1 tiếng 17 phút

"Bắt đầu rồi."

"Này? Bắt đầu rồi hả?"

"Ừ."

"Có thể nói gì không?"

"Tất nhiên, muốn nói gì cũng được, chỉ cần thả lỏng thôi."

"À! Tôi làm gái."

"....Ừm, quả thật hơi bất ngờ, tôi không ngờ lại nói vậy."

"Nếu biết tôi muốn nói câu này, có phải không muốn tôi nói?"

"(Khẽ cười) Tất nhiên không, muốn nói gì cũng được."

Tường Vi bật cười, người phụ nữ trong máy quay cũng cười, cô nhìn ống kính, ánh mắt có thể nói không có chút rung động, cái này còn làm Tường Vi ngạc nhiên hơn khi cô ấy nói thẳng mình làm gái. Mọi người đều không thể kiểm soát được cảm giác hoảng sợ tương tự khi đối diện với máy quay, bởi vì biết những gì đằng sau máy quay đại diện cho những điều chưa biết, đại diện cho khả năng vô hạn, cũng đại diện cho tính cách của một người sắp bị phơi ra trước mặt mọi người.

Nói xong những lời này, cô dừng lại.

Cô ấy lấy ra một gói thuốc lá từ túi xách xinh đẹp, lại lấy ra bật lửa, cái bật lửa rẻ tiền nhất có vỏ nhựa màu đỏ với giá 1 tệ. Xét theo khí chất, hoàn toàn không phù hợp với cô ấy. Khung hình quá đẹp, người phụ nữ ngồi bên kênh đào, mái tóc dài rối tung trong gió, cổ tay với cổ thon gầy, đầu cúi xuống, chuẩn bị châm điếu thuốc.

Tường Vi không nói gì, chủ động đưa bật lửa của mình cho cô ấy, là một cái bật lửa dầu hỏa màu xanh lam, trên thân có vẽ một con bướm màu đen.

Sau khi châm điếu thuốc, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào kênh đào, máy quay hướng thẳng vào nhân vật chính một cách có ý thức. Nhân vật chính thở ra một làn khói, giọng nói cũng theo đó bay đi: "Sau đó thì sao? Muốn đóng vai nạn nhân à? Nói về lý do tại sao làm việc này, ngọi người sẽ tha thứ cho ngành công nghiệp đáng xấu hổ này vì trải nghiệm đau thương....vậy đó à?" - Nói xong câu đó, cô nháy mắt tinh nghịch với Tường Vi.

Trong lòng Tường Vi thỏa mãn đến mức run rẩy, lần đầu tiên cô cảm thấy phấn khích về công việc mình đang làm. Trực giác cho cô biết, đây là người cô luôn muốn tìm. Không kiềm chế được cũng châm một điếu thuốc, giọng trầm hơn nhiều: "Nếu cô có trải nghiệm như vậy,có thể nói."

Người phụ nữ thấy trò đùa của mình thành công, bật cười vui vẻ: "Không có nha, tôi không có trải nghiệm bi thảm, tự tôi muốn làm nghề này, là tôi đáng xấu hổ. Này, mấy người không thấy sao, làm một người đáng xấu hổ rất thoải mái, ai cũng liên tục vác trên vai đủ loại đạo đức giả. Anh kia muốn làm một người hiếu thảo, anh nọ muốn làm một người tốt bụng, anh này muốn làm một người lạc quan. Cô hỏi ước mơ của họ là gì, có người nói tôi muốn làm nhà khoa học, có người lại nói tôi muốn làm phi công, có người lại bảo tôi muốn làm diễn viên. Này, cô hỏi tôi đi, cô hỏi ước mơ của tôi là gì."

Tường Vi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, tất nhiên đoán được câu trả lời, mỉm cười phối hợp hỏi: "Cô gái xinh đẹp này, xin hỏi ước mơ của cô là gì?"

Người phụ nữ trong khung hình bật cười, hét về phía kênh đào: "Tôi muốn làm gái!!"

Sau đó hưng phấn quay đầu lại, giống như một thú cưng nhỏ đang chờ đợi được khen: "Có phải rất tuyệt không? Có phải rất thoải mái không?"

Nét mặt hào hứng, giống như một chú mèo Ragdoll lông dài vừa chiến thắng cuộc thi sắc đẹp. Mèo Ragdoll thanh lịch và xinh đẹp, đang khoe khoang ngôi nhà xa hoa mà nó sống, mỗi ngày có đồ ăn vặt, đồ ăn đóng hộp trị giá 100 tệ, đủ loại đồ chơi cho mèo được cất giữ trong ngăn tủ.

Dáng vẻ này thật sự dễ thương đến động lòng người.

Tường Vi chưa bao giờ rung động.

Cô đã quay những thước phim tương tự cho rất nhiều người, hầu hết là những người cô tình cờ gặp trong những chuyến du lịch. Cô bị thu hút bởi một loại khí chất nào đó, hoặc câu chuyện hấp dẫn, đưa ra những lời mở đầu tương tự: "Có muốn trở thành vai chính một lần không?" - Rất ít ai có thể từ chối, bởi vì ai cũng có ước mơ trở thành vai chính, nhưng cuộc sống không cho họ cơ hội này.

Con người rất hiếm có cơ hội lên tiếng, đây là nỗi buồn muôn thuở.

Cô từng quay những thể loại nào?

Người đàn ông nhìn vào ống kính, muốn hỏi gì đó để mở màn. Tường Vi nhẹ nhàng cổ vũ, nói cái gì cũng được, anh có thể hoàn toàn thả lỏng. Người đàn ông do dự một hồi, có vẻ như đang cân nhắc sức nặng của ống kính màu đen trước mặt. Cân nhắc một hồi thì nói: "Thật ra cuộc sống của tôi rất mệt mỏi, chưa từng sống cuộc sống mà tôi muốn." - Tường Vi lập tức cảm thấy tẻ nhạt, nhưng vẫn hỏi, tại sao vậy? Anh ta chống cằm nói, đàn ông mà, luôn là vậy, đội trời đạp đất mới là đàn ông, trên có già dưới có trẻ, phải nuôi cả gia đình.

Còn có nhiều kiểu khác nữa.

Chàng trai đeo cây guitar trên vai, tiện tay gảy đàn vài lần, sau đó cười nói đây là bài cậu ta mới sáng tác gần đây. Tưởng Vi bày tỏ sự khen ngợi, nói ca khúc rất hay. Chàng trai liền khiêm tốn từ chối lời khen, nói rằng mình không phải người có thiên phú, khi còn nhỏ nhà nghèo không có tiền theo đuổi âm nhạc, bây giờ lớn mới bắt đầu theo đuổi giấc mơ, nghe có vẻ buồn cười. Tường Vi bắt đầu dẫn dắt chủ đề tiếp theo, có thể chia sẽ một số câu chuyện thú vị khi vừa sáng tác vừa đi du lịch không? Thế là cậu ta bắt đầu nói về những người phụ nữ khác nhau cậu gặp trên đường, họ nghĩ cậu là một ca sĩ lang thang, như một cơn gió bất trị làm xáo trộn trái tim vốn đã tuân theo những quy tắc từ nhỏ của họ. Tỏ vẻ tiếc nuối, nói: "Thật ra tôi không muốn lang thang, nhưng không ai hiểu được tâm hồn tôi." - Cậu ta nói tâm hồn, Tường Vi suýt bậc cười.

Còn có kiểu khác nữa.

Người phụ nữ mặc bộ đồ yếm cực kỳ gợi cảm, có mái tóc dài nhuộm màu đỏ tươi phủ sau lưng, như nữ chính trong phim <Aquaman>. Hỏi ngược lại Tường Vi, cô có được coi là đạo diễn tự do không? Không chờ Tường Vi trả lời, chủ đề lại quay về bản thân: "Tôi ghen tị với cô, vào thời của tôi, con đường tốt nhất của phụ nữ là làm vợ của người khác, sau đó sinh con trai. Tôi muốn phản kháng, cho nên giờ tôi có rất nhiều bạn trai, mẹ chồng tôi vẫn nghĩ tôi là người mẹ hiền vợ tốt! Buồn cười không? Nhưng đôi lúc cũng thấy có lỗi với con gái của tôi, tôi không sinh được con trai, tôi có một đứa con gái." - Tường Vi nghe xong cảm thấy mệt, liền rút lại lời nói người phụ nữ này giống Mera vừa nãy.

Tường Vi mắc kẹt quá lâu, không hiểu tại sao một người 3D mà cô gặp, lại trở thành bức tranh hiện đại thô tục khi đưa vào ống kính của cô. Đôi khi khi ngờ bản thân, có phải là một đạo diễn ít tên tuổi, hay năng lực bản thân có hạn. Có lúc lại nghĩ, chỉ vì những người này chưa đủ đặc biệt.

Cô nhất định phải tìm được một người có thể kiểm soát ống kính của cô, dù không biết đó là người như thế nào.

Tường Vi đề nghị thay đổi bối cảnh.

Mắt người phụ nữ sáng lên: "Muốn xem thử công việc của tôi không? Không biết có cơ hội không, cô biết đó, không có nhiều đàn ông muốn bị ghi hình trong khi làm chuyện đó." - Lời của cô có thể hiểu, "cô biết đấy, táo mọc trên cây".

Nói thật, Tường Vi không muốn xem.

Cô không muốn phân tích nội tâm của chính mình, nhưng cô biết không muốn thấy một điều đẹp đẽ bị vấy bẩn trước mắt mình. Chúng ta đừng nói về những gì sẽ xảy ra trước và sau, ít nhất là tốt nhất hiện tại không nên làm điều đó.

Cho nên nhân vật chính trong máy quay trở thành hai người họ.

Người phụ nữ vui vẻ ôm cổ Tường Vi, biến đổi từ chú mèo Ragdoll tao nhã thành một chú cáo nhỏ, thì thầm vào tai Tường Vi: "Này, tôi chưa từng tiếp khách hàng nữ nào."

Còn nói: "Cô có trả tiền cho tôi không? 1 đêm của tôi là 5000 tệ."

Còn nói: "Cô căng thẳng à? Lần đầu tiên luôn căng thẳng, tôi nói lần đầu tiên đi tìm gái."

Còn nói: "Cơ thể của cô đẹp thật, đẹp đến mức tôi nghĩ mình là người mua rồi."

Tường Vi có chút đau đầu, cực kỳ hối hận vì sự bốc đồng của mình, nhưng không hối hận vì bị con hồ ly nhỏ này hấp dẫn. Bởi vì có ai lại không rung động trước cô ấy, 1 đêm cũng được, 1 đời cũng được. Nhưng phải thừa nhận, 1 đêm lên giường với gái điếm đủ để đại diện cho cả đời của một người.

Cô ấy lại muốn nói chuyện, Tường Vi nắm cằm cô ấy hôn, nghe giọng mình có hơi khàn: "Khi ở trên giường với người khác, cô cũng ồn vậy sao?"

Hồ ly nhỏ bật cười: "Cô thật sự chê tôi ồn! Cô biết không? Rất nhiều đàn ông cũng hỏi vậy, khi trên giường với người khác sẽ thế nào? Nhưng không thấy buồn cười sao, họ yêu cầu một gái điếm phải trung thành với họ, đặc biệt đối với họ."

Tường Vi không nói nữa, im lặng để lại dấu hôn trên người cô ấy.

Với những người yêu nhau, dấu hôn được coi là một kiểu đánh dấu, Tường Vi luôn thấy đây là dục vọng của động vật có trong xương của con người, chưa hoàn toàn thoái hóa. Nói một cách chính xác, dấu hôn là một vết thương, thứ chảy ra từ nó là ham muốn chiếm hữu.

Tường Vi hỏi tên cô ấy.

Cô ấy nói cứ gọi cô ấy là Tinh Tinh.

Sau đó Tường Vi rất thích ngắm sao vào ban đêm.

Tất nhiên có rất nhiều đêm Tường Vi không rảnh để ngắm sao, cô luôn hút thuốc khi xem đoạn phim 3 tiếng rưỡi kia. Căn phòng tối tăm chật chội, là căn hộ mới Tường Vi thuê ở vùng nông thôn. Chủ nhà sống kế bên, tỉnh thoảng có thể nghe được tiếng đàn ông say rượu đánh vợ, tiếng phụ nữ la hét cùng tiếng đứa con trai khóc lóc, tạo thành bối cảnh. Phòng của cô không có cửa sổ, khi hút thuốc khói cứ lượn lờ trong phòng. Cô đã dành 1 tháng hít thở trong không khí đầy khói, cắt thước phim dài 3 tiếng rưỡi này thành một cuộn phim gốc dài 1 tiếng 17 phút.

Với nguồn linh cảm dồi dào, Tường Vi thu lại âm thanh từ nhà bên cạnh, cắt vào một phần. Khi Tinh Tinh hét lên về phía kênh đào "tôi muốn làm gái", có tiếng đàn ông la hét và tiếng phụ nữ với trẻ em khóc bên bờ bên kia.

Vì kiểm tra hiệu quả, Tường Vi đã xem khoảng khắc này ít nhất hàng trăm lần.

Tinh Tinh mỉm cười vui vẻ, tỏa sáng lấp lánh, không đúng, vì cô ấy là một ngôi sao. Một ngôi sao trên thế gian, nhìn vào bóng tối cười lớn, nói rằng "tôi muốn làm gái!". Thanh tiến trình kéo tới kéo lui, mỗi lần đều dừng lại khi Tinh Tinh quay đầu mỉm cười nhìn cô.

Lần đầu tiên nhìn thấy, nụ cười thật rạng rỡ.

Nhìn lần thứ 10, nụ cười đó lấp lánh.

Nhìn lần thứ 50, nụ cười kia có vẻ hơi mệt mỏi, hời hợt.

Nhìn lần thứ 100, Tường Vi không còn đếm nữa, cảm thấy ngôi sao ấy như sắp tắt, cô ấy vẫn đang cười sao? Rõ ràng là không.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro