Chương 11

"Chờ một chút." Khi chuẩn bị tắt đèn, Chung Kỳ đột nhiên gọi Đinh Nghệ lại.

"Có chuyện gì sao?" Đinh Nghệ nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ.

Chung Kỳ chỉnh lại kính như một thám tử điều tra: "Tình hình là, cậu có cái gì trên cổ thế?"

"Cổ mình à?" Đinh Nghệ ngơ ngác nhận lấy chiếc gương từ tay Chung Kỳ, vén tóc lên soi dưới ánh đèn, mặt cô lập tức đỏ bừng. Bên cạnh cằm và cổ của cô có đầy rẫy những dấu vết đỏ đỏ tím tím. Cô đã quên mất chính Hải Linh đã hôn vào cổ mình như thế nào.

"Cái này... chuyện gì đã xảy ra vậy?" Chung Kỳ có vẻ như đang chất vấn.

"Không có gì..." Đinh Nghệ lúng túng nói.

"Cậu có gì giấu mình sao?" Chung Kỳ bĩu môi.

Đinh Nghệ liếc nhìn cô. Thật ra, thời đại học, Đinh Nghệ cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô luôn khéo léo tế nhị từ chối, hoặc giả vờ như không nhìn thấy. Có lần, một nam sinh lo lắng chờ đợi bên ngoài, hát những bài tình ca đến khi cổ giọng khản đặc, bóng bay bay mất, nến đốt cháy cỏ, cuối cùng bị khiển trách trước toàn trường, Đinh Nghệ mới biết cậu ta là đang tỏ tình với mình.

Mỗi lần có người như vậy xuất hiện, mọi người trong ký túc xá lại trêu chọc Đinh Nghệ. Đối mặt với những tiếng cười của họ, Đinh Nghệ luôn tỏ ra ngơ ngác, như thể chuyện đó không liên quan đến mình. Dường như phản ứng của cô trong những lần ấy lại khiến các cô gái cùng phòng cười vui vẻ hơn.

Chung Kỳ nhìn cô lắc đầu: "Không đúng, cậu có chuyện gì đó. Cậu hốt hoảng cái gì chứ?"

Đinh Nghệ nghiêm túc nhìn cô: "Thật sự không có gì, chỉ là... mình mất nụ hôn đầu rồi."

"Cái gì?" Chung Kỳ ngạc nhiên: "Cô-bạn-gái qua mạng? Cướp đi nụ hôn đầu của cậu?"

Đối mặt với ánh mắt thăm dò của Chung Kỳ, Đinh Nghệ có chút mơ hồ. Hải Linh không chỉ là một cô gái, mà nàng còn có "nghề nghiệp" đặc thù như thế. Liệu Chung Kỳ sẽ kéo cô đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe? Thậm chí, nàng có thể sẽ xem thường mình? Đinh Nghệ chẳng khác gì đã "mua dâm."

"Đó là bạn trai qua mạng." Đinh Nghệ nói: "Lúc đó đã nói dối cậu."

"Hả?" Chung Kỳ tiêu hóa thông tin một lúc, có chút hưng phấn: "Thật không ngờ cây hoa cao ngất này rốt cuộc cũng bị hái. Có ảnh người bạn trai đó không? Anh ấy trông đẹp trai chứ?"

Một khi đã nói dối, cô đành phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy.

"Không có ảnh." Đinh Nghệ nói, rồi làm như đó là sự thật, cô suy nghĩ một chút: "Cũng bình thường thôi."

"Vậy thì tiến tới đi... Nếu có thời gian nhớ mời mình đi ăn cùng... Mình cũng muốn xem anh ấy trông như thế nào..."

---

Tiếng đóng của cửa cuốn lại vang lên trong hẻm, người lao động đang vật lộn với cuộc sống mưu sinh lại thu mình vào những cái "ổ" tối tăm, cạnh bên còn có xe giao đồ ăn hoặc bếp nướng bánh kếp dựng đằng trước.

Các tiệm mát-xa trong hẻm mở cửa suốt đêm để tiếp khách, màn hình LED nhấp nháy, màu sắc sặc sỡ thô ráp xếp thành những từ ngữ cao siêu, trọng đại như "chuyên gia mát-xa" hay "trung tâm chăm sóc sức khỏe".

Gần hai giờ sáng, Hải Linh mới rời khỏi tiệm. Nàng đã tẩy trang, mặc mỗi một lớp áo chống nắng mỏng bên ngoài chiếc váy, tay nàng sờ vào vết sưng đỏ ở khóe miệng, khẽ cau mày.

Chu Mân khóa cửa lại, đi tới kéo tay cô, thấp giọng nói:

"Bây giờ cô nói không làm thì có thể liền ngay tức khắc không làm? Ở đây ai cũng biết cô làm việc này, giờ cô nói không làm nữa, tức là đang phá luật."

Hải Linh cúi đầu không đáp, những sợi tóc bên má bay theo gợn gió đêm. Chu Mân nhìn cô thở dài:

"Cô cùng tuổi với em gái tôi, đều là 25. Em ấy hiện đang học thạc sĩ."

Hải Linh hít một hơi, ngẩng đầu nói: "Cảm ơn chị, chị Chu. Nếu lúc nãy không có chị ở đấy, quản lý chắc chắn sẽ bắt tôi phục vụ miễn phí cho người đàn ông kia..."

Chu Mân cắt ngang: "Dù sao đi nữa, khách hàng cũng không thể ra tay đánh người như vậy. Không cần phải cảm ơn tôi, nhưng cô phải nói thật cho tôi biết, cô có phải đang yêu không?"

Hải Linh ngây nguời một chút, nhìn về phía con mèo đi ngang qua con hẻm, thanh âm nhẹ như không:

"Ai sẽ thích tôi chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro