Chương 40
Nhìn Phác Thái Anh xoay người, thấy nàng cũng không quay đầu lại, bước chân nặng nề bước lên lầu hai, cuối cùng còn nghe được "Rầm" một tiếng đóng cửa thật mạnh, Lạp Lệ Sa: "...."
Sao lại có cảm giác nàng đóng cửa như để hả giận?
Nói là xem TV, thật ra mọi lúc dì Triệu đều chú ý đến bên bàn ăn này, đột nhiên có một tiếng vang thật lớn vang lên, sợ tới mức giật mình một cái rồi ngẩng đầu nhìn nhìn trên lầu, lại quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa đứng ở bên bàn ăn cau mày không nói gì, bưng bát cơm lại gần: "Lạp tiểu thư."
"Dì." Lạp Lệ Sa thu hồi ánh mắt ở trên cánh cửa phòng đang đóng chặt, chần chờ một lát, nói: "Cô ấy làm sao vậy?"
Dì Triệu còn do dự có nên lắm miệng hay không, nghe cô chủ động hỏi như thế, vội nói: "Sau khi Phác tiểu thư từ công ty trở về liền rầu rĩ không vui, trước lúc tôi chuẩn bị làm cơm chiều, tôi hỏi cô ấy là hỏi cô xem cô có trở về ăn cơm không, cô ấy nói...."
"Nói cái gì?"
"Nói nhìn thấy cô liền khó chịu."
"...." Cô đã chọc nàng chỗ nào?
Dì Triệu nhiều chuyện hỏi: "Lạp tiểu thư, các cô có phải đang cãi nhau hay không?"
"Không có."
"Vậy thật kỳ lạ." dì Triệu nhớ lại giọng điệu và vẻ mặt lúc trước của Phác Thái Anh khi nhắc đến Lạp Lệ Sa, hỏi dò: "Có phải cô đã làm cái gì khiến cô ấy không vui không?"
Không vui?
Cho nên, vừa rồi Phác Thái Anh làm lơ cô, một tiếng "Hừ" kia là bởi vì đang giận dỗi?
Lạp Lệ Sa bừng tỉnh.
Cả một ngày cô đều ở công ty làm việc, có thể làm ra chuyện gì khiến Phác Thái Anh không vui? Lạp Lệ Sa theo bản năng muốn phủ nhận, đột nhiên nhớ tới chuyện buổi sáng cô gọi Phác Thái Anh vào văn phòng, Phác Thái Anh to gan lớn mật ngồi trên đùi cô câu dẫn cô, im lặng.
Lúc đùa giỡn cô thì cười đến mức giống như yêu tinh, lúc rời đi, sắc mặt của Phác Thái Anh hình như có chút khó coi.
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện này?
Lạp Lệ Sa càng buồn bực, người bị đùa giỡn chính là cô, người tức giận cũng nên là cô, làm "đăng đồ tử" Phác Thái Anh dựa vào cái gì mà tức giận?
Dì Triệu thấy nếp uốn giữa mày của cô càng ngày càng sâu, mím môi không nói một lời, cho là cô đang thừa nhận, dì Triệu không dám can thiệp vào chuyện tình cảm giữa hai người quá nhiều, sau khi cân nhắc nói: "Lạp tiểu thư, cô nói nhiều thêm vài câu mềm mỏng, hoặc là mua quà tặng gì đó đưa cho cô ấy, tôi tin Phác tiểu thư rất mau sẽ phải nguôi giận. Phụ nữ sao, đều là muốn được dỗ dành."
"Dì bảo tôi đi dỗ dành cô ấy?" Lạp Lệ Sa tưởng mình nghe lầm.
Thời gian dì Triệu tiếp xúc với Lạp Lệ Sa không nhiều lắm, không hiểu biết rõ tính cách của cô, mỉm cười nói: "Thích một người sao, chính là phải ngẫu nhiên sủng sủng dỗ dành một chút, không phải là chuyện gì mất mặt."
Trong mắt Lạp Lệ Sa hiện lên một mạt dị sắc không dễ phát hiện, nói: "Dì, tôi nghĩ dì có khả năng hiểu lầm. Lúc trước tôi cùng cô ấy có hợp đồng hôn nhân, là quan hệ hợp tác, tôi với cô ấy...."
Cô muốn nói cô với Phác Thái Anh không có cảm giác, nghĩ lại thì cảm thấy không ổn, lại sửa lời nói: "Tôi chỉ là đang thực hiện theo hợp đồng, đối với cô ấy chưa từng có bất kỳ ý nghĩ vượt ngoài quan hệ hợp tác nào. Tôi hiện tại không chán ghét cô ấy, nhưng cũng không có nghĩa là tôi thích cô ấy."
Đến đây làm đã được hai năm, dì Triệu đã sớm biết giữa các nàng chỉ là quan hệ liên hôn, nhưng mà vẫn kinh ngạc không thôi: "Cô không thích Phác tiểu thư?"
Lạp Lệ Sa không cần nghĩ ngợi liền gật đầu.
Miệng của dì Triệu há thành hình chữ O, giây tiếp theo khôi phục lại khuôn mặt nghiêm túc, nói: "Lạp tiểu thư, cô đừng trách tôi một người ngoài xen vào việc của người khác, cô nói cô không thích Phác tiểu thư, tôi không tin."
".... Vì sao không tin?"
"Tôi nhớ rõ trước kia, cô vô cùng chán ghét Phác tiểu thư, chưa bao giờ nguyện ý ngồi cùng bàn ăn cơm với cô ấy, lúc trở về cũng không thèm nhìn cô ấy lấy một cái, nghe cô ấy nói chuyện thôi cô cũng cảm thấy phiền." dì Triệu nói: "Nhưng mà ngày hôm đó Phác tiểu thư uống say, cô kiên nhẫn dỗ cô ấy uống thuốc giải rượu như vậy, tất cả tôi đều xem ở trong mắt."
"Nếu không phải cô thích cô ấy, vì sao phải dùng ngữ khí ôn nhu như vậy nói chuyện với cô ấy? Tôi đứng ở bên cạnh, cô lại coi như tôi không tồn tại, trong mắt chỉ có một mình Phác tiểu thư. Trong ánh mắt của cô đã nói rõ là yêu a! Chỉ là cô không nhìn ra, nhưng một người ngoài như tôi nhìn thấy rất rõ ràng."
"...." Lạp Lệ Sa cảm thấy, dì Triệu nhất định là xem TV quá nhiều, ánh mắt không tốt nên xuất hiện ảo giác.
Tình cảm giữa dì Triệu và Phác Thái Anh rất tốt, vẫn luôn muốn hợp tác cô cùng với Phác Thái Anh, trước kia không thiếu lần ở trước mặt cô nói tốt giúp Phác Thái Anh. Lần này hẳn cũng là có mục đích giống như vậy đi?
Lạp Lệ Sa thật ra rất không thích người khác xen vào chuyện của mình, chỉ là niệm tình dì Triệu là trưởng bối, cô sẽ không tức giận, cũng không muốn tranh luận đề tài không có ý nghĩa như có phải là đã thích Phác Thái Anh hay không, khuôn mặt nghiêm túc, nói: "Dì, tôi biết dì có lòng tốt, nhưng, về sau đừng nói mấy chuyện như này nữa. Dì tiếp tục xem TV đi, tôi vào thư phòng làm việc chút."
Lúc đi đến thư phòng phải đi ngang qua phòng của Phác Thái Anh, bỗng dưng nghe thấy bên trong có tiếng "Lách cách lang cang", bước chân Lạp Lệ Sa hơi dừng lại, theo phản xạ có điều kiện mà nhìn về phía cánh cửa kia.
Đột nhiên nhớ tới những lời dì Triệu vừa nói.
Cô thích Phác Thái Anh?
Cô sao có thể thích Phác Thái Anh. Đời này cũng không thể.
Để cô dỗ dành người khác càng không thể.
Vứt những tạp niệm không nên xuất hiện ở trong đầu, Lạp Lệ Sa chỉnh lại tâm tình, bước chân đi đến thư phòng.
Phác Thái Anh hoàn toàn không biết Lạp Lệ Sa đã đứng ở bên ngoài vài phút, nàng nhìn lọ dung dịch mỹ phẩm trị giá hơn mấy ngàn ở trên bàn bị đập nát, vô cùng đau đớn mà nói: "Tiểu B đồ máy móc thiểu năng trí tuệ, bồi thường tiền cho tôi!!!"
Tiểu B: "Tao lõm thụy*."
(*) Tao lõm thụy: Tao ao thụy [骚凹瑞] = Tao thụy [骚瑞], nghĩa là sorry, xin lỗi. Phát âm chính xác là "Tao thụy (骚瑞)" nhưng vì sự cố phát âm nào đó mà bị biến tướng thành "Tao ao thụy (骚凹瑞)".
Phác Thái Anh đã quên có thể dùng ý niệm để nói chuyện, cũng mặc kệ có thể bị người khác nghe được hay không, trầm giọng quát: "Tao cái đầu cậu! Hoặc là bồi thường tiền, hoặc là đưa tôi trở về thế giới ban đầu!"
Vài phút trước, Phác Thái Anh ngồi ở trước gương đang thất thần tháo trang sức, Tiểu B tồn tại ở trong đầu nàng không gọi thì sẽ không xuất hiện đột nhiên như xác chết vùng dậy, thanh âm điện tử máy móc lạnh như băng gọi nàng: "Ký chủ."
Sau đó nàng sợ tới mức không cầm chắc đồ vật, trên bàn tức khắc bị đập thành một mảnh hỗn độn, trong đó làm vỡ mất một lọ mỹ phẩm dưỡng da xa xỉ mà nàng dùng thù lao đóng phim đầu tiên để mua, tức giận đến trực tiếp mắng chửi.
Tiểu B: "Vô tình dọa ngài, tôi thật sự rất xin lỗi, nhưng mà tôi không có tiền. Còn về phần về thế giới cũ, ngài ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, công lược Lạp Lệ Sa, làm cho cô ấy hoàn toàn yêu ngài, thì ngài không còn bất cứ con đường gì nữa. Nếu ngài vẫn cảm thấy chưa hết giận, xin tiếp tục mắng tôi đi."
Phác Thái Anh liều mạng áp chế Hồng Hoang chi lực trong cơ thể, hít sâu, nói: "Tiểu B, cậu có thực thể không?"
Tiểu B: "Mỗi một hệ thống đều không có thực thể, chỉ là một dãy số liệu. Ngài vì sao lại hỏi như vậy?"
Phác Thái Anh nghiến răng, nói: "May cho cậu là cậu không có thực thể, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cậu từ Tiểu B biến thành Tiểu D."
Tiểu B: "Vậy biến thành như thế nào?"
Phác Thái Anh bẻ gãy một thỏi son kêu "Rắc" một cái, khóe miệng một bên nhếch lên, không nóng không lạnh mà nói: "Rất đơn giản, đánh gãy xương sườn ở giữa ngực của cậu, mổ bụng rút ra."
Tiểu B không biết nàng có phải đang hù mình hay không, qua thật lâu sau mới nói: "Chúng ta phải phát huy tinh thần hoà bình, không nên cổ vũ bạo lực chảy máu. Ký chủ xin ngài hãy bình tĩnh."
Tức giận với một người máy không có ý nghĩa gì, Phác Thái Anh cũng chỉ là ngoài miệng nói nói mà thôi, phát tiết xong tâm tình tựa hồ tốt hơn rất nhiều, nàng vứt lọ mỹ phẩm dưỡng da cùng son môi bị bẻ gãy vào trong thùng rác, ngữ khí uể oải: "Đột nhiên cậu xuất hiện làm cái gì?"
Tiểu B: "Không có gì, chỉ là vừa rồi kiểm tra thấy cảm xúc của ngài có chút buồn."
Phác Thái Anh: "Cho nên, cậu muốn làm cho tôi vui vẻ?"
Tiểu B: "Nếu ngài yêu cầu, tôi có thể phát cho ngài một ít âm nhạc để thư giãn, hoặc là tìm một ít truyện cười kể cho ngài nghe."
"Không nghĩ tới cậu chỉ là một người máy có trí tuệ nhân tạo mà am hiểu lòng người quá đi." Phác Thái Anh giả vờ mà vỗ tay khen ngợi, lúc sau mặt không biểu tình nói: "Không cần, tôi chỉ muốn ở một mình."
Quả thật nàng rất cần một người có thể nói hết tâm sự ra, nhưng Tiểu B là máy móc không có tình cảm, nói nhiều hơn nữa thì đối phương cũng không thể đồng cảm với bản thân mình.
Yên lặng thu dọn đồ vật xong, lại tiếp tục tháo trang sức, nhìn khuôn mặt trong gương không có đồ trang điểm che lấp trở nên ảm đạm không ánh sáng, Phác Thái Anh thật sâu thở hắt ra.
Đến Tiểu B còn có thể cảm nhận được tâm tình của nàng không tốt, còn muốn làm nàng vui vẻ, tòa băng sơn Lạp Lệ Sa kia lại không có một chút tỏ vẻ gì.
Nàng cũng không trông cậy vào việc Lạp Lệ Sa sẽ tới dỗ dành, chỉ là đơn thuần khó chịu, không muốn lấy mặt nóng dán mông lạnh, không muốn diễn, chỉ muốn chính mình chân thật như ngày xưa: Vui vẻ sẽ cười, buồn sẽ khóc. Tức giận chính là tức giận, không cần phải xem sắc mặt bất kỳ người nào, cũng không để bụng người khác nghĩ gì.
Còn cụ thể đang tức cái gì, Phác Thái Anh cũng không rõ, tức mình không nhớ rõ mỗi lần đều tự rước lấy nhục, hay là tức vì Lạp Lệ Sa quá thờ ơ, quá lạnh lùng, quá dứt khoát?
Chắc là cả hai đi.
Không còn tâm trạng xem kịch bản, Phác Thái Anh nằm rã rời trên ghế mây, tùy tiện chơi trò chơi điện tử nào đó giết thời gian.
Thư phòng bên cạnh.
Trên màn hình máy tính là kế hoạch thực thi mà Trần Nghiên mới vừa gửi tới "Doanh trại huấn luyện thực tập sinh", kín mít là văn tự cùng biểu đồ, Lạp Lệ Sa xem mà đầu óc choáng váng.
Máy điều hòa cao cấp tinh lọc không khí đang vận hành không tiếng động, trong không khí có một cỗ hương thơm bạc hà não lòng, cô rời khỏi bàn làm việc, đi ra ban công.
Gió lạnh thổi đi cơn khô nóng trên làn da, lại không thổi hết trong thân thể.
Không biết có phải là do sau khi sang thu không khí thay đổi hay không, hay là do lâu không trở lại nơi này không quen thuộc, Lạp Lệ Sa lại mất ngủ.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu óc của cô tất cả đều sẽ là bộ dáng Phác Thái Anh hếch mũi với cô, trung khí mười phần "Hừ" một tiếng. Thanh âm dì Triệu giống như lập thể mà vang lên hỗn loạn vờn quanh bên tai cô, khiến cô tâm phiền ý loạn.
Cô dứt khoát không ngủ nữa, bật đèn đầu giường lên, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sách điềm tĩnh đọc.
Phòng tổng tài Quang Ảnh.
Trần Nghiên dùng điều khiển từ xa thao tác máy chiếu loại nhỏ, đang bàn về kế hoạch "Doanh trại huấn luyện thực tập sinh", phát hiện Đại BOSS trước mặt có chút thất thần.
Đáy lòng Trần Nghiên vạn phần kinh ngạc. Lạp tổng là người xem trọng công việc, sao lại ở trong lúc nàng báo cáo công việc mà làm việc riêng?
Lúc báo cáo xong, nàng không nhịn được hỏi: "Lạp tổng, tối hôm qua ngài lại không nghỉ ngơi tốt?"
Lạp Lệ Sa rũ mắt, hơi bất đắc dĩ, thanh lãnh nói: "Tối hôm qua mất ngủ."
Gần đây Lạp tổng hay mất ngủ, có chút nghiêm trọng.
Làm một trợ lý toàn năng đắc lực trong công việc kiêm bảo mẫu, giúp BOSS phân ưu chuyện phiền muộn là đạo nghĩa không thể chối từ, Trần Nghiên nói: "Có phải là bởi vì gần đây có quá nhiều công việc không?"
Lạp Lệ Sa lắc đầu, đối diện với đôi mắt trong quan tâm lại hơi ẩn chứa một tia bát quái của nàng, hơi trầm ngâm, nói: "Bởi vì một người."
"Bởi vì Phác Thái Anh?" Trần Nghiên đột nhiên nhanh trí.
Lạp Lệ Sa thật sự hoài nghi nàng có phải là con giun trong bụng của mình hay không, trầm mặc, nói: "Đêm qua về nhà, cô ấy không thể hiểu được giận dỗi với tôi, dì nhà chúng tôi bảo tôi đi dỗ cô ấy."
Về nhà, dì nhà chúng tôi.... Hmmm, đây là đã sống chung???
Trần Nghiên tận lực làm cho biểu tình của mình không cần quá mức đại kinh tiểu quái*, đôi tay giao điệp đặt ở chỗ bụng nhỏ, dùng ngữ khí báo cáo công việc thường ngày nói: "Vậy ngài có dỗ không?"
(*) Đại kinh tiểu quái: Chuyện bé xé ra to.
"Không."
"...." Không hổ là Đại BOSS cao lãnh, nói như thế mới đúng lý hợp tình. Trần Nghiên hơi điều chỉnh lại cảm xúc, nói: "Vì sao Phác tiểu thư giận dỗi?"
"Không biết." Như là gặp một vấn đề vô cùng khó khăn gì đó, hai đầu lông mày đẹp của Lạp Lệ Sa cơ hồ dính sát vào nhau, nói: "Tôi không hỏi cô ấy."
"Vì sao ngài không hỏi?"
Bởi vì bị lời nói kia của dì Triệu ảnh hưởng, Lạp Lệ Sa cố ý tránh không trả lời.
Tâm tình Lạp Lệ Sa không hiểu sao lại bực bội, đột nhiên không muốn nói chuyện, xoa xoa giữa mày, nói: "Cô đi ra ngoài trước đi."
BOSS không muốn nói, Trần Nghiên tự nhiên thức thời không dám hỏi nhiều, lúc sắp đi, vẫn là không nhịn được, nói: "Lạp tổng, tôi cảm thấy hai người sống chung thì việc nói chuyện rất quan trọng, ngài tốt nhất nên hỏi Phác tiểu thư một chút đi, để tránh tạo thành sự hiểu lầm gì đó, ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai người."
Khóe mắt Lạp Lệ Sa hơi giật giật, trầm giọng: "Cô suy nghĩ nhiều, giữa tôi và cô ấy không có bất cứ tình cảm gì."
Trần Nghiên kinh ngạc trong chớp mắt, buột miệng thốt ra: "Ngài là nói, ngài cùng Phác tiểu thư chỉ là loại quan hệ này?"
Nói xong Trần Nghiên liền hối hận.
Trời ơi, nàng sao lại có thể hỏi thăm ** của BOSS!!!
Xong rồi xong rồi, bát cơm sợ là phải bị ném đi.
Luôn luôn lấy sự khôn khéo cùng thông minh để tự hào, Trần Nghiên hận không thể quay ngược thời gian, bóp chết chính mình vừa nói ra câu ngu ngốc kia.
Trước lúc BOSS chưa nổi bão, nàng vội không ngừng xin lỗi: "Thật xin lỗi Lạp tổng."
Lạp Lệ Sa tất nhiên sẽ không vì một câu nói mà tức giận, chỉ là thấy vẻ mặt nàng sợ hãi, rất có hứng thú hỏi: "Loại quan hệ nào cơ?"
"Lạp, Lạp tổng, tôi sai rồi, ngài coi như cái gì tôi cũng chưa nói." Trần Nghiên kinh sợ.
"Không sao, cô lớn mật nói đi." Cùng Phác Thái Anh liên hôn chưa bao giờ công khai với người bên ngoài, Lạp Lệ Sa thật ra đang tò mò nàng đã biết được bao nhiêu.
Trần Nghiên theo Lạp Lệ Sa đã nhiều năm, biết rõ Lạp Lệ Sa không phải loại lãnh đạo hay thay đổi cảm xúc tâm tình thất thường, nếu Lạp tổng nói không sao, đó chính là thật sự không sao.
Nàng hít một hơi, có chút khó có thể mở miệng nói: "Chính là loại quan hệ.... Kim chủ bao dưỡng tình nhân."
"........." Tuy Lạp Lệ Sa có thói quen che giấu hỉ nộ của mình, cũng bị câu suy đoán kinh thế hãi tục này của nàng làm cho cứng đờ cả người, đỡ đỡ trán, nói: "Cô cho rằng tôi đang bao dưỡng cô ấy?"
"Nghe những lời ngài vừa rồi nói, tôi đoán ngài hẳn là ở cùng một chỗ với Phác tiểu thư đi? Ngài nguyện ý phí thời gian đi theo cô ấy để hẹn hò, tốn tâm tư giúp cô ấy chọn quà sinh nhật, còn tùy ý để cô ấy ngồi ở trên đùi ngài nửa giờ, có thể thấy được Phác tiểu thư đối với ngài mà nói là rất đặc biệt." Trần Nghiên nơm nớp lo sợ nói: "Tôi vốn dĩ cho rằng.... Ngài thích Phác tiểu thư, cho rằng ngài cùng cô ấy đang yêu đương, nhưng mà ngài lại nói là không có tình cảm với cô ấy, cho nên...."
Không có tình cảm, lại cho phép đối phương càn rỡ mà ngồi ở trên đùi mình, ở chung, còn có lúc trước phân phó nàng đưa tài nguyên tốt cho Phác Thái Anh.... Trừ bỏ kim chủ cùng tình nhân, Trần Nghiên thật sự không thể nghĩ ra được các nàng còn có quan hệ gì khác.
Sắc mặt Lạp Lệ Sa trở nên ngũ thải ban lan*, thật lâu sau mới khôi phục như thường, vô lực nói: "Quan hệ của tôi cùng cô ấy rất phức tạp, không phải như cô nghĩ đâu."
(*) Ngũ thải ban lan: Theo như mình hiểu là năm màu đan xen vào nhau, thể hiện sự phức tạp.
Lạp tổng nói không phải, vậy nhất định là không phải.
Đoạn quan hệ này rốt cuộc có bao nhiêu phức tạp, Lạp tổng không nói, Trần Nghiên cũng không dám hỏi.
Sau khi Trần Nghiên đi ra ngoài, Lạp Lệ Sa ngồi ở trên ghế, nhìn hai tờ giấy A4 một cũ một mới trên bàn làm việc, lâm vào trầm tư.
Hai tờ giấy đó là ý kiến của người chơi phản hồi về trò chơi《 Nữ Thần Chi Lữ 》, ngày hôm qua Trần Nghiên đã nói cho cô. Trần Nghiên nói xong liền muốn lấy đi, cô nói để ở đó đã, bởi vì cô còn phải nghiêm túc xem một lần.
Lúc ấy không có đẩy Phác Thái Anh ra, chỉ là cảm thấy ở trước mặt Trần Nghiên thì Phác Thái Anh nhất định sẽ biết khó mà lui, cô trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Phác Thái Anh sẽ ăn vạ không đi.
Phác Thái Anh ngồi ở trên đùi cô nửa giờ, Lạp Lệ Sa cũng không phải thật sự thờ ơ.
Thân thể mềm mại của người nọ giống như con rắn ở trên người cô xoắn đến xoắn đi, bộ phận mẫn cảm không thể tránh né dán vào cô, khiến cô tâm phiền ý loạn, Trần Nghiên nói những nội dung đó, cô chỉ nghe lọt được một nửa.
Thật vất vả chịu đựng được nửa giờ, người kia đi rồi, chân Lạp Lệ Sa cũng đã tê rần, thân thể cũng cứng đờ, tâm tình rất lâu mới bình tĩnh lại.
Chỉ là không quen tiếp xúc thân mật với người khác, cho nên thân thể mới có các loại phản ứng khác thường đi. Lạp Lệ Sa lúc ấy nghĩ như vậy.
Vì sao Trần Nghiên và dì Triệu cũng giống nhau, đều nghĩ lầm là cô thích Phác Thái Anh?
Lạp Lệ Sa không biết Phác Thái Anh rốt cuộc vì cái gì mà tức giận, cũng không biết nàng đã hết giận hay chưa, chỉ biết sau ngày đó, Phác Thái Anh đều cố ý hay vô tình mà tránh khỏi mình.
Mặc kệ là cô ngày nào cũng trở về, những vẫn không thấy bóng dáng của Phác Thái Anh, hỏi dì Triệu, dì Triệu nói ở phòng; ngẫu nhiên một hai lần trở về đụng phải, Phác Thái Anh cũng không chào hỏi với cô, làm như không thấy được cô vòng về phòng.
Trước kia mỗi lần về Lạp gia, Phác Thái Anh đều sẽ chủ động gọi cô về cùng nhau, trong khoảng thời gian này Phác Thái Anh đều tự mình trở về, lấy lý do "Muốn an tâm nghiên cứu kịch bản", cũng không ở qua đêm tại Lạp gia.
Lạp lão phu nhân đối với chuyện này một chút cũng không có hoài nghi, còn dặn dò cô, nói: "Kiều Kiều sắp phải vào đoàn phim đóng phim, mỗi ngày con bé đều phải xem kịch bản, còn phải đi học tập lễ nghi cung đình gì đó cùng vũ đạo học cầm, nói là yêu cầu của nhân vật. Bà cũng không hiểu cái này, chỉ là mới nghe cũng cảm thấy mệt thay cho con bé. Con đừng suốt ngày bận làm việc, nên rút ra chút ít thời gian quan tâm con bé, biết không?"
".... Con đã biết, bà nội." Lạp Lệ Sa nói.
Lạp Lệ Sa không rõ ràng lắm Phác Thái Anh có phải thật sự rất bận, rất mệt hay không, mỗi lần về nhà đụng phải muốn hỏi nàng một chút, lời nói đến bên miệng, nhớ tới câu nói kia của Trần Nghiên, lại nuốt lời nói trở về trong bụng.
Cô cùng Phác Thái Anh cơ bản không có tình cảm, cần gì phải qua lại?
Hai người không can thiệp vào chuyện của nhau, đây chẳng phải là hình thức sống chung mà cô vẫn luôn hy vọng sao?
Người kia yêu diễn, lúc nào cũng nói rất nhiều, giờ lại không hề tới phiền cô, bên tai cô rất thanh tịnh, tâm lại không tĩnh, vẫn luôn cảm thấy cuộc sống khuyết thiếu đi một ít lạc thú.
Nhất định là còn chưa có thích ứng được, qua một đoạn thời gian nữa thích ứng được thì tốt rồi. Lạp Lệ Sa an ủi mình như vậy.
"Phác tiểu thư vào đoàn phim." Ngày nọ tăng ca đến khuya mới về đến nhà, dì Triệu nói cho cô biết tin tức này.
Lạp Lệ Sa ngẩn người, thu liễm thần sắc, hỏi: "Từ khi nào?"
"Giữa trưa hôm nay." dì Triệu nói: "Buổi sáng cô ấy về Lạp gia tiếp Lạp lão phu nhân, lúc trở về thì liền chuẩn bị vali hành lý đi đến thành phố điện ảnh."
Lạp Lệ Sa: "...."
Mấy giờ trước,《 Sủng Phi 2 》liền bắt đầu quay ở thành phố B vùng ngoại thành thành phố điện ảnh. Phần thứ hai không làm lễ khởi động máy gì đó, nhưng làm người đầu tư, Lạp Lệ Sa vẫn biết chuyện này.
Cô cũng biết Phác Thái Anh ở trong phim đóng vai một nhân vật kêu là Anh Cơ, chỉ là không biết bao giờ nàng phải vào đoàn phim.
......
《 Sủng Phi 2 》là một bộ phim cổ trang cung đình, ở thành phố điện ảnh quay chụp là tiện nhất.
Hôm nay Phác Thái Anh không tính là chính thức vào đoàn phim, ngày mai mới bắt đầu có phần diễn của nàng, nàng chỉ là tới đây trước để thích ứng hoàn cảnh.
Từ trong nhà lái xe đến thành phố điện ảnh chỉ cần hai giờ, Phác Thái Anh chỉ mang theo một cái vali, sau khi tạm biệt Lạp lão phu nhân và dì Triệu, nàng cùng Tiểu Hạ đi đến khách sạn mà đoàn phim đã đặt trước.
Lúc nhận được tin nhắn của trợ lý đạo diễn gửi tới, ngày mai yêu cầu nàng phải diễn ba cảnh này, Phác Thái Anh nhíu nhíu mày.
Tiểu Hạ đối chiếu với kịch bản, chửi bậy "Con bà nó" một tiếng, nói: "Mới cảnh diễn đầu mà đã sắp xếp chị diễn phối hợp cùng với Lương Dư Phỉ, lại còn là cảnh chị tát cô ta, đây cũng không khỏi quá kích thích đi!"
"Kích thích?" Phác Thái Anh không cho là đúng, nói: "Tiểu trà xanh kia có rất nhiều thủ đoạn, lần trước đóng phim《 Người Mỉm Cười 》, tôi mới mắng cô ta vài câu cô ta đã có thể đăng lên trên mạng nói tôi bắt nạt cô ta. Lần này không biết cô ta lại có thể giở trò gì hay không, làm không tốt lại quay đoạn video ngắn đăng lên mạng xã hội, nói tôi nương vào cơ hội bạt tai bắt nạt cô ta."
Tiểu Hạ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, suy tư một lúc, vỗ vỗ ngực nói: "Không sợ! Chỉ cần lúc chị diễn vai phối hợp với cô ta em cũng quay video lại, chúng ta trước tiên giữ lại chứng cứ."
Phác Thái Anh xoa xoa đầu cô ấy: "Em thật là đứa bé lanh lợi. Biện pháp tốt như thế, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
Phác Thái Anh xem đến nội dung yêu cầu đóng phim tiếp theo, biểu tình ngưng trọng nói: "Tôi vả mặt Lương Dư Phỉ, cảnh tiếp theo Lạp Vi liền tới đánh tôi báo thù. Đạo diễn thật là đã sắp xếp."
Biểu tình Tiểu Hạ khẽ thay đổi, nói: "Tính tình của Lạp Vi tiểu thư không được tốt lắm, lần trước chị còn ở trong gara ngầm ầm ĩ với cô ấy, cô ấy có thể tùy thời trả thù chị hay không?"
Ánh mắt Phác Thái Anh sắc bén lên, nói: "Có khả năng."
Nhận nhân vật Anh Cơ này, là bởi vì Phác Thái Anh thích, nàng cơ bản không suy xét đến ân oán riêng của mình với Lương Dư Phỉ, Lạp Vi.
Lương Dư Phỉ thì thật ra nàng không lo lắng lắm, còn về Lạp Vi....
Lạp Vi chán ghét nàng như vậy, lần trước ở dưới bãi đỗ xe bởi vì chuyện Lương Dư Phỉ mà thiếu chút nữa đi đánh nàng, một đại tiểu thư điêu ngoa tùy hứng như thế, ai cũng không dám bảo đảm cô có thể không ở phim trường nổi điên hay không.
Ngày hôm sau vào đoàn phim.
Tốn gần ba giờ chuẩn bị xong, Phác Thái Anh mới ra khỏi phòng hóa trang, đã bị đạo diễn kêu đi lên giảng diễn.
Ngoại trừ lần đó ở Quang Ảnh trong lúc vô tình đụng phải, đây là lần đầu tiên sau hơn một tháng Phác Thái Anh gặp mặt Lương Dư Phỉ.
Trà xanh vẫn là trà xanh, Lương Dư Phỉ ở trước mặt đạo diễn Khương Đại Vệ ngụy trang rất khá, tươi cười đầy mặt mà chào hỏi với nàng: "Thái Anh, đã lâu không gặp."
Phác Thái Anh lộ ra nụ cười nghề nghiệp, nói: "Đã lâu không gặp."
Chào hỏi qua đi, Khương Đại Vệ bắt đầu giảng cho các nàng một ít những việc cần chú ý.
Vì để có được hiệu quả chân thật, Khương Đại Vệ yêu cầu phải đánh thật, ông tự mình làm mẫu cho hai người vả mặt như thế nào mà thoạt nhìn rất thật lại không đau.
Lúc Phác Thái Anh nhìn Lương Dư Phỉ, rõ ràng cảm giác được đối phương run lên một chút. Đáy lòng nàng âm thầm cười lạnh.
Lương Dư Phỉ thật ra hơi sợ, rốt cuộc Phác Thái Anh là nữ phụ ác độc, có cơ hội đóng phim tốt như vậy, Phác Thái Anh nhất định sẽ mượn cơ hội đó để phát tiết hận thù cá nhân.
Cho nên cô ấy đã sớm nói trước với trợ lý, bảo trợ lý quay lại toàn bộ quá trình cô ấy cùng Phác Thái Anh đối diễn, chỉ cần Phác Thái Anh dám xằng bậy, cô ấy liền đăng video lên trên mạng, để mọi người xem rõ bộ mặt thật của nữ phụ ác độc này!
Bên tai có một trận gió lớn lướt qua.
Lương Dư Phỉ theo bản năng nhắm mắt, trong lòng thầm nghĩ: Người phụ nữ ác độc này quả nhiên là muốn xuống tay với mình!
"Bang..."
Thanh âm thanh thúy ở bên tai vang lên, đau đớn trong dự đoán lại không có xuất hiện. Lương Dư Phỉ mở choàng mắt, nghe thấy Khương Đại Vệ nói: "Rất tốt, lát nữa chính là đánh như vậy."
Lương Dư Phỉ nhìn nhìn mu bàn tay Phác Thái Anh đánh đến đỏ bừng, trong lòng vặn vẹo mà suy nghĩ: Kỹ nữ tâm cơ này, ở trước mặt đạo diễn không dám làm càn, khẳng định là chờ đến lúc chính thức quay chụp sẽ làm cô ấy phải ăn khổ.
Phác Thái Anh nhìn sắc mặt cô ấy lúc đỏ lúc trắng, đoán ra cô ấy có chút sợ mình, đơn giản không giải thích, để cô ấy tiếp tục lo lắng đề phòng.
Diễn cảnh vả mặt như vậy, trước khi Phác Thái Anh xuyên sách cũng không biết đã diễn biết bao nhiêu lần, đạo diễn chỉ dạy một loại trong đó, nàng còn biết rất nhiều chiêu thức vả mặt khác, đều thuộc loại người khác nhìn thì đau nhưng kỳ thật một chút cũng không đau.
Lúc chính thức quay chụp cảnh phối hợp diễn đánh Lương Dư Phỉ đóng vai nữ chính Linh Nhi, Phác Thái Anh diễn thuận buồm xuôi gió, ba lần là qua.
Chỉ là cảnh diễn kế tiếp với Lạp Vi không nhẹ nhàng như vậy.
Bạn tốt diễn một chút, Lạp Vi so với trợ lý còn tích cực vội vàng chạy đi hỏi han ân cần hơn: "Chị ta có đánh cậu thật không?"
Trong lòng Lương Dư Phỉ may mắn vì không có bị khi dễ, lại có chút tiếc nuối vì không thể mượn chuyện này mà vạch trần bộ mặt thật của Phác Thái Anh, lắc đầu, nói: "Không có."
Lạp Vi nhẹ nhàng thở ra, khiêu khích mà nhìn về phía Phác Thái Anh cách đó không xa, dán sát vào lỗ tai của Lương Dư Phỉ nói: "Lúc trước cậu chịu bao nhiêu khi dễ, hôm nay mình sẽ lấy lại bấy nhiêu cho cậu."
Đôi mắt Lương Dư Phỉ trừng lớn: "Cậu là muốn mượn cơ hội đóng phim mà đi đánh chị ta thật?"
"Không sai!"
"Như vậy không tốt lắm đâu..." Trên mặt của Lương Dư Phỉ lộ vẻ khó xử, trong lòng đã bắt đầu cười, lại bắt đầu diễn tiếp, nói: "Mình không muốn cậu vì mình mà đắc tội với chị ta."
"Hừ, mình còn sợ đắc tội chị ta?" Lạp Vi vén tay áo làm ra vẻ muốn đánh lộn, dõng dạc nói: "Hôm nay mình chính là muốn đánh chị ta thành đầu heo, giúp cậu nhổ ra một ngụm ác khí!"
Lạp Vi người này ngu xuẩn, thật đúng là có trợ công rất tốt cho cô ấy. Lương Dư Phỉ cố gắng ngăn chặn khóe miệng đang giương lên độ cung.
Đạo diễn kêu Lạp Vi đi qua.
Nhìn thấy Lạp Vi hùng hổ đi vào trong phim trường, Phác Thái Anh nhăn mày lại, có dự cảm không ổn.
Lúc này, một chiếc xe Bentley màu trắng dừng ở ngoài phim trường, hai bóng dáng một cao một thấp đi xuống dưới.
"Đạo diễn Khương." Khương Đại Vệ đang chuẩn bị giảng diễn cho diễn viên lại bị trợ lý cắt ngang: "Lạp tổng tới thăm đoàn phim!"
Khương Đại Vệ nhìn qua chỗ đám người đang xôn xao, nhìn thấy một bóng dáng cao gầy tuyệt mỹ, trong lòng lộp bộp nhảy dựng, nói với Phác Thái Anh cùng Lạp Vi: "Tạm nghỉ mười phút trước đã."
Lạp Vi cũng chú ý tới hình bóng quen thuộc lại nổi bật trong đám người kia, nhanh chân hơn đạo diễn một bước, chạy tới vui mừng nói: "Chị, chị tới xem em sao?"
Lạp Lệ Sa nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, lãnh đạm "Ừ" một tiếng.
Lạp Vi kích động mà ôm lấy cánh tay của Lạp Lệ Sa.
Cô đã đóng rất nhiều phim, đều là những bộ phim do Quang Ảnh đầu tư, nhưng mà Lạp Lệ Sa trước nay không có tới thăm đoàn phim của cô bao giờ, đây là lần đầu tiên!
Chị gái băng sơn của cô sao lại trở nên có nhân tính như vậy, thật là cảm động huhuhu.
Khương Đại Vệ theo sau cũng tới đây, cùng Lạp Lệ Sa bắt tay chào hỏi, mỉm cười nói: "Lạp tổng ngài tới thật là đúng lúc, chúng tôi đang chuẩn bị quay cảnh Vi Vi phối hợp diễn với Phác Thái Anh."
Nghe thấy cái tên nào đó, Lạp Lệ Sa theo bản năng nhìn về phía máy móc quay phim của phim trường, xa xa mà nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, mặc trang phục cung đình hoa mỹ thẳng tắp mà đứng ở nơi đó.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phác Thái Anh mặc cổ trang, nhìn lần đầu thiếu chút nữa không nhận ra, thật đẹp, cũng thật xa cách.
Như là cảm nhận được ánh mắt của cô, Phác Thái Anh cúi đầu xem kịch bản trong tay.
Hàm dưới của Lạp Lệ Sa hơi căng chặt, bất động thanh sắc dời tầm mắt đi, nhìn đạo diễn trước mắt: "Nội dung gì?"
"Cảnh Dương công chúa vả mặt Anh Cơ." Khương Đại Vệ nói.
Cảnh Dương công chúa là nhân vật Lạp Vi đóng vai, là một công chúa hay làm khó dễ, giai đoạn trước cùng Lương Dư Phỉ đóng vai nữ chính Linh Nhi nhìn nhau không vừa mắt, sau đó hiểu lầm được tiêu trừ hai người thành bạn tốt không có gì giấu nhau. Phác Thái Anh đóng vai Anh Cơ, mặt ngoài là tuyệt sắc mỹ nhân Tang Quốc cống nạp cho Dục Quốc, thân phận thật sự lại là Liêu Quốc nằm vùng. Cảnh Dương công chúa vả mặt Anh Cơ, đúng là vì bạn thân Linh Nhi mà báo thù.
Một giây trước, Lạp Vi còn vì chuyện Lạp Lệ Sa tới thăm đoàn phim của cô mà mừng rỡ tìm không ra hướng bắc, nghe vậy, trong lòng nói không xong.
Chị cô ở đây, cô còn vả mặt thay Dư Phỉ báo thù làm sao được!
Phần diễn này là cơ hội duy nhất có thể vả mặt Phác Thái Anh trong suốt bộ phim, bỏ qua liền không có nữa!
Lạp Vi linh quang chợt lóe, nói: "Đạo diễn Khương, nếu không thì cảnh diễn này...." Ngày mai lại quay tiếp đi.
Mọi người đều biết cô là em gái của Lạp Lệ Sa, đạo diễn cũng phải nhìn sắc mặt của cô, Lạp Vi cảm thấy yêu cầu này đạo diễn hẳn là sẽ thỏa mãn vô điều kiện.
Nhưng mà không chờ cô nói cho hết lời, thanh âm thanh lãnh của Lạp Lệ Sa đã cắt ngang: "Đạo diễn Khương, tôi cảm thấy cảnh diễn này không ổn."
Khương Đại Vệ hơi hơi kinh ngạc, biết nghe lời phải, hỏi: "Lạp tổng cảm thấy chỗ nào không ổn?"
Lạp Lệ Sa nhìn nhìn Phác Thái Anh đứng ngoài đám người đang cúi đầu xem kịch bản, lại nhìn nhìn Lạp Vi bên cạnh mình thần sắc nôn nóng, từ tốn nói: "Ở trong bộ phim trước, Cảnh Dương công chúa điêu ngoa lại tùy hứng, hình tượng rất không tốt. Qua phần một, nhân vật này chắc là phải trưởng thành rồi đi? Tuy rằng đây là công chúa, nhưng Anh Cơ là sủng phi của phụ hoàng, sao lại có thể tùy tiện đánh?"
《 Sủng Phi 》là một bộ phim cổ trang nhẹ nhàng hài hước nhưng logic lại không đủ chặt chẽ, nói ngắn gọn chính là hơi ngốc nghếch. Người xem muốn nhìn nhất chính là cảnh hai vai chính ngọt ngào yêu đương, còn có cốt truyện khôi hài khoa trương, chỉ cần ngọt và sủng là đủ rồi, có ai còn quan tâm logic?
Người đầu tư đưa ra vấn đề nên Khương Đại Vệ không dám không coi trọng, lấy lòng cười nói: "Lạp tổng, ngài cảm thấy nên sửa như thế nào?"
"Đoạn bạt tai này xóa đi." Lạp Lệ Sa giải quyết dứt khoát.
***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro