Chương 4〖Kết thúc 〗
Bán Hạ trong đêm dài tĩnh lặng, hôn Lâm Nhàn. Tiểu cô nương đáng yêu này. . .
Lâm Nhàn khi tỉnh lại, phát giác mình đang ngủ trong khuê phòng của mình, ngủ ở trên giường mình. Nàng không hiểu. . . . . . sao lại thế này? Một khắc trước nàng vẫn còn lạc đường trong khu rừng sương mù dầy đặc, bị tiếng gào thét của thú hoang làm cho sợ tới mức chạy trốn. . . . . . Bán Hạ. . . . . . Bán Hạ đi đâu rồi?
"Bán Hạ! Bán Hạ!" Lâm Nhàn tưởng giọng nói rất lớn kỳ thật lại nhỏ bé đưa tới nha hoàn, phụ thân cùng mẫu thân. Bọn họ đều khóc ôm lấy Lâm Nhàn. Lâm Nhàn không hiểu. . . . . . nàng không biết chuyện gì xảy ra. . . . . . nàng chỉ biết, nàng muốn tìm Bán Hạ!
"Phụ thân! Ngươi biết Bán Hạ không? Bán Hạ nàng là một yêu tinh tu tiên! Đoạn thời gian ta bỏ nhà ra đi đều ở cùng nàng! Phụ thân, ta nói chuyện với ngươi nha! Đừng chỉ khóc nha! Phụ thân! —— Mẫu thân! Mẫu thân, ngươi có biết không? Tên gọi của nàng là Bán Hạ! —— Lục ý! Lục ý! Ngươi giúp giúp ta! Ngươi chắc chắn biết ta đang nói cái gì phải không? Ngươi giúp ta cùng phụ thân, mẫu thân nói một chút a!" .
Lâm Nhàn hoàn toàn không biết mình đã là một người chết, nàng chỉ cố gắng, lớn tiếng nói mỗi câu đều là tìm Bán Hạ. Nàng chỉ nghĩ, Bán Hạ đột nhiên không thấy nàng, sẽ lo lắng nàng. . .
Bán Hạ cùng quỷ sai đứng ngoài cửa khuê phòng Lâm Nhàn. Nàng biết, nàng từ lúc đầu gặp được Lâm Nhàn đã biết —— mạng của tiểu cô nương này đã còn không được bao lâu. Bán Hạ không rõ lắm mình rốt cuộc có muốn hay không ăn đi linh hồn của Lâm Nhàn. Quỷ sai đụng nàng vài cái, nàng mới hồi phục lại tinh thần.
Ăn đi. . . . . . . Nếu đây chính là mong muốn của Lâm Nhàn. . .
Khi thời điểm linh hồn Lâm Nhàn thoát khỏi thân thể, Bán Hạ xuất hiện ở trước mặt nàng, cười hôn Lâm Nhàn lúc này đã là linh hồn. Bị Bán Hạ hôn, Lâm Nhàn phát hiện khí lực còn thừa lại của mình dần biến mất. . . . . . Trước khi một chút ý thức cuối cùng biến mất, Lâm Nhàn mới kịp phản ứng bản thân lúc trước vì sao kiên trì hy vọng Bán Hạ ăn luôn chính mình . . . . . .
Nàng, đã yêu Bán Hạ . . .
Không biết Bán Hạ có hay không cũng yêu nàng? —— Lâm Nhàn hèn mọn nghĩ. .
Nếu. . . . . . Nếu có thể. . . . . . Bán Hạ không chừng cũng yêu nàng nhỉ? Bởi vì nàng hôn ôn nhu nhẹ nhàng như vậy như vậy. . . . . .
Bán Hạ sau khi nhìn người nhà Lâm Nhàn khóc lúc ôm lấy thi thể Lâm Nhàn đang dần lạnh lẽo, cuốn lên một đám sương mù, biến mất trong đám sương. . .
Nàng vẫn cười, nhưng nụ cười lại không đến được đáy mắt. . .
—— ta yêu ngươi, Lâm Nhàn. . .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro