Phượng Tường, trong tim em có chị
......
Mười năm chưa chắc đã là khoảng thời gian dài để tìm hiểu một người. Trong cuộc sống bình đạm, thứ gọi là "tính cách" thường ẩn giấu trong những chuyện vặt vãnh tinh vi.
Phượng Tường có đôi mắt diễm lệ trên sân khấu nhưng trong trẻo ngoài đời, cô nói cô từng thiệt thòi với những mối quan hệ từng quen, nếu để chia sẻ về những kinh nghiệm từng trải trong 35 năm qua, chẳng thà quay lại với thuyết huyền học "Người khiến ta thoải mái ngay từ cái nhìn đầu tiên, đính thị là một người phù hợp". Suy cho đùng, đâu ai có nhiều thời gian đến thế để tìm hiểu một người.
Lần đầu tiên nhìn thấy Vương Lê, Phượng Tường cảm giác như đang nhìn một nàng tiên trên TV. Thời gian đã chứng minh Vương Lê là một người tốt từ trong tâm, trừ lúc não có hơi kỳ cục khi yêu. Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Mão Sinh, cô biết ngay đây là một con nhóc vừa yếu đuối vừa ngốc không tả nổi, quả nhiên, con nhóc ngốc nghếch nhưng mang vẻ ngoài xinh đẹp đã nếm trải nhiều thăng trầm trong chuyện tình cảm. Còn về người chồng cũ - Tiểu Đặng - ngay từ ánh nhìn đầu tiên cô đã không thích hắn ta, cảm thấy người này thật nhỏ nhen, và chính cô làm nhân chứng sống cũng đã đủ.
Cô cũng có ấn tượng đầu tiên khi thấy Đỗ Ưng Kỳ ngoài đời. Khi họ đang đi dạo tiêu cơm sau bữa tối vào thứ Tư, nha sĩ có hỏi Phượng Tường: "Phượng Tường, đằng ấy nghĩ tớ là người thế nào?"
Phượng Tường nói, lần đầu tiên nhìn thấy bài đăng của ấy, tớ đã nghĩ người này u ám chán chường, luỵ tình nhưng hèn, mà hèn là gì? Nghĩa là không dám mạnh miệng nói "bà đây sẽ nuốt chửng bây", chỉ biết nhìn người mình yêu thầm nắm tay người khác và thỉnh thoảng chọc ngoáy trái tim mỏng manh vốn đã chịu tổn thương của mình.
Khi họ thực sự gặp nhau, Phượng Tường lại nghĩ: "Chị là người nhút nhát".
Đỗ Ưng Kỳ nhìn Phượng Tường một lúc rồi gật đầu: "Từ nhỏ chị đã nhút nhát." Hỏi tiếp hỏi Phượng Tường, ngoài ấn tượng đầu tiên, em còn nghĩ gì khác về chị?
"Không dám nói về ý nghĩ, đó là phần mang theo cảm xúc." Em chỉ nói về "ấn tượng", ấn tượng về chị thì, chị rành chuyện ấy ấy, cũng rất nhiều năng lượng. Làm bốn nghỉ hai rất triệt để, làm năm nghỉ một cũng không phải không đạt tiêu chuẩn. Ngoài ra nết ăn của chị rất gọn ngàng, cũng từ tốn nữa.
"Nết ăn về mặt nào?" Nha sĩ muốn nắm tay Phượng Tường, nhưng nghĩ đến thân phận của mình lại thôi. Ai ngờ Phượng Tường chủ động nắm tay cô: "Mặt nào cũng thế, mỗi tội nhẹ nhàng quá, thực tế quá."
Tiếp tục nói về ấn tượng. Tuy chị nhút nhát nhưng hay giả bộ. Phượng Tường nói, chị nôn nóng, giả bộ không phải cái gì đó xấu, là tình cảm. Gia đình nhà em phát tài nhờ rang hạt dưa, trước giờ không ai dạy em cách tình cảm, em chỉ được học vài điều cần biết từ kịch. Nhưng mà, ngón trỏ và ngón cái tay phải Phượng Tường nắm lấy lòng bàn tay nha sĩ: "Những người tình cảm nhưng hay giả bộ có một mặt trái, là ngầm làm chuyện xấu sau lưng người khác."
Phượng Tường giương đông kích tây như thế là vì đến hôm nay mới dần dần lôi chuyện nha sĩ "không ở Bách Châu" ra khơi. Nha sĩ nói đã về tỉnh lỵ, nhưng Phượng Tường vẫn cứ đến phòng khám xem sao, vậy là bắt gặp nha sĩ, nha sĩ mặt đỏ bừng bừng tim đập thình thịch kéo cô vào văn phòng giải thích: "Chị... chị định khi nào có thời cơ sẽ nói với em chuyện này sau."
Phượng Tường ngồi trên ghế của nha sĩ, thản thiên quay người: "Ồ, thời cơ nào? Làm sáu nghỉ một à?" Đỗ Ưng Kỳ, chị rất giỏi tạo thời cơ, hồi trước tuần nào cũng đến Ninh Ba và đăng status trên trang cá nhân để em nhìn thấy, chị nghĩ xem em không tìm chị làm sao được? Những điều khác không cần nói thêm, chỉ cần nói cho em biết hai ngày qua chị ở đâu?
Nha sĩ nói chị ở cùng một tiểu khu với em, Khu C Toà 9 Số nhà 801. Những khi không ở cùng em, chị đều ngoan ngoãn về nhà ngủ, không tin thì lát nữa tan làm chúng ta cùng tới kiểm tra đột xuất, cho em xem trong nhà có cô em nào khác không.
Phượng Tường nắm rõ gu của nha sĩ trong lòng bàn tay, các cô em có đời nào là gu của nha sĩ, các cô chị thì có thể. Phượng Tường vỗ lên tay vịn: "Chị kỳ lạ lắm, nói thẳng ra như thế làm bầu không khí càng kỳ lạ hơn. Chuyện gì cũng phải có lên có xuống, có khúc mắc gian truân, phải diễn biến theo từng cung bậc cảm xúc, chị phải nói thế nào làm em rưng rưng cảm động, thế mới gọi là hiệu ứng kịch tính chứ."
Đỗ Ưng Kỳ phá lên cười, ánh mắt nhìn vui vẻ khiến Phượng Tường rưng rưng trong lòng: "Em đã đến đây kiểm tra, chị còn cần gì hiệu ứng kịch tính?"
Hoa Đán cũng đỏ mặt, cầm túi xách đứng lên, trước khi đi còn đánh nhẹ quai túi vào thắt lưng nha sĩ: "Chị chỉ được cái mồm, tan làm xong đi đâu đã biết chưa?"
Nha sĩ nói chị biết, chị biết. Vừa được tan làm đúng giờ, nha sĩ đã lái xe về tiểu khu với tốc độ cao đến mức suýt bị trừ điểm. Tắt máy, xách túi, chạy vội, vừa chờ thang máy vừa nôn nóng dậm chân, vừa bước vào phòng đã được chào đón bởi ánh mắt quyến rũ của Phượng Tường: "Nghĩ gì vậy? Đi ăn cơm."
Đã ăn no uống đủ, Phượng Tường nắm tay nha sĩ, ngừng bước trên đường, nhớ lại ánh mắt dạt dào tình cảm trong bệnh viện hôm nay, cảm thấy trong người có chút gì đó khác lạ. Hai người đan mười ngón tay với nhau: "Ưng Kỳ, theo chị, em có những khuyết điểm nào?" Đương nhiên ưu điểm của em quá nhiều, nếu chị chưa nói được ngay thì tạm thời không cần phát biểu.
"Khuyết điểm của em?" Nha sĩ suy nghĩ một chút: "Nghiến răng có tính không? À, không tính, chuyện này là lỗi của chị, vì chị là nha sĩ của em." Khuyết điểm của Phượng Tường là, hồi ở Ninh Ba, đôi khi quá dứt khoát với nha sĩ: "Em bắt đầu và kết thúc đều quá dứt khoát, nhưng chị hiểu cách làm của em. Bây giờ em đã thay đổi, chuyện danh phận để từ từ làm thật sẽ càng tốt."
Phượng Tường lại cấu eo nha sĩ: "Chứ dạo này làm không thật à?"
Nha sĩ giật mình: "Chị rất thích một ưu điểm của em, cách em biểu đạt rất vào thẳng vấn đề, không hề trừu tượng như khi hát kịch." Hai người cùng quay người hướng đến đường về nhà, Phượng Tường bỗng trầm giọng nói: "Em lo lắng suốt mấy ngày nay, dù biết chỉ là lo vớ vẩn, chị không phải loại người đó."
"Chị đến phòng khám ở Bách Châu này làm việc, là tạm thời à? Hay đã ký hợp đồng dài hạn?" Phượng Tường nghĩ vế thứ hai không có khả năng lắm, gốc rễ của Đỗ Ưng Kỳ là ở tỉnh lỵ, gia đình, bạn bè, cuộc sống và sự nghiệp của chị ấy đều ở đó, cuối cùng vẫn sẽ phải trở về thôi. Sớm muộn gì cả hai vẫn phải đối mặt với vấn đề yêu xa, dù không đành lòng, Phượng Tường cũng đã hạ quyết định sau hơn hai tháng đầu gối tay ấp với nhau: Hoặc là, làm cặp vợ vợ cuối tuần có nhau cũng được.
Lúc này, nha sĩ không còn đợi được Phượng Tường "cho danh phận" nữa, cô nhìn Hoa Đán rồi nói: "Là một hợp đồng rất dài rất dài, chị đã mua lại phòng khám bằng tiền tiết kiệm và tiền bán nhà. Chị sẽ sinh sống lâu dài ở đây, và nếu em thích, chị cũng có thể chuyển gốc rễ của chị sang đây."
Trái tim Phượng Tường bỗng chốc nhói lên vì câu nói đó, không phải đau, mà là cảm giác nhũn đi vì bất ngờ và cảm động. Mãi một lúc lâu cô không nói lên được gì, vì câu nói "Em vẫn chưa thể kết luận" như đùa đó không nên thốt ra vào lúc này. Đối mặt với Đỗ Ưng Kỳ - người luôn rất "thật" khi làm việc, làm người và làm tình - Phượng Tường chỉ nhẹ nhàng thở dài: "Chị... chị ngốc quá."
Bước thêm một đoạn đường, Tường phá vỡ sự tĩnh lặng: "Nhưng mối quan hệ của chúng ta, không thể công khai."
"Chị biết. Chị cũng chưa nói với bố mẹ, hoặc có thể nói, chị chỉ mới thú nhận nói một nửa." Nha sĩ thành thật qua điện thoại với mẹ khi bị giục: "Đã mua giường và sofa chưa?": "Mẹ, con muốn đợi khi chuyện tình cảm chắc chắn hơn sẽ về đón bố mẹ."
Người mẹ già vui mừng khôn xiết ở đầu dây bên kia cứ "Ừ ừ" liên tục, không nghe thấy tiếng thở hồi hộp của con gái mình.
"Mẹ, con không thể kết hôn, vì con thích phụ nữ." Lời nói của Đỗ Ưng Kỳ khiến mẹ cô không thể nào tin nổi: "Nói vớ vẩn gì vậy?"
Không nói vớ vẩn. Chính vì ngay cả can đảm nói vớ vẩn cũng không có, vì thế con biến thành một cô "gái thừa" lớn tuổi trong mắt người khác. Không phải con kén chọn, cũng không phải con không muốn yêu. Con muốn chứ, chỉ là con biết đối tượng đó là người bố mẹ không thể chấp nhận được. Con muốn một ngày ăn ba bữa và sống những ngày tháng hừng hực năng lượng, muốn tan làm về nhà có một người bạn gái chu đáo tri kỷ ăn cùng con cho đến khi ợ lên. Con cô đơn đã lâu, cũng đã yêu mà không có được đã lâu, không phải bố mẹ nói lần này con nghỉ làm và đi Bách Châu quá bốc đồng sao?
Đúng thế. Con đã ba mươi bốn tuổi, nếu cứ tiếp tục ở vậy mãi, con lo rằng ngay cả can đảm hành động bốc đồng cũng sẽ bốc hơi bằng sạch. Trước mắt con chỉ còn hai con đường: thu mình lại cho đến khi chết đi, làm một cô gái ngoan kè kè ở bên bố mẹ, hoặc liều lĩnh một phen. Cô ấy xứng đáng với điều đó, con thích cô ấy, thích cô ấy nhiều hơn mỗi ngày.
Mẹ cô im lặng rất lâu rồi cúp máy, Đỗ Ưng Kỳ thấp thỏm suốt ba ngày, Phượng Tường để ý, hỏi chị đang có tâm sự gì sao?
"Trong tâm có sự cũng là chuyện bình thường. Bây giờ chị đã có thể nói cho en." Nha sĩ nói: "Phượng Tường, chị sẽ không tiết lộ danh phận của em cho đến khi bố mẹ chị hoàn toàn chấp nhận chúng ta. Nếu họ chấp nhận nhưng em không muốn, em cũng không cần phải gặp mặt."
Chị ngưỡng mộ với những mối quan hệ được gia đình hai bên chấp nhận, nhưng chị sẽ không mơ mộng hão huyền, cũng sẽ không vì thế mà bất mãn với mối quan hệ của chúng ta. Cuộc sống vốn khó khăn, ai cũng có những khó khăn riêng, kể cả khi chúng ta yêu nhau, có nhiều khó khăn đều phải một mình gặm nhấm và tiêu hóa.
Đôi mắt của Phượng Tường rung động: "Phải, nhưng những khó khăn đó sẽ tan đi nhẹ nhàng hơn nếu có ai dó để dựa vào. Em cũng có rất nhiều khó khăn, khó nhất không phải là thú thật với người nhà hay thuyết phục những người xung quanh chấp nhận chúng ta, cũng không phải nguy cơ thất nghiệp nếu công khai, em còn có thể đi chợ online cơ mà. Cái khó nhất là, dường như em không đủ can đảm nghĩ về một vấn đề: Chung sống lâu dài với ai đó, đi hết cả cuộc đời với một ai.
Vậy nên em nói "thử". Em không thể chịu nổi nếu chị biến mất khỏi thế giới của em, thời nay người ta quen nhau dễ quá, kết thúc một mối tình cũng thật chóng vánh. Em không tự tin, lúc nào cũng lo, nhỡ chúng ta yêu nhau không thành thì sao? Nhỡ tính cách chúng ta không hợp nhau thì sao? Nhỡ chúng ta chia tay nhau trong nước mắt thì sao? Nhỡ...
Ưng Kỳ, em sợ lắm, sợ tình yêu của chúng ta kéo theo nhiều điều "ngộ nhỡ" trong cuộc sống, sợ chúng sẽ khiến em ngạt thở. Nhưng "thử" cũng chỉ là tự lừa mình dối người.
Phượng Tường nói, em nghĩ nhiều lắm vì chị nhút nhát, chị lại cho rằng em dứt khoát. Chúng ta đang nói ngược đấy, trông chị nhát nhưng thực ra rất quả quyết, trông em dứt khoát nhưng thực ra cứ lo trước lo sau. Chị dịu dàng, không chịu tả về em theo cách nói ấy, nhưng em hiểu. Cuối cùng thì, chúng ta đều đã hiểu tận gốc lẫn nhau, thật tốt quá. Hai tháng qua đã mang lại hiệu quả cao.
Bước vào tiểu khu, Khu C Toà 9 hiện ra ngay trước mắt: "Đã mang chìa khóa chưa?" Phượng Tường hỏi nha sĩ.
"Đây này." Đỗ Ưng Kỳ nắm tay Phượng Tường quẹt thẻ vào trong tòa nhà, mở ra nơi mình sống cho Hoa Đán xem. Phòng khách lạnh lẽo, phòng bếp trống trơn, ban công vắng vẻ, ít ra phòng ngủ là nơi ít buồn tẻ nhất: Ga trải giường mang màu khăn trải bàn Xibei Youmian vẫn ở đó; Trên tủ trong phòng ngủ có cuốn gì đó như album ảnh dày cộm, Phượng Tường mở ra, phát hiện sở thích độc đáo của cô nha sĩ.
Những tấm vé bên trong cho thấy nha sĩ đã du lịch khắp các phố phường xóm nẻo, bắt đầu từ khi tấm vé "Ninh Ba" xuất hiện trở đi, nha sĩ chỉ lặp lại hành trình này nhiều lần. "Tại sao không có ở Bách Châu?" Phượng Tường hỏi.
"Đợi chị mua nhà ở Bách Châu, chị sẽ dán bản sao sổ đỏ vào sau." Nha sĩ mỉm cười.
Một quả cầu lửa khác rực cháy trên tấm ga ca rô đỏ trắng, từ tinh thần "Bà đây muốn nuốt chửng bây" ban đầu, Phượng Tường còn cổ vũ nha sĩ hãy hút cạn cô, chiếm trọn cô. Đỗ Ưng Kỳ nhe đôi răng nanh đã ẩn giấu bấy lâu, vừa nắm chắc địa hình hiểm trở bằng một tay, vừa giảm nhịp độ hỏi: "Chúng ta đã tính là bạn gái của nhau chưa?"
Hoa Đán nói chưa tính, em có dự cảm không lành, Đỗ Ưng Kỳ, chị là kẻ xấu xa. Chị yêu thầm tình đầu nhiều năm như thế mà không dám ngọ nguậy, tại sao khi gặp em lại hoá thú hoang? Chỉ còn vấn đề đó em nghĩ mãi không thông.
"Đừng nghĩ nữa." Đỗ Ưng Kỳ nói, không tính thì không tính, tạm thế này vậy: "Cách đáp lại của Cam Đường khiến người ta cảm động, động đến chết liền." Cho dù sau đó cô ấy có hỏi dò chị, chị cũng không coi là thật, bởi mỗi bước cô ấy tìm đến chị đều quá chuẩn, chuẩn những lúc cô ấy cần chị.
Nhưng em thì khác, Phượng Tường, trong lòng em có chị. Môi bước em đi tìm chị đều rất đặc biệt, đều vào đúng lúc chị cần em. Đỗ Ưng Kỳ cắn môi Phượng Tường: "Chị không ngốc. Chúng ta hãy làm một hiệp ước đi, hay là, kéo dài 5 năm nhé? Nếu em thấy đến lúc đó việc chúng ta khảo sát lẫn nhau sẽ bước sang giai đoạn mới, nếu chị thấy chúng ta thích hợp tiếp tục bên nhau dài lâu, chị sẽ gợi ý cho em. Nếu em cũng cảm thấy như vậy, thì gợi ý cho chị."
Gợi ý gì? Nói chị giả bộ nhé. Phượng Tường đồng ý: "Mau nói là gì coi? Còn nữa, chị đừng nhiều lời nữa, nhanh lên.
"Gợi ý tùy thuộc vào cách em ngầm hiểu." Nha sĩ cười, cảm nhận được sự nhiệt tình trong cơ thể Phượng Tường, cô lập tức dậy hứng: "Trần Phượng Tường, từ nay về sau chị sẽ không nhẹ nhàng đâu nhé." Dù sao cũng đã lừa được người ta ký 5 năm, kèo này thơm đây.
......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro