Chương 9: Từ bạn thân trở thành người yêu
Tan học, Tiêu Thanh thân mật ôm cánh tay Lã Tiềm Lạc, nói nói cười cười bước ra cánh cổng lớn.
"Chiều nay tớ thi đấu, cậu nhất định phải đến xem nhé."
Lã Tiềm Lạc hơi cười, sau đó co tay búng nhẹ vào trán Tiêu Thanh một cái, nói:
"Ừ, đến cỗ vũ cậu."
Đạt được mục đích, người kia giây trước còn cười, giây sau liền nhăn mặt nhíu mày nhìn nàng, tay khẽ xoa trán.
"Nói được làm được."
Lã Tiềm Lạc nhướng mày một cái, biểu thị đã rõ. Nhìn thấy người nhà đã đến, Tiêu Thanh nhanh chóng buông tay nàng ra. Trước khi rời đi còn không quên vẫy tay nói lời tạm biệt. Lã Tiềm Lạc làm động tác chào hỏi, lại đảo mắt nhìn đến chiếc xe thể thao hai màu đỏ đen đang đỗ cách đó không xa.
Nàng khịt mũi mấy cái rồi bước vào xe một cách tự nhiên.
"Dì Hữu Hữu."
Bên trong, sắc mặt Cố Hữu Hữu không được tốt lắm. Cô liếc mắt nhìn nàng, hai mắt buông dài không rõ tâm sự bên trong. Mà Lã Tiềm Lạc vừa nhìn liền nhận ra ngay đối phương có điểm đáng ngờ, dáng vẻ lần này so với lần trước cũng không khác biệt gì mấy.
Lã Tiềm Lạc lo sợ nuốt nước bọt, e dè hỏi một câu: "Dì Hữu Hữu... sao vậy?"
Cố Hữu Hữu không nhịn được cười khẩy một cái. Vốn dĩ biết rõ cô nhóc vừa rồi chỉ là bạn thân, chẳng qua chỉ là khoác tay thân mật lại khiến mắt cô không khỏi nóng lên, trong lòng cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.
Cố Hữu Hữu buồn bực phất tay một cái, cố gắng không thể hiện buồn bực vô lý của mình ra ngoài.
"Không có, về thôi."
Lã Tiềm Lạc thở dài một tiếng, mặc dù nhẹ nhõm trở lại nhưng lòng ít nhiều vẫn còn tồn đọng một chút bất an. Nàng cảm thấy lo lắng, không rõ Cố Hữu Hữu sao lại có dáng vẻ khó ở này, hay là lại thấy cái gì không vui rồi.
Chiếc xe nhanh chóng chuyển động, di chuyển khỏi trường học. Trên xe, Cố Hữu Hữu không nói bất kỳ lời nào, khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt, khó thở.
Thông qua gương chiếu hậu, Lã Tiềm Lạc âm thầm quan sát sắc mặt của người lái xe. Rõ ràng nói không có gì, thế nhưng khuôn mặt người kia vô cùng khó coi, không hề dễ chịu như lúc bình thường.
Để làm dịu bớt căng thẳng, nàng tháo que kẹo trái cây rồi cho vào miệng, sau đó lại lấy một que kẹo khác, cẩn thận bóc vỏ rồi nhướng người về phía trước, nhìn Cố Hữu Hữu khẽ gọi:
"Dì Hữu Hữu..."
Lã Tiềm Lạc kề viên kẹo tròn trước miệng đối phương, sau đó lại nhìn một cách chân thành. Cố Hữu Hữu do dự vài giây, cuối cùng cũng chịu há miệng ngậm lấy đầu kẹo ngọt ngào.
Rất nhanh sau đó, từ bầu không khí căng thẳng chuyển thành cực kỳ căng thẳng.
"Tiềm Lạc, em và cô nhóc đó... thân với nhau lâu chưa?"
Lã Tiềm Lạc hít sâu một hơi, nhanh chóng nhận ra ba chữ "cô nhóc đó" trong miệng đối phương là nói đến ai.
"Ý dì là Tiêu Thanh phải không?"
Cố Hữu Hữu không phủ nhận, lạnh nhạt "ừm" một tiếng.
Nàng nhíu mày nghĩ ngợi, có chút do dự trả lời:
"Cũng không lâu lắm, con và Tiêu Thanh mới chỉ quen biết một năm."
Nghe đến đây, Cố Hữu Hữu lại hỏi:
"Có người yêu chưa?"
Mặc dù cảm thấy khó hiểu, thế những Lã Tiềm Lạc vẫn rất thành thật lắc đầu.
"Không có."
Cố Hữu Hữu cười như không cười, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp.
"Vậy sao? Bên cạnh có người ưu tú như vậy, làm gì còn thời gian để nhìn người khác."
Có đứa trẻ ngây ngốc, không hiểu rõ nội hàm của câu nói bâng quơ vừa rồi.
Sau đó, cô lại nửa đùa nửa thật thêm một câu khiến Lã Tiềm Lạc choáng váng.
"Từ bạn thân trở thành người yêu cũng không có gì là lạ."
Nàng vô thức nhíu mày, sau đó xua tay phản ứng dữ dội.
"Sẽ không đâu dì Hữu Hữu, con chỉ xem Tiêu Thanh là bạn tốt. Làm sao lại thích cậu ấy được, làm sao lại... từ bạn thân trở thành..."
"Em không thích, không có nghĩa là người ta cũng không thích."
Lã Tiềm Lạc lo lắng lắc đầu, nói một cách quả quyết.
"Chuyện đó là không thể nào. Bọn con là bạn tốt mà."
Cố Hữu Hữu không trả lời nữa. Có hay không có, thích hay không thích, đợi một thời gian nữa không phải sẽ rõ hay sao?
Lã Tiềm Lạc thừa nhận, mặc dù cả hai có nhiều hành động thân thiết. Thi thoảng cũng sẽ bắt gặp ánh nhìn thâm tình kỳ lạ của Tiêu Thanh, thế nhưng nàng hoàn toàn không có cảm giác yêu đương gì với đối phương. Bất quá là bạn thân, không thể tiến xa hơn.
Buổi chiều, sau khi nghe nói Lã Tiềm Lạc sẽ đến sân vận động xem Tiêu Thanh thi đấu, Cố Hữu Hữu liền muốn đi theo. Trận đấu bắt đầu vào lúc bốn giờ, thời gian đó nắng không gay gắt, nhiệt độ cũng dịu hơn hẳn.
Lã Tiềm Lạc không từ chối, nàng chỉ sợ Cố Hữu Hữu cảm thấy buồn chán, vậy nên trước khi rời đi còn chuẩn bị thêm vài thứ lặt vặt mang theo.
Trận đấu vừa bắt đầu, cả hai vừa có mặt. Lã Tiềm Lạc mặc áo phông trắng, đơn giản mà cuốn hút. Đối lập là Cố Hữu Hữu, quần áo có gu thẩm mỹ, dáng vẻ trưởng thành, khí chất cao ngút không dễ tiếp cận.
Cô ngồi cạnh nàng, tựa như chị gái dẫn theo "em trai" đi xem thi đấu. Dưới sân, Tiêu Thanh liên tục nhìn đến hàng ghế bên cạnh, đợi đến khi nhìn thấy Lã Tiềm Lạc, đối phương mới an tâm mà tập trung vào trận đấu.
Cố Hữu Hữu là người tinh ý, bắt gặp ánh nhìn lộ liễu của Tiêu Thanh, trong lòng bỗng dưng cảm thấy khó chịu. Có cô ở đây, vậy mà cô nhóc kia vẫn như không hề hay biết, thản nhiên "liếc mắt đưa tình" với người của cô. Ánh mắt ngập tràn tình ý như vậy, còn nói không có tình cảm?
Càng nghĩ, sắc mặt Cố Hữu Hữu càng kém. Mắt thấy Lã Tiềm Lạc tập trung quan sát trận đấu, có người buồn bực một cách khó nói, cảm xúc như chỉ đợi một mồi lửa mà bùng cháy dữ dội.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro