Chương 18: Để tôi nghe rõ (H)

Trời quang sau nàng tựa như sụp đổ, cả người chao đảo không thể đứng vững. Quả nhiên vẫn bị phát hiện. Lã Tiềm Lạc hít sâu một hơi, giọng nói như bị ai đó bóp nghẹt, phát ra âm thanh run rẩy.

“Dì Hữu Hữu, nếu con nói bản thân là người bị hại, là kẻ vô tội… dì có tin không?”

Cố Hữu Hữu nhíu mày nhìn nàng, sau đó chậm rãi bước tới. Cằm nhỏ của Lã Tiềm Lạc bị hai ngón tay của cô khống chế, lực đạo không nhẹ kéo cằm nàng xuống.

“Tôi tin em chứ, nhưng Lâm Uyển là ai vậy?”

Cố Hữu Hữu cười nhạt, ngón tay tùy ý vuốt nhẹ da mặt đối phương mấy lần. Lã Tiềm Lạc lo lắng nuốt vào một ngụm nước bọt, đáy mắt có chút run rẩy.

“Là… là bạn học mới chuyển đến. Cậu ta vừa nhìn thấy con liền tuyên bố muốn theo đuổi con, nhưng con không chịu. Tin nhắn đó, cũng là cậu ta tự mình gửi tới, con không có đáp trả.”

Cố Hữu Hữu im lặng không nói, sau đó hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng như có ngọn lửa bùng nổ mạnh mẽ.

“Tiểu Tiềm Lạc, em có thích Lâm Uyển đó không?”

Lã Tiềm Lạc điên cuồng lắc đầu, nghe nói là thích Lâm Uyển, nàng kịch liệt phản kháng, tránh còn không kịp, sao có thể thích cậu ta được?!

“Không thích.”

Cố Hữu Hữu cười cười, chỉ là nụ cười có chút kỳ lạ, thật sự dọa cho Lã Tiềm Lạc không khỏi khiếp sợ. Cằm được buông ra, thế nhưng cô lại lập tức nắm lấy tay nàng kéo mạnh về giường. Cô bật đèn ngủ, lại tắt đèn chính, sau đó mở tủ quần áo, lấy ra cà vạt học sinh của Lã Tiềm Lạc một cách chính xác.

Bị một lực đạo không nhỏ đẩy xuống giường ngủ, điện thoại của nàng cũng bị vứt xuống mặt bàn không chút thương tiếc.

“Dì Hữu Hữu…” Nàng hoảng hốt gọi Cố Hữu Hữu, lòng ngực đập mạnh không thể kiểm soát.

Thế nhưng đối phương không trả lời nàng, ngược lại còn đè nàng xuống, dùng cà vạt trói chặt hai tay, chặt đến nỗi không thể vùng vẫy thoát khỏi.

“Dì Hữu Hữu… dì muốn làm gì?”

Lã Tiềm Lạc thất thế nhìn cô, bản thân đã bị đối phương đẩy vào thế cục bị động, vốn dĩ không có cách nào phản kháng. Biểu cảm kinh ngạc trên mặt người kia hoàn toàn không khiến cô để tâm. Cố Hữu Hữu ấn nàng xuống giường, lập tức khóa chặt đôi môi đang khẽ khép hờ của Lã Tiềm Lạc.

Nàng bị hôn đến không thể thở nổi, lúc tách môi, lòng ngực phập phồng một cách khẩn trương, lại phải há miệng thở dốc, cố gắng điều chỉnh hơi thở trở nên ổn định. Cố Hữu Hữu không có ý định để nàng hồi phục, nụ hôn đầu tiên vừa dứt không lâu, Lã Tiềm Lạc lại phải đón thêm một trận triền miên không dứt.

Áo trong bị Cố Hữu Hữu nhanh chóng cởi bỏ, ngón tay mang theo mức nhiệt ấm áp lướt qua da thịt của nàng, đến khi cả lòng bàn tay siết lấy một bên ngực mềm vừa vặn, Lã Tiềm Lạc lập tức chấn động.

Khuôn mặt nàng bắt đầu nóng lên, hai mắt mở to nhìn Cố Hữu Hữu. Trong áo, ngón tay người kia thuần thục trêu ghẹo đầu ngực đang dần căng cứng. Lã Tiềm Lạc bị cô vuốt ve đến không ngừng thở dốc, cả người tựa như mất hết sinh khí, vô lực nằm hẳn xuống giường.

Cố Hữu Hữu cúi đầu, cách một lớp áo, lại nhẹ nhàng cắn lấy viên ngọc hồng hào đang bị che phủ. Lã Tiềm Lạc không có thời gian để nuốt nước bọt, môi vừa hé mở, cổ họng liền phát ra âm thanh rên rỉ không kiểm soát.

“Ưm…”

Nhận ra thể trạng bản thân càng ngày càng xấu, Lã Tiềm Lạc lập tức cầu xin đối phương.

“Dì… Hữu Hữu, đừng, dừng lại…”

Cố Hữu Hữu ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt ửng hồng dần mất đi tỉnh táo vốn có. Cô hơi cười, vui vẻ đáp ứng.

“Được, tôi sẽ không dừng lại.”

Sau đó, áo trên người Lã Tiềm Lạc bị kéo lên. Đầu lưỡi ấm nóng của Cố Hữu Hữu trực tiếp chạm vào da thịt, quấn lấy viên ngọc hồng hào đang vẫy gọi cô. Bên dưới, nàng lập tức cảm nhận được sự khác biệt của cơ thể mình. Hạ thân trướng đau, buộc nàng siết chặt hai đùi vào nhau, cố gắng xua tan cảm giác lạ lẫm.

“Ưm… đừng mà dì Hữu Hữu…”

Lã Tiềm Lạc khóc lóc cầu xin, thế nhưng Cố Hữu Hữu vẫn không dừng lại. Bàn tay còn luồng vào dưới quần nàng, ngón tay lách qua quần nhỏ, chạm vào cửa huyệt ẩm ướt, nhớp nháp.

Bên tai truyền đến tiếng rên khe khẽ của Lã Tiềm Lạc, còn có tiếng thở dốc vô cùng kích thích. Cố Hữu Hữu nhẹ nhàng nhướng người đến vành tai nàng, sau khi cắn nhẹ một cái liền hỏi.

“Tiềm Lạc không thích tôi sao?”

Đối mặt với sự kích thích cao độ của Cố Hữu Hữu, Lã Tiềm Lạc không hề nhận ra bản thân đang dần thay đổi. Nàng liếc nhìn cô, càng mặc kệ giọng nói có khàn, lạc khó nghe vì dục vọng, vẫn rất cố chấp trả lời.

“Có… có thích.”

Nghe thấy câu trả lời vừa ý, Cố Hữu Hữu mỉm cười hài lòng.

“Vậy thì để tôi làm được không?”

Bên dưới, ngón tay dính phải dịch thủy nhầy nhụa tiết ra từ huyệt động, cô lại tận dụng tốt nó, nhanh chóng đưa tay vuốt ve hạt đậu trơn hồng một cách chậm rãi. Chỉ vừa chạm vào, biểu cảm Lã Tiềm Lạc liền thay đổi. Nàng cắn chặt môi, cơ thể bất giác gồng cứng rồi ưỡn cao ngực.

“A… dì Hữu Hữu…”

Cố Hữu Hữu cúi đầu hôn lấy đôi môi xinh đẹp của Lã Tiềm Lạc, tốc độ vuốt ve cũng dần tăng lên. Thời điểm này, nàng chỉ cảm thấy bản thân như mất lý trí, không còn là chính mình. Bên dưới truyền đến cảm giác tê rần giống như điện giật, chỉ là rất thoải mái, vừa thoải mái lại vừa ngứa ngáy khó chịu, khiến nàng không biết diễn tả thế nào.

Lã Tiềm Lạc duỗi thẳng chân mình, ngón chân co chặt vào nhau đến nỗi đỏ ửng. Âm thanh từ trong cổ họng phát ra cực kỳ gợi tình, khiến Cố Hữu Hữu càng nghe càng cảm thấy phấn khích. Mà âm thanh này, đến cả Lã Tiềm Lạc cũng không thể tin, bản thân lại có thể phát ra một cách tùy tiện như vậy. Quá mất mặt rồi.

“Đừng nén lại, để tôi nghe rõ.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro