Chương 15: Lén nhìn
Liên tục mấy ngày sau đó, mắt thấy Lã Tiềm Lạc càng thêm lạnh nhạt với mình, Tiêu Thanh cuối cùng cũng không im lặng được nữa. Buổi trưa tan học, ánh nắng cực kỳ gay gắt, Lã Tiềm Lạc bị cô chặn đường, sau đó kéo đến một chỗ vắng người muốn trò chuyện riêng.
Tiêu Thanh nhìn nàng một cách khổ sở, nói như muốn khóc.
“Mấy ngày này cậu sao vậy? Cứ liên tục tránh mặt tớ, tớ làm gì sai sao?”
Lã Tiềm Lạc im lặng một lúc rồi khẽ lắc đầu, nàng hơi cười, lại bình thản nói:
“Không có, nghĩ nhiều rồi. Sắp tới kỳ thi nên tớ có chút áp lực.”
Tiêu Thanh cắn môi nhìn Lã Tiềm Lạc, cho dù là nàng đã nói như vậy, thế nhưng sự thật trong mắt người kia lại không như vậy. Cô ủy khuất nắm lấy tay nàng, còn chưa kịp chạm, nàng lại hất tay mình ra, tránh đi cái chạm của đối phương.
Tiêu Thanh sửng sốt hồi lâu, trong lòng càng thêm đau lòng. Rõ ràng là có vấn đề, bằng không Lã Tiềm Lạc sao lại đột ngột tránh xa, còn giữ khoảng cách với cô?
Tình cảm riêng tư dành cho người kia, Tiêu Thanh chôn giấu rất kỹ. Cô vốn còn muốn giữ chặt trong lòng, đợi đến khi cả hai học xong cấp ba mới dám bày tỏ. Chẳng qua đến bước đường này, sợ rằng không nói, sau này sẽ không còn cơ hội.
“Tiềm Lạc, tớ thích cậu.”
Tiêu Thanh nói xong, cánh môi lập tức mím chặt vào nhau, căng thẳng chờ đợi phản hồi của người trước mặt.
Lã Tiềm Lạc kinh ngạc nhìn cô, bị lời tỏ tình làm cho ngỡ ngàng khiến nàng không biết trả lời thế nào. Trước kia, Cố Hữu Hữu từng nói Tiêu Thanh có tình ý với nàng, nhưng nàng không tin. Bây giờ xem ra, những lời mà dì Hữu Hữu của nàng từng nói quả thật đã ứng nghiệm.
“Tiêu Thanh…”
Lã Tiềm Lạc khẽ gọi người kia, dáng vẻ trở nên nghiêm túc.
“Coi như tớ chưa từng nghe điều gì, chúng ta vẫn là bạn tốt.”
Lòng ngực Tiêu Thanh đập mạnh một cái, bên trong nhanh chóng cảm thấy đau nhói, hụt hẫng không có cách nào tả được. Cô siết chặt bàn tay, sau cùng lại thả lỏng rồi mỉm cười gượng gạo.
“Được… coi như cậu chưa nghe gì đi.”
“Ừm. Về thôi, trễ rồi.”
Lã Tiềm Lạc để lại một câu rồi lập tức rời đi, khi nàng quay lưng, một lần cũng không ngoảnh mặt nhìn lại. Nàng có con đường của riêng mình, trong lòng cũng đã có người hướng tới.
Nếu đã tìm thấy đóa hoa đẹp nhất, hà cớ gì lại phải dây dưa thêm lâu trong rừng hoa?
Rời khỏi cổng trường, Lã Tiềm Lạc nhanh chóng bước vào chiếc xe thể thao quen thuộc. Chỉ là lần này, người đến đón nàng không phải là Cố Hữu Hữu, mà là trợ lý Hà Ninh bên cạnh cô.
Cả hai coi như cũng có quen biết, sau khi chào hỏi vài câu, biết rằng Cố Hữu Hữu có việc bận, nàng cũng không hỏi nữa.
Ở công ty, Cố Hữu Hữu vừa kết thúc cuộc họp, lúc trở về phòng làm việc liền lập tức mở camera giám sát lên xem. Lã Tiềm Lạc đã về nhà, hiện tại đang ở phòng ngủ.
Bên trong màn hình theo dõi, sau khi nàng đặt cặp lên bàn liền tiến đến tủ quần áo phía đối diện. Lã Tiềm Lạc vô tình hướng người trực diện về phía camera giám sát, ngón tay nhanh chóng cởi đồng phục trên người.
Cố Hữu Hữu nhìn đến nóng mắt, khóe môi còn hơi nhếch lên mang theo ý cười kỳ lạ. Đợi đến khi người kia bắt đầu cởi đến quần dưới, cửa phòng bất chợt vang lên tiếng gõ.
“Sếp Cố, em vào được không?”
Cố Hữu Hữu bình tĩnh tắt điện thoại, hình ảnh tiếp theo cũng không có cơ hội nhìn thấy.
“Ừ, vào đi.”
Đợi cô cho phép, nhân viên mới dám đẩy cửa bước vào.
“Sếp Cố, có báo cáo cần chị ký.”
Cố Hữu Hữu gật đầu một cái, chậm rãi cầm lấy bút, sau khi đọc qua nội dung trong giấy mới hạ bút ký xuống.
“Cảm ơn sếp.”
Người vừa rời khỏi phòng, cô lại bật điện thoại lên xem. Giống như dự đoán, mới chỉ mấy phút trôi qua, cô lại bỏ lỡ cảnh tượng đặc sắc của người ở nhà.
Có điều, đối với Cố Hữu Hữu cũng không có gì nghiêm trọng, lần này không xem được thì đợi lần khác. Năm tháng còn dài, chỉ cần là cô muốn xem, ai có thể quản được?
…
Buổi tối, Cố Hữu Hữu trở về rất trễ. Trên người nồng nặc mùi rượu, có lẽ đã uống không ít. Lã Tiềm Lạc hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ say khướt của cô, nếu không phải tiếp đối tác quan trọng, cô cũng không uống nhiều như vậy.
Cố Hữu Hữu đi được một đoạn liền không đi nổi, cuối cùng phải nhờ Lã Tiềm Lạc đưa mình về phòng. Nàng chu đáo giúp cô cởi giày, sau đó xuống nhà lấy nước giải rượu đem lên.
Nằm trên giường, Cố Hữu Hữu cảm thấy bụng mình căng cứng, cổ họng khó chịu muốn nôn. Cô lại chật vật ngồi dậy rồi bước vào phòng vệ sinh, sau đó gục xuống bên bồn.
Bụng cô cuộn lên một cách khó chịu, thứ được nôn ra chỉ toàn là rượu, mùi hương nồng nặc lan tỏa thật không dễ ngửi. Đến khi không thể nôn nữa, cô mới lấy lại tỉnh táo, nhanh chóng thay một bộ đồ ngủ thoải mái. Cố Hữu Hữu trở về giường ngủ, dáng vẻ có chút nhếch nhác.
Lã Tiềm Lạc đưa nước giải rượu cho cô, hai mày nhíu lại mang theo lo lắng.
“Dì Hữu Hữu… vẫn ổn chứ?”
Uống xong đồ nàng đưa, Cố Hữu Hữu vô lực ngã mạnh xuống giường, vừa khẽ lắc đầu vừa xua tay nói:
“Vẫn ổn.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro