liệu mình có phải là một cuốn sách mà cô vô tình tìm thấy không. Cô nghĩ sao nếu một ngày nào đó, cô nhớ ra mình từng đọc tôi ở đâu rồi?" Lời nói của Vy mang chút tinh nghịch, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự háo hức muốn nghe câu trả lời.
An bật cười khẽ, âm thanh trong trẻo như tiếng chuông nhỏ vang lên trong không gian yên tĩnh. Nàng nghiêng người về phía trước, chiếc vòng bạc trên cổ tay lấp lánh dưới ánh đèn vàng. "Nếu cô là một cuốn sách thì tôi nghĩ mình sẽ không vội lật đến trang cuối cùng đâu. Tôi muốn đọc chậm rãi, từng dòng một, để xem liệu câu chuyện này có phải là thứ tôi đã luôn tìm kiếm không." Giọng nàng trầm ấm, như một lời thì thầm đầy ẩn ý, khiến không khí giữa họ thêm phần bí ẩn.
Họ ngồi đó, bên cửa sổ gỗ cũ, ánh hoàng hôn dần tắt, nhường chỗ cho ánh đèn vàng dịu dàng trong tiệm. Vy khẽ xoay chiếc nơ trên tóc, như muốn giữ lấy sự bình yên kỳ lạ này.
"Cô biết không, An… đôi khi tôi tự hỏi, nếu mình từng gặp ai đó trong một giấc mơ, liệu có phải họ cũng mơ về mình không? Cô có bao giờ nghĩ thế không?" Câu hỏi của cô như một lời mời gọi, vừa tò mò vừa mong manh, như thể cô đang cố nối những mảnh ký ức vô hình.
An không đáp ngay. Nàng đưa tay vén một lọn tóc đen dài ra sau tai, ánh mắt sâu thẳm chợt xa xăm như nhìn vào một ký ức chưa từng rõ nét. "Tôi nghĩ… nếu hai người cùng mơ về nhau, thì dù không nhớ, họ vẫn sẽ nhận ra nhau khi gặp lại. Như cách tôi cảm thấy khi nhìn cô lúc này. Có phải hơi kỳ lạ không, khi tôi cứ nghĩ mình đã biết cô từ rất lâu rồi?"
Lời nói của nàng nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng, như một mũi tên vô hình xuyên qua khoảng cách giữa họ.
Vy siết nhẹ bàn tay quanh ly trà, trái tim cô khẽ rung lên.
"Hồi nhỏ, tôi từng có một giấc mơ rất kỳ lạ," An tiếp tục, giọng nàng chậm rãi như đang nhớ về điều gì xa xăm. "Trong mơ, tôi đứng trước một cổng chùa cổ, dưới những tán cây đại thụ già cỗi. Có một người đứng đó, quay lưng lại với tôi, nhưng tôi biết… tôi biết người ấy rất quan trọng với mình."
Vy cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Hình ảnh ấy… quá giống với giấc mơ của cô.
"Rồi sao?" Vy hỏi, giọng cô khẽ run.
An nhìn cô, ánh mắt sâu như chứa cả một bầu trời ký ức. "Người ấy quay lại, nhưng tôi không bao giờ nhìn rõ mặt. Giống như… định mệnh vẫn chưa cho phép tôi nhớ ra điều quan trọng nhất."
Vy cắn nhẹ môi. Bên ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn đang dần nhuộm vàng từng phiến lá. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc hai người khẽ rung động, như những sợi chỉ vô hình kết nối họ lại với nhau.
"Vy," An gọi tên cô, giọng nói dịu dàng nhưng đầy sức nặng. "Cô có tin vào duyên phận không?"
Vy nhìn sâu vào đôi mắt ấy, cảm thấy như mình đang đứng trước một ngã rẽ mà cô không thể lường trước.
"Có lẽ… tôi bắt đầu tin rồi."
--------------------------------------
Tất cả mọi bản quyền được bảo hộ. Vui lòng không mang sang nơi khác.
(All rights reserved. Please do not repost.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro