Chương 8: Nghĩ đến dì
Cố Hữu Hữu tức giận quay đi. Thực lòng mà nói, lo sợ cùng nghi hoặc trong lòng cô không dễ biến mất. Mặc dù Lã Tiềm Lạc đã giải thích sự thật, thế nhưng có người vẫn không cảm thấy an tâm.
Nàng đỡ trán một cách bất lực, sau đó nắm lấy vạt áo đối phương kéo nhẹ mấy cái.
“Con nói thật đó. Thư tỏ tình như vậy con nhận được rất nhiều, nhưng đều từ chối cả.”
Bản thân càng nói, sắc mặt Cố Hữu Hữu càng trầm trọng khó coi. Thấy người đó không vui, Lã Tiềm Lạc cũng tự khắc khó chịu, cảm thấy bên trong kích động, ngứa ngáy, muốn tìm cách khiến đối phương vui vẻ.
“Con hứa với dì, con sẽ không yêu đương với bọn họ. Có được không?”
“Tôi không tin.”
Lã Tiềm Lạc hơi cắn môi, đối với người đó vẫn rất kiên nhẫn dỗ dành.
“Dì Hữu Hữu của con là xinh đẹp nhất, là tốt nhất. Con không thích mấy người đó, chỉ thích dì thôi.”
Cố Hữu Hữu nhíu mày nhìn nàng, biểu cảm có chút khó tin. Vốn dĩ biết rõ Lã Tiềm Lạc chỉ đang dỗ dành, thế nhưng có người lại không khống chế được mà vô thức tin tưởng.
“Tôi không phải trẻ lên ba, em đừng gạt tôi.”
Lã Tiềm Lạc cười một cách khổ sở, cũng không nói thêm gì mà duỗi tay lấy ra hai phần bánh ngọt đưa đến trước mặt Cố Hữu Hữu.
“Con không gạt dì mà. Dì Hữu Hữu, vừa nãy biết được một tiệm bán bánh rất ngon, con liền nghĩ đến dì.”
Bị mấy lời của Lã Tiềm Lạc làm cho động lòng, lúc này Cố Hữu Hữu mới chú ý đến mấy phần bánh kem được đặt trên bàn. Cô âm thầm đảo mắt về phía đối phương, nhìn thấy một nửa khuôn mặt xinh đẹp lộ ra, đáy lòng bỗng dưng hỗn loạn.
Nghe nói Lã Tiềm Lạc nghĩ đến mình, lửa giận trong lòng dường như không còn dữ dội như lúc ban đầu.
“Em… nghĩ gì?”
Lã Tiềm Lạc vừa cười vừa mở hai phần bánh ra, mỗi cái một vị, muốn để Cố Hữu Hữu nếm thử.
“Còn có thể nghĩ gì đây? Con nghĩ bánh ngon như vậy, nhất định phải mua về cho dì nếm thử.”
Nàng đút một thìa bánh kem vị việt quốc cho cô, động tác dịu dàng đến lạ.
“Đây là vị việt quốc.”
Cố Hữu Hữu không kinh ngạc lắm, vô cùng thoải mái đón nhận ấm áp cho Lã Tiềm Lạc mang lại. Sau đó, nàng lại dùng một thìa khác, múc một thìa vị nho đưa đến miệng cô.
“Vị nho, có phải vị dì Hữu Hữu thích không?”
Nhìn dáng vẻ ân cần của Lã Tiềm Lạc dành cho đối phương chẳng khác gì các đôi trẻ đang yêu thương nhau, hình ảnh đó nếu để người khác nhìn thấy, nhất định sẽ gây hiểu lầm.
Hai má Cố Hữu Hữu có chút hồng hào, ánh mắt lập tức đảo đến bánh kem vị nho, nhìn một hồi lâu. Lã Tiềm Lạc tinh ý phát hiện, lại vui vẻ đẩy vị cô thích đến ngay trước mặt.
“Con đoán không sai mà, dì Hữu Hữu vẫn thích vị nho hơn.”
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn, chiều chuộng của Lã Tiềm Lạc dành cho bản thân, dao động trong lòng Cố Hữu Hữu càng thêm mãnh liệt. Cô chưa từng nói bản thân thích ăn vị nho, tiếp xúc hai năm, vậy mà lại bị Lã Tiềm Lạc phát hiện ra. Như vậy có ý nghĩa gì?
Chính là thể hiện cho việc Lã Tiềm Lạc có quan tâm đến cô, nếu không quan tâm để ý, sao có thể biết được sở thích của đối phương? Xem ra, Cố Hữu Hữu không tốn công vô ích, trong mắt nàng, cô vẫn chiếm một vị trí đặc biệt.
Lã Tiềm Lạc đem bánh đặt vào tay cô, giọng điệu ngọt ngào dụ dỗ.
“Dì Hữu Hữu đừng tức giận nữa, Tiềm Lạc hứa với dì là chỉ tập trung học tập, không yêu đương có được không?”
Khóe mắt nàng hơi cong, tựa như ánh trăng non xinh đẹp, lay động lòng người.
“Lẽ nào dì không tin con sao?”
Mắt thấy dáng vẻ chân thành của Lã Tiềm Lạc, Cố Hữu Hữu lập tức siêu lòng. Cúi đầu nhìn bánh ngọt trong tay, cô chậm rãi ăn từng miếng nhỏ, thoải mái đón nhận vị ngọt lan tỏa ở nơi đầu lưỡi, cũng cảm nhận rõ cảm giác vui sướng đang lan ra khắp cơ thể.
Tức giận cũng không còn nữa, lo lắng cũng tan biến, Cố Hữu Hữu vô thức cảm thấy an tâm.
Cô không thích bánh ngọt, thế nhưng chỉ cần là Lã Tiềm Lạc đem đến, trong lòng liền nảy sinh yêu thích không có cách nào ghét nổi.
Nàng ngồi bên cạnh Cố Hữu Hữu, cùng nhau ăn bánh. Sau khi ăn xong, Lã Tiềm Lạc nhìn thấy người kia đã trở về dáng vẻ bình tĩnh, không còn lạnh lùng, tức giận nữa.
Cố Hữu Hữu hơi cười, cô duỗi tay xoa đầu nàng, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ấm áp.
“Tôi chỉ vì muốn tốt cho em nên mới tức giận như vậy.”
Lã Tiềm Lạc ngoan ngoãn gật đầu một cái, dáng vẻ hiểu chuyện khiến Cố Hữu Hữu cảm thấy an tâm, tâm trạng tự khắc dễ chịu hơn.
“Con hiểu mà dì Hữu Hữu, trước kia mẹ cũng muốn con tập trung học tập… con biết là dì muốn tốt cho con.”
Lã Tiềm Lạc tự nghĩ, Cố Hữu Hữu đối xử với nàng rất tốt, không hề có chút bạc đãi nào. Người đỡ đầu cũng giống như mẹ, nghiêm khắc một chút cũng không có gì là lạ. Dẫu sao, nàng còn phải tiếp quản sự nghiệp sau này của mẹ, tập trung học tập không phải là chuyện nên làm sao?
Cố Hữu Hữu mỉm cười hài lòng, ngón tay nhanh chóng trượt xuống vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Lã Tiềm Lạc. Đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, sao cô lại không nặng lòng cho được?
“Những gì em hứa với tôi, hy vọng em sẽ làm được. Nếu em thất hứa, tôi…”
Lã Tiềm Lạc nũng nịu vùi má vào lòng bàn tay Cố Hữu Hữu, nói:
“Con sẽ ngoan mà, dì Hữu Hữu…”
Ngón tay cô lướt nhẹ qua má người kia một cái, sau đó chậm rãi thu về.
“Ừm. Tiềm Lạc là ngoan nhất…”
Mọi chuyện nhanh chóng trở nên ổn thỏa. Trước khi về phòng, Cố Hữu Hữu cười như không cười nhìn Lã Tiềm Lạc.
“Cảm ơn Tiềm Lạc, bánh ngon lắm.”
“Dì Hữu Hữu thích không?”
“Ừm, thích lắm.”
Chẳng qua là so với bánh, Cố Hữu Hữu lại thích người mua bánh hơn.
“Vậy… sau này con lại mua tiếp.”
Mi mắt người đó khẽ cong, yêu thương trong mắt không hề che giấu.
“Được.”
Sau khi Cố Hữu Hữu rời đi, Lã Tiềm Lạc nhìn phần bánh ngọt đã được ăn hết, trong lòng có chút vui vẻ.
Vẫn là dáng vẻ khi cười của người đó xinh đẹp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro