Chương 6: Quan tâm
Buổi chiều không có học, sau khi trở về, Lã Tiềm Lạc vào bàn học bài. Làm xong bài tập đã là bốn giờ chiều, nàng mệt mỏi đứng dậy rồi vung vai một cái, cảm giác xương cốt như muốn nứt ra.
Liếc mắt nhìn đến lá thư chói mắt cùng túi kẹo trên bàn, Lã Tiềm Lạc nhất thời tò mò mà mở thư, đọc qua một lượt. Cũng không có gì đặc sắc, nội dung bên trong đều giống như những lá thư tỏ tình trước kia, không khác biệt gì mấy.
Lã Tiềm Lạc lắc đầu ngao ngán, sau đó nhét thư vào bao rồi đặt lại xuống bàn. Cảm thấy sắp đến giờ hẹn, nàng lại vào phòng tắm rửa, thay một bộ quần áo thể thao ôm người khá thoải mái.
Chuẩn bị xong đồ đạc mang theo, Lã Tiềm Lạc vui vẻ đến tìm Cố Hữu Hữu. Ngón tay gõ vào mặt gỗ khẽ phát ra âm thanh, bên trong lập tức truyền đến giọng nói mỏi mệt quen thuộc.
“Cửa không khóa.”
Cửa hơi mở, Lã Tiềm Lạc nhanh chóng bước vào. Bàn làm việc của Cố Hữu Hữu đối diện giường ngủ, phía sau đặt hai kệ sách lớn, trên bàn có không ít các chồng tài liệu.
Cố Hữu Hữu vừa xem văn kiện vừa liếc mắt vào màn hình laptop. Thấy nàng bước vào, cô liền miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lên, ngón tay kẹp lấy cặp kính tháo xuống.
“Sao vậy?”
Đường nét căng cứng trên mặt người kia lập tức giãn ra, nhìn Lã Tiềm Lạc khẽ cười.
Nàng đứng bên cạnh Cố Hữu Hữu, nhanh chóng nhận ra dáng vẻ mỏi mệt vì làm việc liên tục không ngừng nghỉ của đối phương.
“Dì Hữu Hữu bận lắm sao?”
Có tiếng thở dài phát ra, cô ngả người về phía sau ghế, giọng điệu vô cùng trầm thấp.
“Ừm. Công việc hơi nhiều.”
Nghe đến đây, Lã Tiềm Lạc lặng lẽ lùi người ra phía sau ghế, sau đó ấn tay vào hai bên nguyệt thái dương của người kia khẽ xoa.
“Hay là nghỉ ngơi một chút đi, dì Hữu Hữu.”
Dáng vẻ kiệt sức của Cố Hữu Hữu rất dễ nhận ra. Trước đây, Lã Tiềm Lạc từng vô số lần nhìn thấy bộ dạng mỏi mệt này trên người mẹ. Vậy nên có thể nói, dù là mẹ hay là dì Hữu Hữu của nàng, khi phải chứng kiến dáng vẻ làm việc cực nhọc của họ, nàng đều cảm thấy đau lòng.
Sau đó, Lã Tiềm Lạc đi xuống phòng bếp pha một tách trà hoa cúc. Lại trở về phòng của Cố Hữu Hữu, tìm một khoảng trống trên bàn đặt xuống, sau đó tiếp tục xoa đầu cho cô.
“Dì Hữu Hữu, uống trà, nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ừm. Cảm ơn Tiềm Lạc.”
Đối diện với sự quan tâm của Lã Tiềm Lạc, trong lòng Cố Hữu Hữu cực kỳ vui sướng. Đứa trẻ này lúc nào cũng quan tâm người khác, sẽ luôn đem đến một cảm giác ấm áp khiến đối phương khó lòng dứt khỏi. Có lẽ vì lý do đó, Cố Hữu Hữu lại vô tình đặt tâm tư của mình lên trên người nàng.
Cô duỗi tay cầm lấy tách trà, thong thả uống một ngụm. Vừa nãy nhìn thấy quần áo thể thao trên người, Cố Hữu Hữu liền đoán ra được ý định đến đây của nàng.
“Đến sân vận động sao?”
Lã Tiềm Lạc hơi cười, vừa gật đầu vừa nói: “Đúng ạ, lát nữa con có hẹn.”
Cố Hữu Hữu đặt tách trà xuống bàn, bàn tay nhanh chóng nắm lấy tay nàng kéo xuống.
“Có cần tôi đưa em đi không?”
Lã Tiềm Lạc khẽ lắc đầu, hai tay liên tục nâng lên hạ xuống đấm bóp vai cho Cố Hữu Hữu.
“Không cần, con tự đi được.”
“Ừm. Đừng về trễ, có chuyện gì thì nhắn tin cho tôi, biết chưa?”
“Con biết rồi, dì Hữu Hữu có thể yên tâm.”
Sau khi Lã Tiềm Lạc rời đi, Cố Hữu Hữu lại liếc mắt nhìn đến tách trà ấm nóng bên cạnh, khóe môi bất giác nhếch lên. Cô đeo lại kính, dường như không còn cảm thấy mệt mỏi như lúc ban đầu.
Điện thoại trên bàn bỗng dưng phát ra âm thanh thông báo, màn hình vì vậy sáng lên. Cố Hữu Hữu nhấn vào xem xét, một ứng dụng kỳ lạ nhanh chóng được bật.
“Thông báo! Tiểu Tiềm Lạc vừa rời khỏi nhà, hiện tại đang di chuyển.”
Ánh mắt người kia vô cùng thản nhiên dõi theo ô vuông nhỏ đang từ từ chuyển động trên bản đồ. Mãi cho đến khi ô vuông dừng lại ở vị trí sân vận động, Cố Hữu Hữu mới an tâm tập trung vào công việc còn đang dang dở.
Lã Tiềm Lạc không hề hay biết bản thân đã rơi vào hang sói, khó lòng thoát khỏi.
Nàng vừa rời đi không lâu, Cố Hữu Hữu lại đến phòng nàng. Cô đi một vòng bên trong, sau đó bất ngờ dừng lại trước bàn học lớn. Mọi thứ bên trên được sắp xếp ngăn nắp theo quy luật rõ ràng.
Có điều, thứ khiến Cố Hữu Hữu chú ý lại là bức thư màu hồng kèm theo túi kẹo đặt ngay bên cạnh. Sắc mặt người đó lập tức trở nên khó coi, rất nhanh lấy thư khỏi bao xem xét.
Nội dung bên trong khiến Cố Hữu Hữu im lặng hồi lâu, trong lòng giống như xuất hiện một ngọn lửa giận không thể dập tắt. Cô siết chặt tay, lại đem lá thư nhét lại vào bao, biểu cảm phức tạp không diễn tả nổi.
Rõ ràng Cố Hữu Hữu đã dự đoán được sẽ có chuyện này xảy ra, thế nhưng khi đối diện trực tiếp với nó, cô lại không cách nào ngăn được bực bội trong lòng. Nếu như Lã Tiềm Lạc thật sự có tình cảm với người gửi thư, chẳng phải người trong tay cô sẽ vụt mất sao?
Cố Hữu Hữu sao có thể cam lòng?
Cô đương nhiên không biết, trước đây Lã Tiềm Lạc đã từng nhận vô số bức thư tình tương tự, cũng đều đã từ chối hết.
Lo sợ Lã Tiềm Lạc sẽ vụt khỏi tay, Cố Hữu Hữu lo lắng đến nỗi không suy nghĩ được gì.
Không được, cô không cho phép nàng yêu đương, trừ khi người đó là cô.
Lã Tiềm Lạc chỉ được phép là người của cô mà thôi, bất luận là ai cũng không thể cướp nàng đi!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro