Chương 8
"Em đi ra ngoài mua sắm à?" Hải Linh hỏi.
"Ừm..." Đinh Nghệ cúi đầu nhìn Hải Linh: "Tôi có thể quay lại tìm chị không?"
Hải Linh sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lộ ra nét vui mừng:
"Đương nhiên là được. Bây giờ em đi mua sắm một mình sao?"
"Ừ." Đinh Nghệ gật đầu, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên.
"Vậy tôi có thể đi cùng em kh..." Hải Linh chưa kịp nói hết câu, Đinh Nghệ đã lấy điện thoại ra nghe:
"Alo... Chỉ cần cổ vịt thôi à? Được rồi. Cậu muốn ăn bánh ngọt ở cửa hàng kia không... Được, vậy bánh pudding nhé?"
Thanh âm của Đinh Nghệ rất nhẹ nhàng, ánh mắt cũng dịu dàng, có lẽ cô đang nói chuyện với bạn bè. Hải Linh lùi lại một bước, nhưng vẫn không rời mắt khỏi cô. Đinh Nghệ cúp điện thoại, cất vào túi, mỉm cười với Hải Linh:
"Vậy tôi đi trước, lát nữa sẽ quay lại tìm chị."
Một cơn gió thổi qua, Hải Linh cảm thấy như có bụi bay vào mắt. Cô chớp mắt, mỉm cười: "Được."
Đinh Nghệ vừa đi được hai bước, chợt như nhớ ra điều gì đó, quay lại hỏi: "Vừa rồi chị nói gì vậy? Trước khi tôi nhận điện thoại ấy?"
Hải Linh ôm lấy khuỷu tay bị nắng làm đỏ rát, cười nhẹ: "Tôi cũng quên mất rồi, em mau đi đi."
Nhìn theo bóng dáng cao gầy của Đinh Nghệ từ từ biến mất, Hải Linh mới quay người, cúi đầu trở về. Cơn gió nóng ẩm vẫn thổi, nàng đưa tay lên, khẽ lau khóe mắt một cái.
Chu Mân và vài người khác đã đứng ở cửa chuẩn bị ăn tối, thấy Hải Linh chậm rãi đi về, Chu Mân gọi lớn:
"Cô ăn cơm chưa?" (Nǐ shí zuo fàn wèi ā?)
Hải Linh đang cúi đầu lơ đãng, nghe thấy Chu Mân kỳ quái gọi tên mình, mới ngẩng đầu mỉm cười:
"Chưa." (Mǎo.)
Bên cạnh, một nam nhân viên mát-xa đang ngồi xổm hút thuốc, nở nụ cười kỳ lạ. Chu Mân miệng lưỡi xấu xa, thi thoảng cũng làm những việc không đúng với pháp luật, nhưng cô lại khá tốt với những người phụ nữ xung quanh, đặc biệt là với Hải Linh.
Sau khi ăn xong, Chu Mân sang tiệm bên cạnh tìm Hải Linh một lúc lâu, phát hiện nàng đang trong nhà vệ sinh tẩy trang. Chu Mân ngạc nhiên:
"Sao bây giờ cô lại tẩy trang?" (Diǎn jiě ér jiā luò zhuāng ā?)
Màn đêm sắp buông xuống, thời điểm bận rộn nhất của các nàng cũng sắp đến. Hải Linh quay lại mỉm cười:
"Hôm nay, tôi không muốn trang điểm." (Jīnrì wú xiǎng huàzhuāng.)
Chu Mân khoanh tay, cau mày nhìn cô:
"Mấy ngày nay, trông cô có vẻ không ổn." (Ne jǐ rì, nǐ hǎo wú duì lù.)
Hải Linh đang rửa mặt bỗng khựng lại một chút, rồi dùng tiếng phổ thông nói:
"Chị Chu, sau này, em không muốn làm công việc này nữa."
Chu Mân thở dài:
"Cũng đúng thôi, cô vẫn còn trẻ. Những cửa tiệm chuyên nghiệp hơn sẽ không phải làm loại công việc này, cô có thể tìm thử xem. Nhưng mà, làm thì mệt mà tiền lại không nhiều."
Ở phòng bên cạnh, giường mát-xa kêu cót két. Chẳng bao lâu sau, tiếng rên rỉ bị kìm nén của một người phụ nữ vang lên. Chu Mân xua tay rồi quay người đi.
Đinh Nghệ thong thả đi dạo xung quanh, mua vài bộ quần áo phù hợp để đi làm, lại mua chút đồ ăn vặt cho Chung Kỳ, sau đó bắt xe về nhà. Đến cổng thôn Châu, cô lấy điện thoại ra xem, đã hơn tám giờ tối.
Cô nói rằng mình sẽ đi tìm Hải Linh. Tại sao lại tìm nàng ấy, Đinh Nghệ cũng không biết nữa. Tâm sự ư? Tâm sự về điều gì? Nghĩ một hồi, cô quyết định về nhà trước để cất đồ.
Ánh đèn đường bắt đầu sáng lên, Đinh Nghệ cố tình tránh đi ngang qua con hẻm nhỏ.
Chung Kỳ đã tỉnh dậy, vẫn còn lim dim, mơ màng rửa tay, sau đó ra phòng khách ngồi ăn vặt. Thấy Đinh Nghệ tắm xong lại đi thay đồ, nàng ngạc nhiên hỏi:
"Cậu còn ra ngoài nữa à?"
"Ừ." Đinh Nghệ gật đầu, vào phòng thay quần áo.
Mở tủ ra, cô nhìn thấy những chiếc ga trải giường được xếp gọn gàng ở dưới cùng. Do dự một lúc, cô vẫn quyết định vươn những ngón tay thon dài lấy một chiếc, nhét vào túi.
"Hôm nay... mình sẽ đi gặp một người bạn qua mạng." Đinh Nghệ khoác túi lên vai, nói với Chung Kỳ.
Chung Kỳ ngạc nhiên mở to mắt: "Cái gì?"
Cô ném cổ vịt trong tay đi, đánh giá Đinh Nghệ từ trên xuống dưới, phát hiện cô bạn ở ký túc xá thường ngày không quan tâm đến vẻ ngoài của bản thân, giờ đây lại ăn mặc tươm tất. Gương mặt tuy không trang điểm, nhưng tóc tai lại gọn gàng; trang phục tuy đơn giản nhưng lại rất chỉnh tề.
Khi Chung Kỳ tiến lại gần, nàng còn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Đinh Nghệ bình thường đâu có dùng nước hoa? Lẽ nào đây là một tên giả mạo Đinh Nghệ?
"Có chuyện gì vậy? Cậu có bạn qua mạng lúc nào mà mình không biết? Là nam hay nữ?" Chung Kỳ mở to mắt, phấn khích đến mức hơi run.
"Là nữ." Đinh Nghệ cụp mắt xuống, né tránh ánh mặt của Chung Kỳ, đáp một cách lúng túng.
Niềm phấn khích vừa mới bùng lên của Chung Kỳ lập tức tắt ngúm: "Nữ á?"
Nàng lại nhìn Đinh Nghệ: "Này, mình nói, cậu phải cẩn thận, rất nhiều cô gái bị bạn bè qua mạng lừa đảo lắm, ngay cả thận cũng bị lấy đi..."
"Ừ, mình biết rồi. Nếu hôm nay không về, mình sẽ gọi điện cho cậu."
"Được rồi......" Chung Kỳ nhìn theo bóng lưng của Đinh Nghệ, cầm lấy cổ vịt đang ăn dở trên bàn, hồi lâu sau mới ngớ người thốt lên một câu:
"Chết thật. Ma thuật."
Đinh Nghệ cúi đầu đi trong con hẻm. Trời đã tối, thỉnh thoảng có người đi ngang qua cô, cô không dám ngẩng đầu lên, cảm giác như mình đang làm điều gì sai trái.
Đến gần con hẻm đó, Đinh Nghệ từ xa xa nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài dựa vào cửa, bờ vai trần trắng muốt, làm chói cả mắt cô. Người phụ nữ cúi đầu nhìn xuống đất, điện thoại trong tay nàng dường như vẫn sáng nhưng nàng lại không nhìn đến.
"Xin chào." Đinh Nghệ bước lại gần, nhẹ nhàng mở lời.
Hải Linh bất ngờ ngẩng đầu lên. Cô không trang điểm, đôi mắt cong cong vì ngạc nhiên mà mở to, mỉm cười:
"Em thật sự đến sao?"
"Không phải tôi đã nói sẽ đến tìm chị sao?" Đinh Nghệ cũng cười đáp lời nàng.
"Đi vào trong không?" Giọng Hải Linh rất nhẹ, ánh mắt không nhìn thẳng vào Đinh Nghệ, như thể lời mời của nàng có gì đó rất không tiện, sợ bị cự tuyệt.
"Ừ." Đinh Nghệ gật đầu.
Đôi mắt Hải Linh lại cong lên, hàng mi dài phủ bóng xuống mí mắt. Nàng đi trước dẫn Đinh Nghệ vào trong. Đinh Nghệ nhìn bóng lưng yểu điệu của nàng, ngón tay siết chặt quai túi.
Hải Linh mở cửa phòng trong cùng, quay lại mỉm cười: "Vào đi."
Đinh Nghệ bước vào, im lặng cởi giày, nằm xuống giường.
Hải Linh rửa tay, lấy ra một chiếc mặt nạ che mắt, đeo cho Đinh Nghệ. Khi nhìn thấy đôi lông mày thanh tú của Đinh Nghệ hơi nhíu lại, cô vội nói:
"Cái này là đồ dùng một lần, rất sạch sẽ."
Đinh Nghệ chỉ "ừm" một tiếng, cảm nhận được những ngón tay mềm mại nhẹ nhàng chạm vào tai mình một cái, trước mắt bỗng tối sầm lại.
"Quần áo, phải cởi ra." Hải Linh cúi người, hơi thở phả vào trán Đinh Nghệ.
Trong phòng, vẫn có chút hơi nóng.
—
[Có vẻ chương sau có tí tí gì đó...]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro