Chương 38

"Cô, cô, cô, cô vừa rồi vì sao lại phải nói như vậy!" Ăn xong bữa sáng, nhân lúc Lạp Lệ Sa ra cửa chuẩn bị đi đến công ty, Phác Thái Anh vội ngăn người lại.

"Nói cái gì?" Biểu tình Lạp Lệ Sa bất động như núi, phảng phất giống như người vừa rồi nói lời cợt nhả không phải là cô.

"Chính là...." Phác Thái Anh bị cô thình lình nói ra câu cợt nhả khiến nhiệt độ trên mặt thật lâu cũng chưa rút đi, cảm thấy khó có thể mở miệng, hạ giọng: "Cô vì sao lại nói tối hôm qua chúng ta thức quá muộn, khiến thân thể tôi mệt chết... Như vậy!"

"Ba giờ sáng chúng ta còn đang nói chuyện, vậy còn không muộn? Sáng nay lúc rửa mặt cô vẫn luôn ngáp, không phải mệt thì là cái gì?" Vẻ mặt Lạp Lệ Sa thản nhiên, "Có vấn đề gì?"

.... Hình như là không có vấn đề gì.

Không đúng!

Thiếu chút nữa đã bị cô lừa gạt!

Hai tay Phác Thái Anh chống nạnh, nói: "Cô nói như vậy khiến bà nội hiểu lầm!"

Khóe miệng Lạp Lệ Sa hơi giật giật, nhàn nhạt nói: "Đó là tự bà hiểu sai."

Phác Thái Anh trừng cô: "Cô còn dám nói cô không phải là cố ý?! Cô nếu như không nói như vậy, bà nội sao có thể hiểu lầm?!"

Lạp Lệ Sa nhìn khuôn mặt cùng vành tai của nàng hồng đến mức sắp nhỏ máu, hơi trầm ngâm, nói: "Tôi chỉ là không muốn phiền phức như vậy."

".... Phiền phức cái gì?"

"Nào là con gián rồi còn đến kỳ, lúc trước cô bịa chuyện nhiều như vậy, lúc sau tính toán nói ra sự thật, bà nội sẽ tin tưởng sao? Bà sẽ chỉ càng hỏi càng nhiều. Không bằng để bà hiểu lầm hai người chúng ta...." Đôi mắt thanh lãnh không gợn sóng của Lạp Lệ Sa hiện lên một tia ánh sáng khác thường, dừng một chút, tiếp tục nói: "Nói như vậy thì có thể tiêu trừ lòng nghi ngờ của lão nhân gia, cũng có thể làm bà cao hứng."

Phác Thái Anh hơi hơi suy tư, cảm thấy cô nói có vài phần đạo lý.

Lạp Lệ Sa ngưng thần nhìn nàng: "Hay là cô có cách nói gì tốt hơn so với câu kia của tôi?"

Lắc đầu.

"Nếu không có vấn đề gì thì tôi đi đây."

Mắt thấy cô sải chân dài sắp rời đi, linh quang của Phác Thái Anh chợt lóe, bắt lấy cánh tay cô: "Tôi còn cảm thấy không đúng."

Lạp Lệ Sa nhìn nhìn cánh tay bị nàng bắt lấy, tầm mắt trở lại trên mặt đỏ ửng chưa tan của nàng, thấy nàng đột nhiên nghiêm túc, hỏi: "Không đúng chỗ nào?"

Phác Thái Anh đề cao khẩu khí, nói năng có khí phách: "Cô nói như vậy, bà nội cùng dì, bao gồm cả đầu bếp Tạ cũng sẽ hiểu lầm là tôi nằm dưới, dựa vào cái gì tôi không thể nằm trên!!!"

"...."

"...."

Gió thu cuốn hết lá vàng, một lá lại một lá, bay nhẹ nhàng đáp xuống trên cỏ, yên tĩnh không tiếng động.

Phác Thái Anh phảng phất nghe được thanh âm tiết tháo của mình rơi đầy đất.

Nàng dùng mắt thường có thể thấy được khuôn mặt băng sơn tuyệt mỹ của Lạp Lệ Sa cứng đờ lại một chút, khóe miệng gợi cảm hơi hơi giật giật, đôi mắt thanh lãnh kín đáo khiến người khác nhìn không ra cảm xúc.

Không biết có phải là bị sức lực như lang như hổ của nàng chấn trụ hay không, Lạp Lệ Sa há mồm vài lần, muốn nói lại thôi.

Tuy rằng Lạp Lệ Sa cái gì cũng chưa nói, Phác Thái Anh phảng phất đã từ biểu tình của cô mà đọc hiểu nội tâm cô đang muốn biểu đạt: Trong đầu cô rốt cuộc có cái quái quỷ gì vậy?

Trong thân thể có một ngọn lửa bùng lên.

Phác Thái Anh đột nhiên không dám đối diện với cô, thất thố mà quay đầu đi, nhanh chóng nói: "Cô đi làm trước đi, tôi.... Tôi đau bụng phải đi WC. Tạm biệt!"

"..."

Lúc Lạp Lệ Sa nói câu nói kia không nghĩ tới Lạp lão phu nhân sẽ suy nghĩ sâu xa như vậy, cô cũng không dự đoán được Phác Thái Anh sẽ phản ứng lớn như vậy.

Nằm trên? Nằm dưới? Hóa ra cái nàng để ý chính là cái này?

Lạp Lệ Sa như suy tư điều gì mà nhìn bóng dáng nàng hốt hoảng rời đi, đôi mắt thanh lãnh càng ngày càng sâu hun hút.

Ngọn lửa trong lòng Phác Thái Anh thật lâu cũng chưa tan, lúc vào phòng khách, nghe thấy Lạp lão phu nhân đang nói chuyện với bảo mẫu, ngoại trừ cẩu kỷ tử và mộc nhĩ đen, còn có đồ vật gì đó có thể bổ thận, nàng thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Đều do Lạp Lệ Sa!

Người ngày thường nghiêm trang, như thế nào sẽ nói ra loại lời nói như này?

Giờ thì bảo mẫu và đầu bếp đều biết nàng bởi vì không biết tiết chế cơ thể mà thận không tốt, Phác Thái Anh thật sự không còn mặt mũi nào ở lại Lạp gia. Lúc ăn xong Lạp lão phu nhân còn dặn dò riêng với đầu bếp Tạ làm cơm trưa bổ thận cho nàng, nàng lấy cớ phải đi về nghiên cứu kịch bản chạy mất.

Một nguyên nhân quan trọng hơn, là nghĩ đến buổi tối phải ngủ chung một phòng cùng Lạp Lệ Sa, nghĩ đến lúc mình nói không lựa lời đánh rớt hết tiết tháo.... Trong đầu óc nàng đều là một ít hình ảnh không hài hòa, không còn mặt mũi nào đi đối mặt với Lạp Lệ Sa.

Chỉ có kịch bản mới có thể làm cho nàng tĩnh tâm lại.

Phác Thái Anh tốn thời gian một ngày mới xem xong toàn bộ nội dung có liên quan đến nhân vật Anh Cơ của《 Sủng Phi 2 》.

Quả nhiên giống như Chu Kỳ nói, nhân vật Anh Cơ này rất độc đáo, cũng rất có tính tranh luận. Lúc cung đấu, Anh Cơ là một Đại vai ác tàn nhẫn độc ác, khiến người xem tức giận đến ngứa răng. Nhưng mà nàng vì bảo vệ quốc gia, vì cứu vớt bá tánh, cuối cùng không tiếc tính mạng mà hy sinh lại làm người xem rất kính nể.

Lúc xem hết kết cục cuối cùng, hai mắt Phác Thái Anh đã ướt át.

Trừ phi đóng phim, Phác Thái Anh chưa bao giờ là một người dễ dàng rơi lệ, lúc xem kịch bản có nhân vật có thể khiến nàng cảm động đến phát khóc, dù tính ở trước lúc xuyên sách nàng cũng rất ít khi gặp phải.

Anh Cơ là một vai phụ mới, trong nội dung 40 tập, nhân vật này xuất hiện còn không đến mười tập. Tuy rằng chỉ là một vai phụ có phần diễn rất ít, nhưng mà Phác Thái Anh thật sự rất thích.

Nàng không để bụng đây là vai ác có khả năng không mang lại tiếng tốt, không để bụng thù lao đóng phim thấp, cũng không để bụng trà xanh Lương Dư Phỉ, xem xong kịch bản, trong lòng nàng lập tức có đáp án, nhắn tin WeChat cho Chu Kỳ: "Tôi nhận Anh Cơ."

Còn về bộ phim điện ảnh《 Lâu Đài Cổ Biến Mất 》kia, Phác Thái Anh chỉ xem một phần tư, nhân vật của nàng là một vai nữ thứ hai, trong người lại có bệnh tâm thần, diễn cũng vô cùng khó khăn, cho nên yêu cầu đạo diễn tự mình khảo hạch.

Nhân vật bị bệnh tâm thần Phác Thái Anh từng diễn qua trước lúc xuyên sách, nàng đối với kỹ thuật diễn của mình vẫn là có tin tưởng.

Sau khi sang thu, ban ngày cũng ngắn hơn.

Cả ngày Phác Thái Anh đều nằm liệt trên sô pha, xem kịch bản đến mức đầu váng mắt hoa, lúc đang duỗi người, nghe thấy dì Triệu hỏi: "Lạp tiểu thư có về nhà ăn cơm chiều không?"

Bả vai Phác Thái Anh mới vừa thả lỏng đột nhiên cứng đờ, khô khốc nói: "Không biết."

"Cô hỏi cô ấy một chút xem?"

"Không hỏi." Phác Thái Anh chột dạ nói: "Cô ấy hẳn là không trở về ăn, không cần phải xen vào việc của cô ấy."

Nàng ước gì Lạp Lệ Sa không trở về, miễn cho lúc gặp mặt lại xấu hổ.

Dì Triệu nghe thấy giọng nói của nàng có chút mất tự nhiên, thần sắc cũng không đúng, hỏi: "Các cô lại cãi nhau?"

".... Không có a." Phác Thái Anh cười gượng hai tiếng, nói: "Cô ấy rất bận, gần đây thường xuyên phải tăng ca."

Dì Triệu không có nghi ngờ gì, nghĩ nghĩ, nói: "Hay là tôi làm đồ ăn rồi cô đưa đến công ty cho cô ấy?"

"Vì sao tôi phải đưa đến công ty cho cô ấy?"

"Không phải là vì vợ vợ son sao, phải quan tâm đến đối phương nhiều hơn một chút thì mới có thể xúc tiến tình cảm." dì Triệu mặt mày hớn hở mà nói: "Tôi nhìn ra được, Lạp tiểu thư đã động tâm với cô, cô đi đưa cơm cho cô ấy, cô ấy khẳng định sẽ rất vui vẻ, nói không chừng cơm cũng sẽ ăn nhiều hơn một chén a."

Dì Triệu là từ chuyện lần trước Lạp Lệ Sa giúp nàng uống thuốc giải rượu mà đưa ra kết luận Lạp Lệ Sa thích nàng.

Phác Thái Anh không cho là đúng.

Nào có người nào đút thuốc cho người mình thích cường bạo như vậy, còn không kém trả thù nhiều lắm. Nói không chừng Lạp Lệ Sa chính là đang trả thù nàng vì nàng trong điện thoại nguyền rủa cô kiếp này không thể 'làm' được.

Rõ ràng chính là một cốt truyện rất ngược, Phác Thái Anh không hiểu được vì sao dì Triệu lại có thể nhìn ra rất ngọt.

Nhưng mà đề nghị đi đưa cơm này tựa hồ cũng không tồi.

Phác Thái Anh đột nhiên nhớ ra, sau khi nữ chính cùng Lạp Lệ Sa xác định quan hệ thì tự học nấu ăn, mỗi lần không đi đóng phim liền sẽ làm cho Lạp Lệ Sa các loại món ăn tình yêu, còn tự mình đưa đến công ty Lạp Lệ Sa, người đọc ngao ngao kêu ngọt.

Nếu là ngày thường, Phác Thái Anh có khả năng sẽ tung tăng mà đi, nhưng mà giờ tiết tháo của nàng đã vỡ vụn hết, sợ nhìn thấy Lạp Lệ Sa lại phải vỡ thêm một lần nữa, cho nên phải chậm rãi suy nghĩ.

Lạp Lệ Sa hoàn toàn không biết Phác Thái Anh đã đi rồi, lúc trở về chỉ nhìn thấy mỗi Lạp lão phu nhân.

"Kiều Kiều nói phải đi về nhà xem kịch bản. Bà cho rằng con cũng giống như con bé, nên không có làm cơm cho con." Lạp lão phu nhân nhìn chằm chằm vào mặt cô thật lâu, gọi bảo mẫu tới, nói: "Đi mang canh gà giữa trưa chưa uống xong lên đây, miễn cho phải bị lãng phí."

Bảo mẫu: "Vâng."

Vài phút sau, Lạp Lệ Sa nhìn chén canh gà cơ hồ bị cẩu kỷ tử cùng táo đỏ bao phủ trước mắt, trầm mặc.

Có loại cảm giác bê đá đập chân chính mình.

"Kiều Kiều nói con bé muốn khống chế thể trọng nên chỉ uống vào một chút, phần còn lại để cho con." Lạp lão phu nhân chỉ vào quầng thâm mắt rõ ràng dưới mắt cô, nói: "Bà thấy con cũng rất mệt mỏi, phải bồi bổ nhiều hơn."

"...."

Trong nhà không có ai, Lạp Lệ Sa sợ Lạp lão phu nhân cô độc, buổi tối ở lại với bà.

Đêm dài, khi một mình nằm ở trên giường lớn quen thuộc của mình, Lạp Lệ Sa lại có thể có chút không thích ứng được.

Không biết có phải do tối hôm qua ngủ đến quá câu nệ hay không, hiện tại đột nhiên cảm thấy cái giường này có chút lớn.

Bên cạnh có thêm một cái gối đầu của Phác Thái Anh.

Vì để Lạp lão phu nhân không khả nghi, mỗi lần sau khi Phác Thái Anh tỉnh ngủ, đều sẽ dọn gối đầu cùng chăn từ sô pha lên trên giường.

Hôm nay vị trí của gối đầu không khác gì ngày thường, thứ bất đồng chính là mùi hương.

Mùi hương của người kia phân không rõ là dầu gội hay là nước hoa, tế tế mật mật mà tỏa ra từ gối đầu bên cạnh, càng ngửi càng thanh tỉnh.

Buổi tối bị buộc ăn nhiều cẩu kỷ tử như vậy, Lạp Lệ Sa cảm thấy có chút bốc hỏa, trong người có một cỗ khô nóng, khiến cô lăn qua lộn lại không sao ngủ được.

Cô không thể không đem cái gối đầu kia thu vào trong ngăn tủ, xuống lầu uống một ly nước lạnh, lúc trở về phòng, cỗ mùi hương nhiễu loạn lòng người kia đã tan hết, cô mới một lần nữa nằm lên trên giường.

"Lạp tổng, ngài lại không nghỉ ngơi tốt?" Trần Nghiên ôm xấp văn kiện cần ký tên đi vào văn phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy quầng thâm dưới đôi mắt Lạp Lệ Sa, hỏi.

Lạp Lệ Sa "Ừ" một tiếng, khẽ thở dài: "Làm một ly cà phê giúp tôi, không cho đường."

Trần Nghiên rất mau cầm ly cà phê nóng hổi trở lại, nhìn cô uống hết mà mày đẹp cũng không nhăn lấy một cái, quan tâm hỏi: "Tôi thấy trạng thái của ngài hai ngày nay cũng không phải rất tốt, có phải có chuyện gì phiền lòng hay không?"

Bị một cái gối đầu làm cho cả đêm ngủ không ngon giấc, tính là chuyện phiền lòng sao?

Lạp Lệ Sa vặn nắp bút ra, thong thả ung dung ký tên trên hợp đồng, không muốn nói tỉ mỉ: "Không có gì."

Trần Nghiên cũng không có hỏi nhiều, cầm lấy ly cà phê chuẩn bị đi ra ngoài rửa, bỗng dưng nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập.

Thư ký Lưu Mỹ Mỹ vô cùng lo lắng đẩy cửa tiến vào, nói: "Lạp tổng, bảo an nói, Lạp Vi tiểu thư cùng một nghệ sĩ mới ký hợp đồng là Phác Thái Anh ở dưới bãi đỗ xe có tranh cãi!"

.....

Bãi đỗ xe ngầm Quang Ảnh.

Hôm nay Phác Thái Anh đến công ty là muốn ký hợp đồng《 Sủng Phi 2 》, xe mới vừa tiến vào bãi đỗ xe ngầm, Lạp Vi liền phóng chiếc siêu xe kia của cô chạy tới.

Phác Thái Anh không biết cô muốn đoạt chỗ đỗ xe với mình, không dừng xe lại, hai chiếc xe sát nhau cọ vào, phát ra một tiếng bén nhọn "Két", trên thân xe mỗi người đều có một vết xước thật dài.

Thấy chiếc siêu xe xa hoa trăm vạn của mình bị va chạm, Lạp Vi lập tức nổi giận, xuống xe liền bắt đầu mắng: "Chị không có mắt à?!"

Từ thể chất dễ mời gọi lời công kích, ở dưới sự nhắc nhở của người đại diện Chu Kỳ, Phác Thái Anh mỗi ngày đi ra ngoài đều lái chiếc xe con bình thường hơn mười vạn. Xe mua không bao lâu đã bị xước, Phác Thái Anh cũng rất tức giận, khắc chế nói: "Nơi này mỗi góc đều có máy quay, là tôi đi vào trước, cô tới đâm tôi, rốt cuộc là ai không có mắt?"

Lạp Vi không cảm thấy mình đã làm sai chút nào, chỉ vào chiếc xe màu đen phổ thông của nàng nói: "Chỗ này là chỗ đỗ xe chuyên dụng của tôi, ai cho phép chị đỗ xe ở chỗ này?"

"Chỗ đỗ xe chuyên dụng?" Phác Thái Anh cười lạnh một tiếng, nói: "Viết tên cô sao?"

Lạp Vi nhìn nhìn trên mặt đất xi măng không có một chữ gì, nghẹn một chút, ngẩng cổ nói: "Đây là chỗ dừng xe chuyên dụng tôi đã xin chị tôi, toàn bộ người trong công ty đều biết đây là chỗ đỗ xe của tôi!"

Trợ lý Tiểu Mẫn không biết giữa hai người này có mâu thuẫn gì, sợ xảy ra xung đột, nhanh chóng chạy tới giải vây: "Phác tiểu thư, chỗ đỗ xe này vẫn luôn là của Vi Vi, bên cạnh còn có các chỗ đỗ xe khác, hay là cô di chuyển qua một chút? Nếu cô cảm thấy phiền phức thì tôi giúp cô lái xe ra chỗ khác cũng được."

"Vì sao không phải là cô ấy lái xe ra chỗ khác?" Phác Thái Anh nhìn Lạp Vi ngang ngược vô lý, không nóng không lạnh mà nói: "Từ hôm nay trở đi, vị trí này thuộc về tôi."

"Dựa vào cái gì mà thuộc về chị?! Chị cho rằng chị là...."

Từ "Ai" còn chưa nói ra, Lạp Vi đột nhiên nghĩ đến Phác Thái Anh là một trong ba cổ đông có quyền được lên tiếng thứ nhất của Quang Ảnh, nghẹn họng đến mức đỏ mặt tía tai, oán hận cắn răng, nói: "Quả nhiên là chị! Chị là đồ đàn bà ác độc, tôi muốn đánh chị!"

Phác Thái Anh: "???"

Phác Thái Anh còn chưa hiểu cô có ý tứ gì, Lạp Vi đột nhiên đã bạo phát, nhảy tới gần muốn đánh nhau với nàng.

Trợ lý tay mắt lanh lẹ ôm lấy người.

"Tiểu Mẫn em đừng ngăn chị, hôm nay chị phải xé rách cái gương mặt này!" Lạp Vi giống như là con gà mái tạc mao*, giương nanh múa vuốt, hùng hổ.

(*) Tạc mao: Là chỉ người thường nổi khùng, giãy nảy lên nếu như bị chọc vào.

Trợ lý Tiểu Mẫn phải sử dụng cả tay lẫn chân thì mới có thể ngăn cản được bước chân của cô, nôn nóng nói: "Nơi này là Quang Ảnh, Vi Vi chị không cần phải xúc động đi làm việc ngốc! Phác tiểu thư cô đi mau đi!"

"Quang Ảnh thì đã làm sao? Đây là công ty nhà chị mở! Hơn nữa lại không có paparazzi, chị sợ cái gì!" Lạp Vi nhìn về phía người phụ nữ đối diện lười biếng ôm cánh tay phảng phất như là đang tản bộ, há mồm khoe ra hàm răng sắc nhọn trắng tinh, hung ác nói: "Chị đừng đi, có bản lĩnh thì tới khi dễ tôi này, khi dễ Dư Phỉ thì tính là bản lĩnh cái gì!"

Phác Thái Anh không nghĩ ra lúc nào thì mình khi dễ Lương Dư Phỉ, nàng lười cãi cọ cùng với công chúa Lạp Vi hay làm khó dễ này, lập tức đi đến thang máy.

"Đinh..."

Đúng lúc đó thì cửa thang máy mở ra, Trần Nghiên mặc đồng phục công ty khó có được hoảng loạn mà chạy ra, nhìn thấy nàng thì nói: "Phác tiểu thư cô không sao chứ?"

"Tôi rất tốt a." Phác Thái Anh không biết vì sao nàng lại hỏi như vậy, cằm chỉ chỉ Lạp Vi đang ra sức giãy giụa bị trợ lý ôm lấy, nói: "Chỗ đó có người điên, vẫn là nên đi quản đi, miễn cho lại ảnh hưởng tới hình tượng của công ty."

Trần Nghiên lướt qua bả vai nàng nhìn thấy được Lạp Vi hùng hùng hổ hổ, thần sắc khẽ thay đổi, nói với Phác Thái Anh: "Lạp tổng cho gọi cô đi vào văn phòng của ngài ấy."

"Ừm."

Phác Thái Anh vào thang máy đi lên tầng cao nhất.

Đây là lần thứ hai Phác Thái Anh tới văn phòng của Lạp Lệ Sa, thật không khéo, tiếp đãi nàng vẫn là thư ký Lưu Mỹ Mỹ lúc trước bị nàng chơi cho một vố.

"Ồ, lại gặp mặt." Phác Thái Anh mỉm cười chào hỏi với cô, nói: "Lạp tổng bảo tôi tới tìm cô ấy."

Biểu tình Lưu Mỹ Mỹ thì không thân thiện như vậy, đôi mắt sắc bén giống như tia X quang mà nhìn kỹ nàng, nói: "Cô chính là Phác Thái Anh, vì sao lần trước muốn gạt tôi cô là tài xế?"

Phác Thái Anh từng tới tìm Lạp Lệ Sa một lần, Lưu Mỹ Mỹ rất hoài nghi thân phận của nàng, Phác Thái Anh thuận miệng bịa chuyện lừa gạt, nàng cười khanh khách mà nói: "Cũng không tính là lừa đi, trước kia tôi xác thật đã từng làm tài xế."

"...." Hàm răng của Lưu Mỹ Mỹ va vào nhau ken két, chắc chắn mà nói: "Cô chính là Phác Thái Anh đã lừa tôi mười lăm vạn."

Nếu đã bị nhìn thấu, Phác Thái Anh đơn giản không giả bộ nữa, nói: "Tôi chỉ là làm cho cô nhổ ra số tiền lúc trước tôi thưởng cho cô mà thôi, cô cũng không tính là bị thiệt, đừng giả bộ ủy khuất như vậy."

"Cô...."

"Đinh..."

Cửa thang máy mở, Lạp Vi cùng Trần Nghiên trước sau đi ra.

Nhìn thấy Phác Thái Anh, Lạp Vi lại biến thành con gà mái tạc mao, há mồm đang muốn mắng.

"Lạp Vi tiểu thư." Trần Nghiên đoạt lấy cơ hội mở miệng của cô, nói: "Lạp tổng đang ở trong văn phòng chờ các cô, muốn nói cái gì thì có thể vào trong rồi nói. Phác tiểu thư, mời."

Lạp Lệ Sa đứng ở phía trước cửa sổ sát đất nhàn nhã uống cà phê, nhìn thấy các nàng tiến vào, nói với Trần Nghiên: "Cô đi ra ngoài trước đi."

Lạp Vi một giây trước còn hướng lỗ mũi lên trời, hiện tại lại cúi đầu như là con gà mái thất bại, nhỏ giọng hỏi: "Chị, chị tìm em có chuyện gì sao?"

Lạp Lệ Sa buông ly cà phê, nhìn Phác Thái Anh đã tìm được vị trí ngồi xuống cho mình, trầm mặc, tầm mắt trở lại trên người Lạp Vi, biểu tình nhìn không ra hỉ nộ mà nói: "Hai người các cô ở dưới bãi đỗ xe ầm ĩ cái gì?"

Dọc đường đi, Phác Thái Anh đã đoán được mục đích Lạp Lệ Sa kêu nàng đi lên, hai chân thon dài bắt chéo, liếc xéo nhìn Lạp Vi, nói: "Nó muốn cướp chỗ đỗ xe của tôi, mắng tôi không có mắt, sau đó lại không thể hiểu được nói muốn đánh vào mặt tôi. Tôi cũng không hiểu là vì sao."

"Chị đừng giả ngu cho tôi!" Lạp Vi chỉ vào cái mũi của nàng, nói: "Quang Ảnh muốn đào Dư Phỉ tới đây, điều kiện cũng đã nói xong rồi, nếu không phải bởi vì chị thì hợp đồng đã sớm ký! Chị là đồ đàn bà ác độc, vì sao mỗi lần đều phải gây khó khăn cho Dư Phỉ!"

"Sao lại bảo là bởi vì tôi?" Phác Thái Anh như lọt vào trong sương mù.

Ngày đó ở sảnh lớn nhìn thấy Lương Dư Phỉ, Phác Thái Anh nhớ lại tuyến thời gian của cốt truyện, đoán được Quang Ảnh muốn đào Lương Dư Phỉ. Nhưng mà cái này thì có liên quan gì đến nàng?

"Dư Phỉ nhận được trả lời, nói là có vị lãnh đạo cao tầng nào đó không muốn ký hợp đồng với cậu ấy, trừ bỏ là chị thì còn có ai vào đây?!" Gân xanh trên trán Lạp Vi nổi lên, nếu không phải cố kỵ Lạp Lệ Sa có ở đây, cô hận không thể vượt qua cái bàn trà đi xé rách khuôn mặt kia của Phác Thái Anh.

Đêm qua, Lạp Vi đang cùng một chị em tốt dự bữa tiệc sinh nhật của thiên kim hào môn nào đó, đột nhiên nhận được điện thoại của Lương Dư Phỉ, nói Quang Ảnh không muốn ký hợp đồng với cô ấy.

Lạp Vi mã bất đình đề* đuổi qua, thấy cô ấy khóc đến mức thương tâm muốn chết, tim cũng sắp nát, an ủi cô ấy: "Nhân duyên của cậu rất tốt, kỹ thuật diễn cũng thế, Quang Ảnh sao có thể không nhận cậu. Khả năng là có hiểu lầm gì đó, cậu đừng khóc, ngày mai mình đến công ty hỏi chị mình một chút xem chuyện là như thế nào."

(*) Mã bất đình đề: Đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước.

Trên mặt Lương Dư Phỉ lộ vẻ sợ hãi, nói: "Đừng hỏi chị cậu!"

"Vì sao?"

"Bởi vì...." Lương Dư Phỉ ấp úng: "Quang Ảnh bên kia nói, là có vị lãnh đạo nào đó không muốn ký hợp đồng với mình, không biết vị lãnh đạo này có phải là chị cậu hay không."

"Khẳng định là không phải a!" Lạp Vi ngôn chi chuẩn xác nói: "Chị của mình lại không phải là đồ ngốc, sao có thể bỏ qua một nghệ sĩ ưu tú như cậu!"

Lương Dư Phỉ không dám nói cho cô biết chuyện mình đã thiết kế gài bẫy Lạp Lệ Sa, chọc bực Lạp Lệ Sa, lắp bắp mà nói: "Lần trước mình đi đến Quang Ảnh nói chuyện điều kiện, hình như thấy được Phác Thái Anh.... Phác Thái Anh là một trong ba cổ đông lớn nhất của Quang Ảnh, chị ta lại hận mình như vậy, khẳng định không muốn mình ký hợp đồng với Quang Ảnh, cho dù cậu tìm chị cậu thì cũng vô dụng."

Ba người trong Quang Ảnh có quyền lên tiếng là: Chủ tịch Lạp Chấn Nam, CEO Lạp Lệ Sa, cùng với Phác Thái Anh không tham gia vào chuyện công ty nắm giữ 15% cổ phần.

Lạp Chấn Nam phải quản lí chuyện trong tập đoàn khác, công ty Quang Ảnh này cơ bản là phủi tay ném cho Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa khôn khéo quyết đoán, không có khả năng buông tha nghệ sĩ có tiềm năng như Lương Dư Phỉ.

Cho nên, Lạp Vi mới nhận định chính là do Phác Thái Anh ở giữa làm khó dễ, mới khiến chuyện Lương Dư Phỉ đi ăn máng khác vào Quang Ảnh đi ngâm nước nóng.

Tính cách Lương Dư Phỉ mềm mại, mỗi lần đều bị Phác Thái Anh khi dễ. Lúc này Lương Dư Phỉ lại đau khổ cầu xin cô đừng tới tìm Lạp Lệ Sa, nhưng mà làm bạn thân tốt của Dư Phỉ, Lạp Vi thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn.

Cô cần phải thay Lương Dư Phỉ lấy lại công đạo!

Nhưng mà tất cả chuyện này Phác Thái Anh hoàn toàn không biết gì cả, kinh ngạc mà nhìn về phía Lạp Lệ Sa: "Quang Ảnh không chịu ký hợp đồng với Lương Dư Phỉ?"

"Chị còn giả bộ!" Lạp Vi tức giận đến mức bốc khói.

"Tôi giả bộ cái gì?" Vẻ mặt Phác Thái Anh khó hiểu.

Lương Dư Phỉ cũng là bị đào tới Quang Ảnh, cuối cùng còn thành Đại tỷ Quang Ảnh. Hiện tại lại có thể không ký? Phác Thái Anh cũng không hiểu được rốt cuộc là như thế nào.

Một thanh âm lạnh như băng xen vào: "Dự án kia của Lương Dư Phỉ, là bị chị phê không duyệt."

Lạp Vi bỗng chốc nhìn về phía Lạp Lệ Sa ngồi ở trên ghế, trên mặt tràn ngập khiếp sợ: ".... Vì cái gì?! Dư Phỉ mặc kệ là hình tượng hay là kỹ thuật diễn đều rất ưu tú, chị vì cái gì không chịu ký hợp đồng với cậu ấy?"

Lạp Lệ Sa uống hết phần cà phê còn lại, không nhanh không chậm mà nói: "Điều kiện để Quang Ảnh ký hợp đồng với nghệ sĩ, không chỉ có hình tượng bên ngoài, còn có nội tâm bên trong."

"Nội tâm của Dư Phỉ cũng rất tốt a!" Lạp Vi không phục mà nói: "Cậu ấy lương thiện lại đơn thuần như vậy, rốt cuộc là có chỗ nào không phù hợp!"

"Lương thiện đơn thuần?" Phác Thái Anh lắc đầu thở dài, nói: "Xem ra cô bị vị bạn thân tốt này che giấu cũng rất sâu."

"Chị câm miệng cho tôi!" Lạp Vi căm tức nhìn nàng, "Dư Phỉ là hạng người gì tôi so với chị rõ ràng hơn nhiều, chị đừng mơ tưởng chửi bới cậu ấy!"

"Ồ?" Phác Thái Anh ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Vậy chuyện cô ta thiết kế kịch bản câu dẫn chị cô thì có nói cho cô biết hay không?"

"Chị nói cái gì.... Câu dẫn???" Đồng tử của Lạp Vi khẽ phóng to, lớn tiếng nói: "Không có khả năng, Dư Phỉ không phải là loại người này!"

"Không tin thì hỏi chị cô."

Lạp Vi nhìn Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nhìn thật sâu vào sắc mặt Phác Thái Anh đột nhiên âm trầm, mím môi, nói với Lạp Vi: "Cô ấy là bạn thân của em, những cái khác chị không muốn nhiều lời, chỉ là muốn nhắc nhở em, Lương Dư Phỉ người này không đơn giản giống như bề ngoài, em phải cẩn thận một chút."

Lạp Vi ngạc nhiên không thôi, thật lâu sau, vẻ mặt cô kịch liệt đau khổ mà nói: "Chị, chị thay đổi rồi." Cô chỉ vào Phác Thái Anh, "Chị khẳng định là bị người đàn bà ác độc này che mắt, cho nên mới liên hợp với chị ta cùng nhau đối phó với Dư Phỉ!"

Ánh mắt Lạp Lệ Sa hơi lạnh: "Em có biết em đang nói cái gì hay không?"

Lạp Vi nói: "Dư Phỉ nói đúng, em không nên tới tìm chị, chị quá làm em thất vọng rồi!"

"..."

Lần này không cần chờ Lạp Lệ Sa gọi bảo an, Lạp Vi đã bi phẫn mở cửa chạy đi.

Lạp Lệ Sa mệt mỏi nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt Thái Dương đang phát đau, lúc mở mắt, phát hiện người nào đó còn tùy tiện ngồi ở trên sô pha, liếc nàng.

Phác Thái Anh từ trong ánh mắt của cô đọc ra nghi vấn: Cô còn chưa đi?

Phác Thái Anh vỗ vỗ mông đứng lên, vòng qua cái bàn làm việc thật lớn kia đi vào bên cạnh cô, sụp mi thuận mắt mà nói: "Tôi phải thẳng thắn một chuyện với cô."

Ánh mắt Lạp Lệ Sa ý bảo nàng tiếp tục.

"Chờ một chút." Phác Thái Anh từ trong túi xách lấy điện thoại ra, ấn vào WeChat, vào chỗ sổ đen kéo Lưu Mỹ Mỹ ra, lại ấn vào lịch sử trò chuyện, đưa điện thoại qua cho cô.

Lạp Lệ Sa hồ nghi mà tiếp nhận, nhìn nửa ngày cũng không hiểu được: "Có ý gì?"

"WeChat này là của Lưu Mỹ Mỹ, chính là một trong những thư kí của cô." Phác Thái Anh nói: "Hai năm trước, tôi phát rồ đi thu mua cô ta, để cô ta giúp tôi giám thị cô nhất cử nhất động thì tôi sẽ phát bao lì xì làm thù lao cho cô ta. Sau đó tôi nghĩ thông suốt rồi, cảm thấy làm như vậy thật sự rất không phúc hậu, cho nên kéo cô ta vào sổ đen, đoạn tuyệt qua lại với cô ta."

Lạp Lệ Sa hoàn toàn không biết mình đã từng bị người khác giám thị, trên mặt lộ vẻ không vui, nói: "Vì sao lại giám thị tôi?"

"Bởi vì yêu cô a." Phác Thái Anh ném cho cô một cái hôn gió.

"..." Lạp Lệ Sa quay đầu đi, banh mặt lại hỏi: "Vì sao muốn nói cho tôi mấy cái này?"

Phác Thái Anh nhìn đôi mắt cô, trịnh trọng mà nói: "Bởi vì tôi phát hiện lừa gạt là không tốt. Cho dù chuyện này sẽ chọc giận cô, có thể cô sẽ một lần nữa chán ghét tôi, tôi cũng muốn thẳng thắn với cô. Thật xin lỗi."

Bị người khác giám thị, đây tuyệt đối là chuyện không thể chịu đựng được.

Nếu là trước đây, Lạp Lệ Sa thật sự sẽ tức giận, nhưng mà đối diện với đôi mắt thanh triệt thấy đáy kia của nàng, kỳ quái chính là, cơn tức giận trong lòng như thế nào cũng không thể bùng lên.

Lạp Lệ Sa trầm mặc không lên tiếng mà đưa điện thoại cho nàng.

Thấy cô không có so đo, Phác Thái Anh từ tận đáy lòng nhẹ nhàng thở ra.

"Ngoại trừ chuyện này, còn có chuyện nào khác muốn thành thật không?" Qua một lát Lạp Lệ Sa lại nói.

Trái tim Phác Thái Anh mới vừa hạ xuống lại nhảy lên, cố gắng giả bộ trấn định mà nói: "Không còn nữa."

Lạp Lệ Sa nghiêng đầu, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mà nhìn nàng, nhìn thật lâu cũng không nhìn ra sơ hở nào, nói: "Không có thì đi ra ngoài đi."

Phác Thái Anh lại không nhúc nhích, cặp mắt hạnh hơi di chuyển, thanh âm hoạt bát linh động, nói: "Lạp tổng, tôi nghe nói cô thường xuyên đổi thư ký."

Đôi mắt hẹp dài của Lạp Lệ Sa híp lại, nói: "Lưu Mỹ Mỹ nói cho cô biết?"

Phác Thái Anh không nói là phải hay không phải, cười giảo hoạt, nói: "Tôi còn nghe nói, những thư ký bị đổi đi đó đều là bởi vì đã từng câu dẫn cô. Mỹ nữ người trước ngã xuống như vậy, người sau tiến lên, các loại thủ đoạn đều từng dùng qua, cô lại có thể không động tâm dù chỉ một chút?"

Biểu tình Lạp Lệ Sa như muốn nói "Vậy thì có liên quan gì tới cô", lẳng lặng nhìn nàng.

"Tôi không tin." Phác Thái Anh nói.

Lạp Lệ Sa không hiểu nàng lại muốn làm cái gì, thẳng đến khi ghế dựa bị nàng xoay nửa vòng, thân thể người nọ mềm mại ngồi vào trên đùi cô: "...."

Một bàn tay của Phác Thái Anh câu lấy cổ cô, một bàn tay khác ở trên vai cô vẽ hình xoắn ốc, thân thể ôn nhu nhuyễn ngọc kề sát cô, dán vào lỗ tai cô mà thổi khí, mềm nhẹ nói: "Lạp tổng, thật sự ngồi vào trong lòng rồi mà tâm vẫn không loạn sao a?"

Hơi thở ái muội thổi vào lỗ tai mẫn cảm, như có dòng điện xẹt qua, thân thể Lạp Lệ Sa hơi cứng lại.

Phác Thái Anh cảm giác được cô cứng đờ, trên mặt vui vẻ, ở trên người cô xoắn đến xoắn đi, còn đang muốn tiếp tục dụ dỗ, tay đã bị giữ chặt.

Lạp Lệ Sa vững vàng bắt lấy hai cái tay lộn xộn của nàng, nói: "Từng có một người dám câu dẫn tôi như vậy, biết cô ta đi ra khỏi văn phòng này như thế nào không?"

"Như thế nào?" Phác Thái Anh chớp chớp mắt.

"Bốn bảo an nâng cô ta đi, từ tầng cao nhất đi xuống lầu một, đi toàn bộ công ty một vòng. Cô ta là người mới tới, vốn dĩ không có ai nhận thức được, nhưng vào ngày hôm đó cô ta nổi danh." Khóe miệng Lạp Lệ Sa khẽ nhếch, cười như không cười hỏi: "Cô có muốn nổi danh như vậy không?"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay lại là tổng tài bá đạo cùng minh tinh kiều thê.

Nội dung về Lưu Mỹ Mỹ ở chương 15 đã được miêu tả kỹ càng tỉ mỉ, khả năng rất nhiều người cũng đã quên.

Cảm ơn muaz~

***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro