Chương 17: Nữ nhân là sinh vật khó hiểu
Biệt thự mà Sinh Sinh đưa Tô Gia Thụy tới cũng không hẳn là rộng lớn, bất quá lại cực kỳ xa hoa. Hai bên đường dẫn vào gara được bóng đèn chiếu sáng rọi, cả ngôi nhà nhìn có chút mờ ảo lung linh. Bên trong thiết kế lại càng hiện đại, thoạt nhìn các phòng trang trí rất đẹp mắt lại đúng phong cách khoa trương của Sinh Sinh. Tô Gia Thụy liếc mắt một cái, trong lòng lập tức khinh bỉ, mới xuống trần gian chưa được bao lâu, tên hám gái này lại có thể thích nghi nhanh như vậy. Nàng thì từng chút từng chút một thích ứng, nếu như không phải nhập vào cái kia nữ nhân có bề ngoài giống mình, lại có gia đình hết mực chăm sóc yêu thương thì có phải hay không sẽ trở thành kẻ thần kinh không bình thường trước mắt đám người hạ giới này.
Sinh Sinh cung kính dẫn nàng tham quan các phòng một lát, sau đó trực tiếp dẫn nàng vào phòng ngủ, thân cao hơn m8 đứng nghiêng nghiêng dưới bóng đèn, hắn chạm tay vào bức tường phía sau phòng thay quần áo, lập tức bức tường hé ra khoảng một bàn tay.
Bức tường được Sinh Sinh thận trọng đẩy ra, ánh sáng trắng trong căn phòng này đặc biệt chói mắt. Có lẽ vì 4 bức tường được sơn màu trắng, bóng đèn cùng màu lại rải kín khắp trần nhà, cho nên cả căn phòng thoạt nhìn thập phần đơn giản. Giữa căn phòng là một chiếc ghế màu đen, người đàn ông bị trói chặt trên ghế, tay chân đã được băng bó cẩn thận, nhìn ra mạng hắn cũng chỉ còn có một nửa, Đôi mắt của hắn hơi hé ra, tỉnh tỉnh mê mê dán chặt vào nữ nhân đứng trước mặt hắn. Hắn đại khái cả đời không nghĩ bị một con nhãi ranh đối xử với hắn như vậy, lại càng không biết nam nhân bên cạnh nàng là như thế nào bối cảnh. Lăn lộn trong xã hội đen bao nhiêu năm, cũng không nghĩ đến một ngày mạng sống của hắn lại dễ dàng ở trong tay kẻ khác như thế. Bối Thục nở nụ cười tự giễu, khàn khàn giọng nói:
- Tô tiểu thư là tới thăm ta a, cái mạng già này trước khi chết còn được nhìn thấy dáng vẻ tiên nữ không nhiễm bụi này sao.
- Ngươi nói ta là tiên nữ ... - Tô Gia Thụy khóe miệng khẽ cười, lại tiếp tục nhàn nhạt nói:
- Nói xem, ngươi vì sao muốn giết ta.
Bối Thục hít một hơi sâu, hắn là nhìn nữ nhân này lớn lên. Người luôn luôn cho người khác cảm giác trầm tĩnh ôn hòa, hoàn toàn là một đứa bé gái hiền thục không mang theo một chút nào dọa người. Hắn vốn dĩ không nghĩ sẽ ra tay với Tô Gia Thụy, chỉ là ra tay với nàng thì tương đối dễ. Nàng như thế đi học đều đặn, vì sợ bạn học nghị luận cho nên bên người cũng không mang theo quá nhiều bảo kê.
Để đến một ngày, hắn như thế dã tâm nổi lên. Trong mắt hắn, một nữ nhân không có một chút tự vệ nào, một mình trong ngõ vắng. Nếu không phải lúc này ra tay, vậy thì còn đợi tới khi nào.
Nghe tới đây, Tô Gia Thụy có chút nhíu mày, nàng thế nhưng một mình ở một nơi vắng vẻ. Nếu như trong miêu tả của mọi người, Tô Gia Thụy này tính cách có chút nội liễm, hoàn toàn là một cái nữ nhân luôn tuân thủ quy tắc quy hoạch sống. Như thế nào bỗng có một ngày nàng lại như thế đứng một mình trong ngõ vắng đâu. Trừ khi ... chuyển này có uẩn khúc.
Nàng hơi vươn tay, không nhanh không chậm bóp lấy khuôn cằm cứng cáp của gã đàn ông trước mặt, ngữ khí khàn khàn :
- Mục đích cuối cùng của ngươi là gì?
Bối Thục đờ đẫn nhìn tới đôi mắt đục ngầu tựa máu của Tô Gia Thụy, hắn hé ra hàm răng, cười đến điên loạn, bởi vì quá sức cho nên liên tục ho ra máu, kèm theo là giọng nói cực kì khó nghe:
- Ta nghĩ nắm trong tay giới hắc đạo, như vậy đời này sống mới có ý nghĩa.
- Như vậy đơn giản. - Tô Gia Thụy đứng thẳng lại, trong mắt mang theo tiếu dung.
Bối Thục ánh mắt có điểm thanh minh, nữ nhân mà hắn quen thuộc lúc này lại quá kì lạ. Từ khi nàng bước qua cánh cửa kia, Tô Gia Thụy hoàn toàn mang theo một cỗ tự tin, uy khí bức người, làm hắn không ngừng toát mồ hội lạnh. Hắn đã nghĩ, hôm nay chính là ngày mà hắn chết a.
- Giết cứ việc giết, không có ta, con trai ta cũng sẽ nối tiếp việc này, cả nhà ngươi nhất định chết cũng không có chỗ chôn. - Nói xong hướng mắt nhìn Sinh Sinh cung kính đứng bên cạnh nàng, trào phúng cười :
- Ta nói này chàng trai trẻ, ngươi thế nhưng giết không ít người. Còn không cảm thấy ghê tởm sao? Hơn 10 cái xác người, ngươi nghĩ không có ai nhìn thấy sao.
Tô Gia Thụy khóe mắt liếc nhìn Sinh Sinh, nàng xoay người, bóng lưng dường như trở nên vô cùng tĩnh mịch u ám.
- Chẳng qua chỉ là đám người núp trong bóng tối, mất tích đi vài người cũng không khiến người ta nghi ngờ a. - Sinh Sinh có chút mỉm cười hướng Bối Thục, hắn bước lên phía trước, thân hình cao ráo ngay lập tức che khuất bóng dáng nữ sinh phía sau hắn.
- Ngươi ... ngươi.. giấu xác bọn hắn? Một mình ngươi...- Bối Thục có chút hoang mang mở miệng, lại lập tức nghĩ ra nam nhân này hẳn là cái người có bối cảnh, có người đi theo hắn dọn dẹp cũng không phải là không thể.
Chính là nam nhân trẻ lắc lắc đầu, nụ cười càng thêm quá phận quỷ mị. Hắn lui lại một bước, ngữ khí mềm mỏng tan trong không khí :
- Ngươi sẽ không chết, nhưng là ngươi sẽ nhìn thấy ác mộng cả đời ngươi.
Bối Thục đúng là nhìn thấy, trước mắt hắn là ác quỷ. Thứ mà hắn cho là không bao giờ tồn tại lại như thế trân trân thực thực đứng trước mặt hắn. Nụ cười quỷ dị và mái tóc dài ngang lưng. Làn da màu đỏ dày đặc những con mắt trên đó, ánh mắt mang theo sát khí cực nặng, đôi răng nanh như có như không hé lộ, không những thế trên đầu còn mọc hai cái sừng nhỏ. Để cho hắn trong lòng vỡ nát thật mạnh, vừa nhìn vào đôi mắt kia, trong đầu hắn không ngừng xông tới những tràng cảnh giết người, những đau đớn mà người bị hại phải nhận, rồi cả khuôn mặt của cha mẹ hắn trước khi chết,mọi thứ như một thước phim quay chậm giày vò hắn...Hắn, là gặp Qủy.
-----------------------------
Đồng hồ treo tường như vậy vang đều đặn, Dư Diệp Ân lại tiếp tục trở mình, lông mày rất nhanh nhíu lại, mở ra đôi mắt vẫn còn mang theo điểm thanh minh. Nàng vậy mà mất ngủ. Nàng chậm rãi nâng người ngồi dậy, mắt nhìn đồng hồ đã mau qua 2 giờ sáng, tiểu học muội thế nào còn chưa trở về. Là thật cùng nam nhân kia trải qua một đêm sao, vậy còn gì là nữ nhân tiết tháo.
Khoan đã, đây không phải việc của nàng đâu. Quên đi, nàng cần đi ngủ sớm, tuần sau chính là một cái tuần bận rộn a.
Thời điểm Dư Diệp Ân vừa đặt lưng trở lại giường mềm, lại nghe tiếng cửa rõ ràng mở ra sau đó bị người tùy tiện đóng lại.
Tô Gia Thụy vốn dĩ trong lòng vẫn còn giận dỗi, bất quá trải qua sự việc tối nay thâm tâm liền nhẹ nhàng không ít. Bị kẹt lại ở trần gian, lại còn không được hành động tùy tiện, thực sự đã làm nàng nghẹn cứng rồi. Chưa kể còn gặp được cái không bình thường nữ nhân.
Cạch.
Hai con người, bốn con mắt, trực tiếp giao nhau.
Tô Gia Thụy vẫn là chột dạ lên tiếng trước:
- Chào.
Còn chào, đã nhanh qua 2 rưỡi sáng, một thân một mình trở về. Có phải hay không vẫn không ý thức được bộ dáng của nàng là yêu nghiệt đâu. Dư Diệp Ân vẫn là nhịn không được nhíu mày, biểu tình thoạt nhìn không thoải mái cho lắm.
Tô Gia Thụy trong lòng vang lên một tiếng chuông, nàng thế nào lại mở miệng ra vậy. Nữ nhân kia còn nhíu mày, ân, nhìn cũng không tệ, cái túi da cũng không đến nỗi nghèo nàn.
- Chúng ta chung quy chỉ là hai cái người lạ dọn tới ở chung, quy tắc là không thể bỏ qua. Không nên trở về muộn như vậy, sẽ đánh thức ta dậy, mời ngươi hiểu cho. - Nói xong tùy tiện liếc qua Tô Gia Thụy một cái, dùng sức đóng lại cửa phòng.
Ân, xem ra lần này khí không nhỏ a, có phải bị đánh thức cho nên trở thành cái bà già khó tính hay không. Còn như vậy quát tháo người ta, quy tắc, cái gì quy tắc, đâu, đâu, đưa ta, đưa cho ta nhìn qua xem nào. Lừa đảo.
Tô Gia Thụy âm thầm chửi rủa trong lòng một chút, hừ lạnh một tiếng cũng chẩm rãi trở về phòng mình.
Đêm đó, hai căn phòng có hai người mất ngủ a.
--------------------
Chuyện thường ngày:
Dư Diệp Ân: Cái kia con chó nhỏ ta rất thích.
Tô Gia Thụy: Được, mua.
Dư Diệp Ân: Hôm nay nhìn thấy một cặp nhẫn, nhìn rất hợp với ngươi.
Tô Gia Thụy: Được, mua.
Dư Diệp Ân: Cái kia, biệt thự gần biển đang rao bán, ta là nghĩ ...
Tô Gia Thụy: Được, mua liền mấy cái.
Dư Diệp Ân: Gia Thụy, ngươi giống như là đang bao nuôi ta.
Tô Gia Thụy: Muốn làm chị vui.
Dư Diệp Ân: Nhưng ngươi cầm liền là của ta thẻ tín dụng.
Tô Gia thụy: Của chị đều là của em không phải sao. Em cầm của chị thẻ tín dụng, kia, tất cả của em đều thuộc về chị còn gì, quá lời.
Dư Diệp Ân: Trong thẻ tiền ăn vặt không có nhiều, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mua mua.
Tô Gia Thụy: ... Em không có giấu tiền riêng, nếu như có thì cũng thuộc về chị không phải saoooooo???
Dư Diệp Ân: ... Đêm nay không cần cùng ta chung giường.
--------------
Tác giả: Chương này là của tuần này nha, ta sẽ cố gắng post chương tiếp theo vào đầu tuần sau, vì cuối tuần sau ta bận rồi ahihi <3 hãy vote và cmt để cho ta thêm động lực, yêu <3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro