5

Cứ tưởng cuộc trò chuyện đã kết thúc, ai ngờ điện thoại lại rung lên lần nữa. Lâm Tử Tinh liếc mắt, vẫn là tin nhắn từ Trịnh Tử Nghiên:

"Tôi không phải không muốn tỏ ra quen biết cậu... chỉ là mẹ tôi khó tính lắm, từ nhỏ tôi đã quen không để lộ những mối quan hệ bên cạnh với mẹ. Không liên quan gì đến cậu cả. Cậu có giận tôi không?"

Lâm Tử Tinh khựng lại. Cô ngồi bật dậy giữa bóng tối, ánh sáng nhạt từ điện thoại hắt lên gương mặt, khiến bạn cùng phòng nghiêng người nhìn, nhíu mày:

"Gì vậy? Có chuyện gì mà trông nghiêm trọng thế?"

Nhưng cô không trả lời. Mắt cô dán chặt vào màn hình, tim như bị chạm khẽ, nhịp đập dồn dập hơn bình thường. Từ trước đến nay, cô chưa từng nghĩ Trịnh Tử Nghiên sẽ chủ động giải thích bất kỳ điều gì, lại càng không ngờ đến một lời giải thích hoàn toàn không liên quan đến việc học.

Ánh mắt cô dừng lại ở cụm từ "mối quan hệ bên cạnh". Nó mơ hồ, nhưng khiến trái tim cô rung động. Bạn học? Bạn cùng lớp? Bạn học kèm? Không hề. Trịnh Tử Nghiên không dùng bất cứ từ nào mang tính vụn vặt, xã giao. 

Lâm Tử Tinh mím môi, ánh mắt vẫn dán vào màn hình sáng rực trong bóng tối. Một luồng cảm giác vừa trống rỗng, vừa lạ lẫm len lỏi trong lòng, pha lẫn chút bối rối khó gọi tên. Cô tự hỏi, lòng chùng xuống một cách tự nhiên:

"Vậy, trong mắt cậu ấy... mình là gì?"

Mười tám tuổi, tuổi còn non nớt, chưa trải nhiều sóng gió, khi trái tim chưa bị mài mòn bởi thực tế, niềm tin vào cảm xúc vẫn còn nguyên sơ và tinh khiết. Lâm Tử Tinh cũng vậy. Cô cảm thấy một sự rung động nhẹ, vừa ngây ngất vừa đau đáu, khiến bản thân vừa muốn cười vừa muốn cúi gằm mặt, không biết phải giải thích thế nào với chính trái tim mình.

Trái tim nhiệt huyết ấy, vốn tưởng đã quen với sự vô tư, với những mối quan hệ hời hợt thoáng qua, bỗng vì một người mà đập lệch nhịp. Làm sao có thể không rung động, khi người kia không chỉ xinh đẹp, dịu dàng, mà còn mang theo sự quan tâm thật sự dành cho cô.

Từ những hành động nhỏ bé, chủ động ngồi ăn cùng, những lần mím môi ngượng ngùng, ánh mắt lén nhìn rồi vội vàng tránh đi, đến cả việc lặng lẽ giải thích một hiểu lầm không ai bắt buộc phải nói ra, tất cả đều như từng giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng trong lòng cô, gợn lên những vòng sóng mơ hồ mà dai dẳng.

Lâm Tử Tinh nằm im trên giường, nhìn trần nhà tối mờ dưới ánh đèn vàng nhạt. Cô cảm giác tim mình vừa ấm áp, vừa trống rỗng, vừa sợ hãi lại vừa hi vọng. Mỗi nhịp đập đều vang vọng một sự thật không tên: người này... đã chạm vào cô nhiều hơn bất kỳ ai khác từng làm.

Lâm Tử Tinh nằm vật xuống giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, lòng rối như tơ vò. Cô tự nhủ mình không hẳn đã thích Trịnh Tử Nghiên, nhưng cũng không thể phủ nhận cảm giác hiện tại. Hảo cảm trong lòng cô với nàng, hình như đã vượt quá mọi giới hạn mà cô từng nghĩ.

Từ nhỏ, Lâm Tử Tinh vốn luôn bị cái đẹp thu hút. Một bông hoa tươi, một bức tranh tinh tế, hay chỉ là một con người xinh xắn, bất cứ thứ gì đẹp đều khiến cô muốn ngắm nhìn thật lâu, muốn cảm nhận từng chi tiết một. Và Trịnh Tử Nghiên... nàng thuộc về loại đẹp khiến người ta phải nghẹn thở. Không phải kiểu quyến rũ ồn ào, mà là vẻ đẹp tao nhã, tinh khiết, từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng nụ cười đều khiến trái tim người đối diện lỡ nhịp.

Những lúc ngồi học kèm, Trịnh Tử Nghiên nghiêm túc giảng bài, mái tóc lơ đãng buông nhẹ bên má, đôi mắt thoáng nhìn lên bảng, rồi lại lướt qua bài của Lâm Tử Tinh, cô chỉ muốn thốt lên trong lòng: da gì mà trắng muốn chói luôn. Ánh sáng chiếu qua cửa sổ, tôn lên từng đường nét thanh nhã trên gương mặt nàng, khiến Lâm Tử Tinh cảm thấy tim mình vừa bồi hồi vừa lạ lẫm.

Rõ ràng lúc chiều còn thấy mọi thứ bình thường, vậy mà chỉ một tin nhắn, một lời giải thích, đã đủ khiến suy nghĩ cô rẽ sang một hướng khác. Cái cảm giác bị chú ý, được để ý, vừa quen vừa lạ, vừa ngọt ngào vừa chua chát, khiến cô không thể dừng hình dung về Trịnh Tử Nghiên. Hình ảnh ánh mắt thoáng e dè, nụ cười nhẹ, dáng vẻ khẽ cúi đầu khi nói chuyện cứ liên tục hiện lên trong đầu cô, nhắc nhở trái tim cô rằng có một thứ gì đó đang thay đổi sâu bên trong.

Cảm giác này vừa kỳ lạ vừa khó nắm bắt, khiến cô vừa muốn chạy trốn khỏi chính mình, vừa không thể rời mắt khỏi hình ảnh ấy. Lâm Tử Tinh biết rõ, đây không chỉ là sự hảo cảm bình thường. Nhưng cô chưa biết phải gọi tên nó như thế nào, chỉ biết rằng trái tim cô đang loạn nhịp, rung lên từng hồi, vừa bồi hồi, vừa trống trải, vừa ngậm ngùi khó nói thành lời.

Lâm Tử Tinh nhắm mắt, lăn qua lăn lại trên giường, cơ thể như bị luẩn quẩn trong một vòng xoáy không dứt. Chết rồi, đúng là nghĩ vẩn vơ thành nghiện rồi. Cô tự mắng bản thân trong im lặng, nhưng tim thì cứ đập loạn, từng nhịp như nhắc nhở rằng hình ảnh Trịnh Tử Nghiên vẫn còn vẹn nguyên trong đầu.

Bất chợt, cô nhớ ra mình vẫn chưa trả lời tin nhắn của Trịnh Tử Nghiên. Đã gần ba mươi phút trôi qua rồi, mà cô cứ ngồi mê mải tự suy diễn, chưa kịp gõ một câu đáp lại. Cảm giác vừa bối rối vừa áy náy bỗng tràn ngập, khiến cô vội vàng bật điện thoại lên.

Ngón tay run run, cô nhanh chóng gõ vài chữ:

"Tôi không giận cậu đâu, nãy đi tắm nên trả lời trễ, xin lỗi cậu."

Vừa đặt điện thoại xuống, tin nhắn hồi âm đã xuất hiện. Giống như Trịnh Tử Nghiên vẫn luôn chờ cô trả lời, từng chữ hiện lên trên màn hình đều khiến tim cô nhói một nhịp:

"Cậu đừng nên tắm trễ quá nha, không tốt cho sức khỏe đâu."

Bùm.

Bùm bùm.

Bùm bùm bùm.

Không phải tiếng trống trường em đâu, mà là tiếng tim Lâm Tử Tinh đập loạn. Cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhịp tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, từng câu chữ đơn giản nhưng ấm áp ấy chạm thẳng vào trái tim cô. Mọi suy nghĩ trước đó về khoảng cách, về lý trí, về việc không nên để ý quá nhiều... giờ tan biến hết, chỉ còn lại một cảm giác vừa hồi hộp vừa ngọt ngào, khiến cô chẳng biết phải làm gì ngoài việc ôm điện thoại trong tay, tim vẫn còn đập loạn không ngừng.

Cô cắn nhẹ môi, bỗng nhiên cảm thấy có chút... tội lỗi. Rõ ràng chỉ quen miệng bịa cớ cho qua chuyện, vậy mà nàng lại thật lòng quan tâm đến mình như vậy. Một câu dặn dò đơn giản thôi, nhưng lại như dòng nước âm thầm chảy vào tim. Từng chút, từng chút một, làm cô rối bời.

Buổi sáng ở Thượng Hải bắt đầu bằng những thanh âm nhộn nhịp đặc trưng của một thành phố chưa từng thực sự ngủ.

Ánh sáng đầu ngày len lỏi qua từng tầng kính cao ốc, phản chiếu lên mặt sông Hoàng Phố một màu vàng nhạt ấm áp. Trên những con đường lớn, dòng xe cộ bắt đầu dày đặc, những chiếc taxi vàng, xe buýt xanh và hàng dài xe đạp điện lướt nhanh, để lại phía sau những vệt khói nhè nhẹ trong làn gió sáng sớm.

Các tiệm ăn sáng ven đường rục rịch mở cửa, hơi nước từ những xửng bánh bao xá xíu, xôi hấp hay hoành thánh bốc nghi ngút, thơm nức cả một góc phố. Người đi làm tranh thủ dừng lại mua một phần điểm tâm mang đi, trên tay là ly sữa đậu nành nóng hổi hay cốc cà phê mua vội.

Trên vỉa hè, những người già tập thái cực quyền trong công viên cạnh chung cư, từng động tác khoan thai hòa nhịp cùng làn nhạc nhẹ nhàng vang lên từ chiếc loa cũ. Tiếng rao hàng của mấy cô bán rong, tiếng còi xe, tiếng bước chân vội vã cùng nhau hòa thành một bản nhạc sinh động của phố thị.

Thượng Hải lúc sáng không ồn ào một cách hỗn loạn, mà là một sự náo nhiệt có trật tự, giống như thành phố này, nơi luôn giữ được nhịp sống hiện đại xen lẫn với những hơi thở truyền thống rất riêng.

Lâm Tử Tinh theo thói quen cũ, sáng sớm rời ký túc xá, đi bộ đến quán điểm tâm quen gần trường. Cô gọi một phần sandwich cùng một ly trà sữa như thường lệ. Thế nhưng không hiểu sao, lúc thanh toán, cô lại mở miệng gọi thêm một phần nữa, vẫn là sandwich và trà sữa, chỉ khác là dặn riêng nhân viên không cho cà chua.

Cô cầm hai phần đồ ăn bước ra khỏi tiệm, trong đầu tự biện minh:

'Dù sao hôm qua người ta cũng có thành ý quan tâm mình, mình đáp lễ một chút cũng không có gì quá đáng.'

Bầu trời trong xanh, nắng sớm nhẹ rọi xuống mặt đường, không khí đầu ngày mát mẻ pha lẫn mùi hơi ẩm của sương còn sót lại. Trên con đường dẫn vào cổng trường, người đã bắt đầu đông dần, tiếng cười nói vang lên rộn rã, nhưng trong Lâm Tử Tinh dường như mọi thứ lùi lại, chỉ còn một khoảnh khắc thôi, khi cô gặp Trịnh Tử Nghiên.

Trịnh Tử Nghiên đi cùng hai nữ sinh khác. Một người là Quan Trữ Hân, với vẻ ngoài sắc sảo, ánh mắt tinh anh; người còn lại là Quách Tinh, dịu dàng nhưng vẫn mang nét kiêu kỳ. Cả hai đều thuộc hàng nổi bật trong trường, nhưng đứng cạnh Trịnh Tử Nghiên, họ cũng tự nhiên trở nên lu mờ.

Khoảnh khắc ánh mắt Trịnh Tử Nghiên chạm vào cô, Lâm Tử Tinh khựng lại một nhịp. Không biết là vì bất ngờ hay vì nàng bỗng xinh hơn mọi ngày, nhưng tim cô đập nhanh hơn một chút, hơi lúng túng không rõ lý do.

Trịnh Tử Nghiên dừng lại, ánh mắt khẽ ngập ngừng, rồi vẫn nhẹ nhàng gật đầu chào. Nụ cười thoáng hiện trên môi nàng, tinh tế, kín đáo, khiến người đối diện vừa cảm thấy thân thiện vừa có chút xa cách. Không rõ nét mặt nàng là thản nhiên hay có chút căng thẳng, nhưng khoảnh khắc đó đủ để Lâm Tử Tinh cảm nhận được sự tinh tế trong từng cử chỉ.

Lâm Tử Tinh mím môi, cố gắng gật đầu lại cho lễ phép. Tay cô cầm hai phần đồ ăn, nhưng bỗng trở nên nặng nề, hơi lúng túng. Dường như trong giây lát, thế giới xung quanh lùi lại, chỉ còn hình ảnh Trịnh Tử Nghiên đứng đó, thanh lịch và dịu dàng, khiến cô vừa muốn tiến lại gần vừa không dám bước thêm một bước.

Lâm Tử Tinh đi phía sau, giữ khoảng cách vừa đủ để không làm phiền Trịnh Tử Nghiên, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn nàng. Cô định bụng chờ khi nào Trịnh Tử Nghiên tách ra, sẽ đưa phần ăn sáng mà cô cầm sẵn từ nhà, nhưng lúc này, giọng nói to rõ của hai người bạn đi cùng lại lọt vào tai cô.

Quách Tinh háo hức kể về một xe đẩy bán bún ốc mới xuất hiện gần cổng trường:

"Mình thấy nhiều người ăn lắm, trông hấp dẫn lắm luôn!"

Giọng cô gái vang lên đầy hứng khởi, như đang kéo Trịnh Tử Nghiên vào một cuộc trò chuyện sôi nổi.

Nhưng ngay lập tức, Quan Trữ Hân chen vào với thái độ bĩu môi, giọng nói có phần chê bai:

"Mấy quán lề đường đó thì có gì ngon chứ, không vệ sinh đâu. Nhìn Tử Nghiên mà xem, từ nhỏ bác Trịnh đã chẳng bao giờ để cậu ấy ăn mấy thứ ở cổng trường, nên mới xinh đẹp cao ráo như vậy đó."

Trịnh Tử Nghiên vẫn điềm tĩnh, không phản bác, chỉ khẽ gật đầu và mỉm cười dịu dàng, vừa đủ để qua chuyện. Nụ cười của nàng thanh tao, nhẹ nhàng, như một làn gió thoảng, không mang tính chất tranh luận nhưng vẫn đủ để giữ khoảng cách tế nhị giữa nàng và hai người bạn.

Lâm Tử Tinh đứng lặng phía sau, nghe mà lòng bỗng chùng xuống một chút. Cô hiểu rằng, Trịnh Tử Nghiên lớn lên trong môi trường nghiêm ngặt, xung quanh luôn có những chuẩn mực khắt khe về cách ăn uống, cách giao tiếp. Cảm giác cô vừa ngưỡng mộ vừa hơi chua chát, nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi nàng.

Nghe đến đó, bước chân của Lâm Tử Tinh bất giác chậm lại. Cô cụp mắt xuống, tay siết nhẹ túi đồ ăn, cảm giác bỗng dưng nặng nề. Phần ăn sáng cô định đưa cho Trịnh Tử Nghiên chỉ là một chiếc sandwich và ly trà sữa từ quán nhỏ gần cổng trường, thứ mà ngay lúc nãy, những người bạn cùng điều kiện sống của nàng vừa thẳng thừng chê bai. Giờ đây bỗng trở nên quá nhỏ bé, quá hèn mọn trước con mắt của một tiểu thư như Trịnh Tử Nghiên.

Cô thở dài một cái, tự nhủ không nên ép bản thân, cũng không nên khiến nàng rơi vào tình huống khó xử. Lâm Tử Tinh rẽ sang lối khác, bước về phía băng ghế quen thuộc nơi nhóm bạn cô thường tụ tập, tay vẫn cầm hai phần ăn, nhưng giờ đây, chỉ có một người sẽ ăn cả hai. Niềm hứng thú ban đầu dần biến thành một chút buồn bã không tên, lẫn trong ý thức rằng có những khoảng cách, dù nhỏ đến đâu, cũng không dễ vượt qua.

Phía sau, Trịnh Tử Nghiên khẽ quay đầu, ánh mắt lặng lẽ lướt qua dòng người trước cổng trường. Cô nhận ra bóng dáng quen thuộc của Lâm Tử Tinh đã biến mất, chắc là rẽ vào khu ghế đá gần sân bóng, nơi nhóm bạn như Lộ Quất Tử và Mạnh Châu Kha hay tụ tập. Nàng mím môi, trong lòng thoáng chốc dâng lên cảm giác trống trải khó gọi tên.

Nàng còn biết cả những thói quen nhỏ nhặt của Lâm Tử Tinh, cô thích ăn mì xào từ chiếc xe đẩy gần cổng trường, kèm theo một ly nước, có ngày là trà sữa, có ngày là trà chanh. Những điều tưởng chừng đơn giản, bình thường ấy, với Trịnh Tử Nghiên lại trở nên đặc biệt đáng chú ý.

Có lúc, nàng tự nhủ, giá như có thể cùng cô ăn sáng, cùng ngồi cạnh nhau trên băng ghế đá đơn sơ dưới nắng sớm. Nàng tưởng tượng ra cảnh hai người lặng lẽ sánh bước trong sân trường, nụ cười nhẹ nhàng, tựa như những cảnh phim tình cảm mà nàng từng xem, nơi mọi thứ bình dị mà lại gần gũi đến lạ thường.

Trong lòng Trịnh Tử Nghiên bỗng dâng lên một cảm giác vừa ấm áp vừa tủi thân. Biết rằng khoảnh khắc ấy chỉ có thể tồn tại trong tưởng tượng, nhưng lại khó lòng kìm nén sự rung động khi nghĩ về Lâm Tử Tinh, về nụ cười, về ánh mắt, về những thói quen nhỏ bé mà chỉ riêng nàng để ý.

Nhưng đó chỉ là trong phim. Ngoài đời, Trịnh Tử Nghiên là con gái duy nhất của gia tộc họ Trịnh ở Thượng Hải hoa lệ, nơi mọi hành vi, lời nói đều được định sẵn theo tiêu chuẩn của dòng họ. Mẹ nàng Quý Bạch Mi, không bao giờ để con gái mình tự ý đi ăn đồ lề đường. Chỉ cần nàng dám xin phép xuống trường mua đồ ăn, bà sẽ tra hỏi từng chút một như là mua ở đâu, vệ sinh ra sao, ai giới thiệu, ăn cùng với ai...

Nghĩ đến đó, Trịnh Tử Nghiên khẽ siết chặt quai cặp, đôi mắt rũ xuống như muốn che giấu một nỗi niềm chua chát. Trong lòng, nàng vừa buồn vừa tự giễu, tự nhủ rằng những điều bình thường với người khác, với nàng lại xa xỉ đến mức chẳng dám mơ đến.

Lâm Tử Tinh bước lại chỗ ghế đá quen thuộc dưới tán cây cạnh sân thể dục, trên tay cầm hai phần ăn sáng còn nóng hổi. Vừa ngồi xuống chưa kịp mở nắp hộp, Mạnh Châu Kha đã nhìn thấy liền nheo mắt trêu chọc:

"Ê ghê vậy, hôm nay Tiểu Tinh Tử còn biết mang bữa sáng cho con gái nhà ai đó nữa kìa."

Lâm Tử Tinh liếc mắt, lười phản ứng, nhún vai:

"Tao đói, ăn hai cái không được à?"

Mạnh Châu Kha đâu chịu bỏ qua, vừa bóc gói sữa đậu vừa tiếp tục cà khịa:

"Hôm trước thì hai chai nước, nay thì hai phần ăn sáng, còn bày đặt chối. Nói dối không chớp mắt luôn."

Lâm Tử Tinh bật cười, nhướng mày đáp lại:

"Không tin thì ngồi đó mà coi tao ăn sạch hai phần cho coi."

Cô mở phần đầu tiên, cắn một miếng sandwich rồi nhai chậm rãi như thể chứng minh sự vô tội. Mạnh Châu Kha nhướng mày cười gian, gác chân lên ghế đá:

"Ờ, để coi thử lát nữa ai đó có lén đi đưa đồ ăn không nè."

Lâm Tử Tinh lắc đầu bật cười, nhưng trong lòng lại vô thức hướng mắt về phía sân trường. Cô nhìn dòng người qua lại, mắt vô tình dừng lại ở bóng dáng quen thuộc, tim bỗng nhiên nhói lên một chút. Phần ăn thứ hai vẫn còn trên tay, nhưng cô chợt nhận ra bản thân chẳng mấy mặn mà với nó, vì tâm trí giờ đây đang loang loáng nghĩ về Trịnh Tử Nghiên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro