Chương 43
Quay phim cổ trang không thể thiếu cảnh cưỡi ngựa.
Phác Thái Anh chỉ là vai phụ, cho nên ở trong bộ phim《 Sủng Phi 2 》này nàng chỉ có một cảnh diễn cưỡi ngựa.
Hoàng thượng mang theo mọi người đi săn thú, chơi đến nhàm chán thì nổi hứng đua ngựa, các hoàng tử so tài xong thì đến phi tần các công chúa so tài, trong đó cảnh đáng xem nhất là hai màn thi tài của nam chính Thất hoàng tử cùng Thái tử, Anh Cơ cùng nữ chính Linh Nhi.
Đoàn phim mời huấn luyện viên chuyên môn dạy các diễn viên cưỡi ngựa tới, trong vài người thì Phác Thái Anh học được nhanh nhất, nhận được nhiều lời khen ngợi nhất.
Huấn luyện viên thấy động tác của nàng thành thạo, không ngạc nhiên chút nào, hỏi nàng: "Trước kia có phải cô từng học qua rồi đúng không?"
Trước khi xuyên sách Phác Thái Anh từng đóng qua không ít phim cổ trang, cưỡi ngựa đối với nàng mà nói cũng chỉ đơn giản như là lái xe đạp, chỉ là lâu không đụng vào có chút hoài niệm. Nàng mỉm cười gật đầu.
Người chỉ đạo động tác đi theo cho rằng nàng là vì để đóng bộ phim này mà đặc biệt đi học cưỡi ngựa, khen nàng chuyên nghiệp dụng tâm.
Phác Thái Anh cười cười không giải thích.
Lạp Vi ở bên cạnh nhìn, đối với chuyện này vô cùng kinh ngạc, kề tai Lương Dư Phỉ nói thầm: "Kỳ lạ, sao mình lại không biết chị ta cưỡi được ngựa."
"Cậu cũng không biết thì mình làm sao biết được." Lương Dư Phỉ lẩm bẩm, sương mù ở trong lòng càng thêm dày đặc.
Cô ấy nhớ rõ, hình tượng tác giả miêu tả Phác Thái Anh là một nữ phụ ác độc, là phế vật không có chí tiến thủ, gia sản hàng tỉ mà cha mẹ để lại chỉ biết tiêu xài ăn no chờ chết.
Nhưng mà Phác Thái Anh trước mắt này lại biết cưỡi ngựa, biết đóng phim, diễn xuất còn rất tốt.
Nếu Phác Thái Anh là phế vật, vậy cô ấy là cái gì?
Nơi này là thế giới được phác hoạ ra, thiết lập của những người khác, Lương Dư Phỉ đều có thể biết trước được, chỉ là cô ấy không rõ, vì sao thiết lập của Phác Thái Anh khác xa so với miêu tả ở trong sách như vậy?
Chẳng lẽ Phác Thái Anh cũng giống như cô ấy là một người xuyên sách???
!!!
Lương Dư Phỉ trong lúc lơ đãng nảy ra một ý nghĩ lớn mật dọa sợ chính mình, thân thể giật mình một cái, phía sau lưng chợt lạnh.
"Cậu làm sao vậy?" Lạp Vi chú ý tới người bên cạnh có chút khác thường.
Nhìn Phác Thái Anh cách đó không xa đang cùng huấn luyện viên nói chuyện kỹ thuật cưỡi ngựa, đôi tay Lương Dư Phỉ nắm chặt thành quyền, môi khẽ run, hốt hoảng nói: "Không có gì...."
Lúc này nhiệt độ bên ngoài không đến mười độ, trên trán cô ấy lại toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Lạp Vi thấy thế, cho rằng cô ấy bị bệnh, vội kéo cô ấy đến chỗ tránh gió.
Phác Thái Anh đang nghiêm túc luyện tập động tác cưỡi ngựa của Anh Cơ trong phim cùng với người chỉ đạo động tác, nên không biết con ngựa của mình sắp bị người khác động tay động chân.
Chờ đến khi tất cả các diễn viên trong cảnh này đều nắm giữ được kỹ xảo cưỡi ngựa rồi, đạo diễn mới sắp đặt quay cảnh diễn gần như khó khăn nhất trong phim.
Lúc con ngựa chạy chậm và cảnh tĩnh tương đối dễ đóng, các diễn viên đều tự mình ra trận. Nhưng một khi con ngựa chạy đi, diễn viên muốn đóng cái cảnh cưỡi ngựa như này tương đối nguy hiểm, đoàn phim chuẩn bị thế thân cho các diễn viên.
Phác Thái Anh kiên trì không cần thế thân.
Khương Đại Vệ luôn hỏi nàng mãi: "Cô xác định không cần thế thân?"
Trước khi xuyên sách Phác Thái Anh đóng phim chưa bao giờ dùng thế thân, hơn nữa lúc nãy nàng đã luyện được động tác cưỡi ngựa vô cùng thuần thục, người hướng dẫn động tác còn khen nàng. Nàng tràn đầy tự tin mà nói: "Không cần, mình tôi có thể."
Cùng trực tiếp diễn vai phối hợp với nàng còn có Lương Dư Phỉ tương đối sợ chết, giao ngựa cho diễn viên thế thân.
Lạp Vi kéo Lương Dư Phỉ qua một bên, nhìn Phác Thái Anh nhanh nhẹn mà xoay người lên ngựa, khinh thường mà nói: "Người như chị ta này thì có thể làm được cái gì."
Lương Dư Phỉ không nói chuyện, trong đầu óc của cô ấy chỉ suy nghĩ một vấn đề không thể tưởng tượng nổi kia: Phác Thái Anh rốt cuộc có phải là người xuyên sách hay không?
"《 Sủng Phi 2 》cảnh 108 lần một, bắt đầu!"
Thư ký trường quay đập bảng xong, Phác Thái Anh mặc cổ trang dựa theo lời nhắc nhở của người hướng dẫn động tác để con ngựa đi thong thả trước, hai cái đùi kẹp chặt vào bụng con ngựa, dần dần tăng tốc.
"Cưỡi ngựa!"
Con ngựa chạy vội lên, thân thể Phác Thái Anh theo tiết tấu mà lay động, gió lạnh thổi vù vù làm rát cả mặt nàng, nàng lại hồn nhiên quên mình.
Diễn viên thế thân của Lương Dư Phỉ cưỡi ngựa chạy song song cùng nàng.
"Thái Anh rất tốt, duy trì tốc độ này, chạy đến cột cờ bên kia thì để con ngựa quay đầu lại, không cần phải hoảng sợ!" Khương Đại Vệ cầm cái loa khuếch đại âm thanh chỉ đạo bên ngoài, "Xe điện không được đứng sát quá, tránh dọa sợ con ngựa."
Vừa dứt lời.
Con ngựa dưới thân Phác Thái Anh đột nhiên phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, giống như phát điên rồi mà chạy đến chỗ đám đông.
Biến cố xảy ra quá bất ngờ, tất cả mọi người đều luống cuống, bao gồm cả Phác Thái Anh trên lưng ngựa.
Nếu cứ tiếp tục đi lên phía trước thì sẽ đụng vào máy quay.
Trong lúc hoảng loạn Phác Thái Anh dùng hết sức lực kéo chặt dây cương, nỗ lực dẫn con ngựa tới chỗ bên cạnh nơi không có người.
Con ngựa như là khó chịu khi bị người khác kiềm chế, hai cái móng chân phía trước nâng lên cao, thân thể hung hăng run lên quăng nàng ra ngoài.
"A..." Lúc thân thể ngã thật mạnh xuống mặt đất, Phác Thái Anh kêu rên một tiếng, hai mắt tối sầm.
Một đám người xông tới vây quanh nàng.
Vài người đuổi theo con ngựa chạy như điên kia, cảnh tượng nhất thời mất kiểm soát.
"Đầu tiên đừng lộn xộn, nằm nghỉ đi, cô có cảm giác chỗ nào không thoải mái hay không?" Bác sĩ đi theo hỏi nàng.
Trong đầu Phác Thái Anh vang lên tiếng "ong ong", nàng bị người khác đè lại bả vai, chậm chạp lấy lại sức, vẻ mặt đau đớn nói: "Hơi chóng mặt, buồn nôn."
"Vừa rồi đầu bị va chạm?" Bác sĩ lại hỏi.
"Vâng."
Bác sĩ ý bảo những người khác lại đây hỗ trợ, thật cẩn thận nâng nàng lên trên cáng, sau khi kiểm tra một lúc không phát hiện ra có vết thương nào ngoài da. Nhưng mà Phác Thái Anh vẫn luôn nói buồn nôn, bác sĩ không xác định được bên trong có bị tổn thương gì không, kiến nghị tốt nhất là đi đến bệnh viện kiểm tra não bộ.
Từng có một lần đi đóng phim ở thành phố H bị máy móc đập vào khiến não bị chấn động, Phác Thái Anh không dám tự ý quyết định, nghe theo lời bác sĩ nói đi đến bệnh viện phụ cận gần nhất.
Sau khi có kết quả kiểm tra, xác nhận không có vấn đề gì, Phác Thái Anh mới một lần nữa về đoàn phim.
Lăn lộn như vậy hao phí hơn hai tiếng.
Khương Đại Vệ nói cho nàng biết, vào lúc nàng đi bệnh viện, đã sắp xếp thế thân diễn cảnh cưỡi ngựa cho nàng xong rồi.
Tuy rằng tiến độ quay phim không có bị ảnh hưởng gì, Phác Thái Anh vẫn cảm thấy rất hổ thẹn: "Thật xin lỗi đạo diễn Khương."
"Người cô không có việc gì là tốt rồi." Khương Đại Vệ nói.
Chu Kỳ nghe tin liền tới đây, nhíu mày nhìn Khương Đại Vệ, có chút tức giận chất vấn: "Động tác nguy hiểm như vậy, vì sao không để thế thân chuyên nghiệp tới diễn?"
Phác Thái Anh ngượng ngùng nói: "Chị Kỳ, đạo diễn Khương hỏi tôi có cần thế thân hay không, là tôi tự mình kiên trì không cần."
Hai mắt Chu Kỳ trừng lớn, tức muốn hộc máu nói: "Có thế thân lại không cần, cô có phải bị ngốc rồi không!"
Phác Thái Anh: "...."
"Chuyện này không thể trách Thái Anh, là do con ngựa kia xảy ra vấn đề." Khương Đại Vệ nói: "Chúng tôi tìm thấy một cái đinh mũ ở trong bàn đạp gần sườn con ngựa của Thái Anh, có thể là lúc đạp chân đinh mũ kia đâm vào trong thân thể con ngựa, con ngựa ăn đau mới có thể chạy loạn."
Hô hấp của Phác Thái Anh ngưng lại.
Chu Kỳ kinh sợ nói: "Trong bàn đạp chân ở con ngựa sao lại có đinh mũ? Lúc trước quay phim, nhân viên công tác không kiểm tra trước sao?"
"Con ngựa là đi mượn, lúc trước khi bắt đầu quay nhân viên công tác của chúng tôi còn tắm cho mấy con ngựa, cũng không có phát hiện trên bàn đạp chân của con ngựa có đinh mũ." Khương Đại Vệ nói.
Đại não Chu Kỳ nhanh chóng xoay chuyển, nói: "Vậy là có khả năng có người động tay động chân với con ngựa, cố ý hãm hại Thái Anh. Ở chỗ chuồng ngựa hẳn là có máy quay đi, kiểm tra máy quay là sẽ biết là do ai làm."
"Máy quay thật ra là có, chỉ là...." Khương Đại Vệ ấp a ấp úng.
Tiếng chuông điện thoại vui vẻ vang lên.
Cầm lấy nhìn, phát hiện là trợ lý gọi tới đây, Khương Đại Vệ vội ấn nút nghe điện, lúc nghe thấy nội dung đối phương nói, biểu tình ông khẽ thay đổi, nói: "Tôi lập tức đi qua đó."
Cúp điện thoại, ông nhanh chóng mà nói: "Lạp tổng tới, tôi đi qua đó nhìn xem. Chuyện con ngựa chúng ta bàn lại sau, Thái Anh cô đi vào phòng hóa trang thay quần áo trước đi, lát nữa cô còn có hai cảnh diễn."
Khương Đại Vệ một khắc cũng không dám chậm trễ, chạy nhanh như gió, lưu lại Phác Thái Anh cùng Chu Kỳ hai người hai mặt nhìn nhau.
Không hề nghi ngờ, người mà Khương Đại Vệ nói chính là Lạp Lệ Sa.
Phác Thái Anh nghĩ thầm: Lạp Lệ Sa lại tới thăm đoàn phim? Tổng tài Quang Ảnh nhàn rỗi như vậy sao?
Chu Kỳ nói một câu cắt ngang ý nghĩ của nàng: "Chuyện này rất kỳ quặc, giờ tôi đi tìm người hỗ trợ kiểm tra máy quay, cô đi thay quần áo trước đi."
Lúc Phác Thái Anh đóng phim dùng con ngựa kia, chính là con ngựa mà nàng luyện tập cùng, tính tình rất ngoan ngoãn. Lúc bắt đầu xảy ra chuyện nàng còn tưởng là trong phim trường quay phim có quá nhiều người, bên cạnh còn có một chiếc xe điện chở nhân viên công tác phụ trách máy quay, con ngựa nhát gan bị chịu kinh hách nên mới có thể mất khống chế.
Cho đến khi nghe thấy Khương Đại Vệ nói trong bàn đạp chân gần sườn con ngựa phát hiện có đinh mũ, nàng mới phát hiện ra chuyện không đơn giản như vậy.
Trong đoàn phim này người có mâu thuẫn với nàng chỉ có hai người, Lạp Vi và Lương Dư Phỉ. Hai người đều hận nàng hận đến ngứa răng.
Chẳng lẽ là hai người này nhịn không nổi xuống tay với nàng?
Lợi dụng con ngựa? Dụng tâm thật đủ ác độc, không cẩn thận thì còn có thể bị mất mạng.
May mắn mạng nàng đủ lớn.
Chỉ là hiện giờ suy nghĩ những cái vấn đề phức tạp này nàng liền đau đầu.
Nếu Chu Kỳ đã tới đây, thì giao cho Chu Kỳ đi xử lý tốt là được.
Phác Thái Anh đi vào phòng hóa trang.
Cùng lúc đó, Khương Đại Vệ sốt ruột hoảng hốt chạy tới, nhìn thấy Lạp Lệ Sa đứng ở bên trong phim trường hỗn loạn, lau lau mồ hôi trên trán, tươi cười lấy lòng hỏi: "Lạp tổng, sao ngài lại tới đây?"
Mắt phượng của Lạp Lệ Sa quét nhìn một vòng, không phát hiện ra mục tiêu, trực tiếp hỏi: "Thái Anh đâu, bị thương có nghiêm trọng không?"
Trong lòng Khương Đại Vệ lộp bộp nhảy dựng, nói: "Cô ấy ngã từ trên ngựa xuống dưới, đã đi đến bệnh viện kiểm tra qua, không bị thương."
Sắc mặt vẫn luôn âm trầm của Lạp Lệ Sa hơi hòa hoãn lại, môi mỏng hé mở, đang muốn nói chuyện.
"Đạo diễn Khương." Trợ lý đột nhiên chạy tới, lúc nhìn thấy Lạp Lệ Sa thì dừng một chút, nói: "Lạp tổng."
Lạp Lệ Sa hơi hơi gật đầu.
Khương Đại Vệ trách cậu ta không có nhãn lực nhìn người, trừng cậu ta: "Có chuyện gì?"
"Người đại diện của Phác Thái Anh muốn kiểm tra máy quay, có cho cô ấy xem không?" Trợ lý nói.
Khương Đại Vệ liếc mắt một cái nhìn Lạp Lệ Sa, trên mặt lộ vẻ do dự.
Lạp Lệ Sa thấy ánh mắt ông hơi kì lạ, làm như vô tâm mà hỏi: "Chu Kỳ muốn kiểm tra máy quay để làm gì?"
Rốt cuộc người đầu tư lớn hơn trời, trợ lý ấp úng nói: "Cô ấy nghi ngờ là có người động tay động chân với con ngựa, muốn hãm hại Phác Thái Anh...."
"Hãm hại?" Ánh mắt Lạp Lệ Sa hơi lạnh xuống, "Đạo diễn Khương, đây là có chuyện gì?"
Khương Đại Vệ đành phải nói chuyện phát hiện ra đinh mũ ở trong bàn đạp của con ngựa Phác Thái Anh dùng, nói đến đoạn sau thì hơi chần chờ, thanh âm bất giác nhỏ lại: "Thật ra chúng tôi đã xem qua máy quay, trước khi quay phim, ngoại trừ nhân viên công tác chuyên phụ trách quản lý ngựa, thì còn có Lương Dư Phỉ và Lạp Vi tiểu thư cũng đi qua chuồng ngựa."
Máy quay chỉ có thể quay ở bên ngoài, trong chuồng ngựa thì quay không đến. Nếu thực sự có người động tay động chân với con ngựa, vậy thì Lạp Vi cũng là một trong những người bị vào diện tình nghi.
Toàn bộ đoàn phim đều biết Lạp Vi cùng Phác Thái Anh hai người giống như kẻ thù, mỗi ngày ở phim trường đều phải ầm ĩ bảy tám lần. Cứ như vậy, Lạp Vi là người bị nghi ngờ lớn nhất.
Nhưng Lạp Vi dù sao cũng là em gái của người đầu tư, cho dù cô có hiềm nghi, Khương Đại Vệ cũng không dám tùy tiện nghi ngờ.
Lạp Lệ Sa tới thật là đúng lúc, dứt khoát ném cái nan đề này cho cô. Khương Đại Vệ thật cẩn thận hỏi: "Lạp tổng, ngài xem chuyện này phải xử lý như thế nào?"
Môi mỏng Lạp Lệ Sa khẽ mím, một đôi mắt phượng mê người tràn đầy sương lạnh.
Phòng hóa trang.
Phác Thái Anh không nghĩ tới Lạp Vi và Lương Dư Phỉ đôi hồ bằng cẩu hữu này cũng đang ở trong.
Mấy chuyên viên trang điểm nhìn thấy nàng tiến vào, đều lại gần quan tâm hỏi han: "Thái Anh cô không sao chứ?"
"Không sao." Phác Thái Anh mỉm cười nói: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm."
Một chuyên viên trang điểm khác cảm khái nói: "Các cô làm diễn viên cũng không dễ dàng gì, vất vả không nói, còn nguy hiểm như vậy."
"Ồ..." Lạp Vi châm chọc mỉa mai nói: "Có người chính là thích thể hiện, có thế thân thì không cần, cứ phải nhất quyết tự mình đi cưỡi ngựa, bị ngã cũng là xứng đáng."
Sắc mặt của những người khác thay đổi.
Mọi người đều biết hai người này có mâu thuẫn, gặp mặt liền nói móc mỉa lẫn nhau, cũng không dám lên tiếng bênh vực.
Tiểu Hạ thiếu kiên nhẫn nói: "Lạp Vi tiểu thư, Tiểu Anh không cần thế thân đó là do chị ấy chuyên nghiệp, cô sao lại có thể nói chị ấy như vậy."
Lạp Vi ném đồ trang sức trong tay đi, không vui nói: "Chị ta không cần thế thân là do chị ta chuyên nghiệp, vậy tôi thì không chuyên nghiệp đúng không?!"
Tiểu Hạ mặt lúc đỏ lúc trắng: "Tôi...."
Phác Thái Anh cho Tiểu Hạ một ánh mắt, ý bảo cô ấy không cần lãng phí lời nói.
Không khí tức khắc giương cung bạt kiếm, mấy chuyên viên trang điểm im bặt như ve sầu mùa đông.
Lương Dư Phỉ thay đổi xong trang phục vội đứng ra giải vây: "Vi Vi, Phác Thái Anh suýt chút nữa là bị thương, cậu ít nói vài câu đi."
Nhìn thấy bạch liên hoa trước mắt lại làm ra vẻ phúc hậu cùng vô hại, Phác Thái Anh quả thật rất muốn ói, ôm cánh tay lạnh lẽo liếc cô ấy, muốn nhìn xem cô ấy có thể diễn ra cái dạng gì.
Lạp Vi đứng lên, kéo Lương Dư Phỉ "đơn thuần thiện lương" đến một bên, hận sắt không thể thành thép mà nói: "Lúc trước chị ta hại cậu như vậy, cậu sao lại còn vì chị ta mà nói chuyện!"
Mọi người: Con bà nó, Phác Thái Anh từng hại Lương Dư Phỉ? Đây là có chuyện hay ho gì?!
Phát hiện ánh mắt mọi người tràn ngập nghi ngờ nhìn Phác Thái Anh, trong lòng Lương Dư Phỉ liền vui vẻ, trên mặt lại giả vờ nhu nhược đáng thương, kéo kéo ống tay áo của Lạp Vi, nói: "Vi Vi, đừng nói nữa."
"Vì sao không nói nữa?" Lạp Vi bị bộ dáng hiền lành vâng vâng dạ dạ của cô ấy mà tức giận, chỉ vào mũi Phác Thái Anh, lòng đầy căm phẫn mà nói: "Lúc trước chị ta suýt chút nữa là hại cậu chết đuối, ác độc như vậy, từ trên ngựa ngã xuống dưới cũng rất xứng đáng! Báo ứng!"
Hai tay Phác Thái Anh chậm rãi buông lỏng, ánh mắt sắc bén lên, nói: "Cho nên, là cô động tay động chân với con ngựa?"
Lạp Vi đang sôi máu nóng, cũng mặc kệ nàng nói cái gì, không lựa lời mà nói: "Con ngựa kia đáng ra phải làm cho chị ngã chết mới đúng!"
Cửa phòng hóa trang đột nhiên bị người khác đẩy ra, có người bước nhanh đi vào.
Lạp Vi nghe thấy động tĩnh liền xoay người, còn chưa có thấy rõ người tiến vào là ai, trên mặt đã bị tát một cái.
"Bang..."
Tiếng vang thanh thúy từ lòng bàn tay tản ra khắp phòng hóa trang.
Mọi người hít hà một hơi.
Lạp Vi từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu qua loại ủy khuất này, vừa sợ vừa giận, đang muốn chửi ầm lên, thấy rõ người trước mắt, cô khó có thể tin mà mở to hai mắt: "Chị.... Chị làm gì mà đánh em?!"
Quanh thân Lạp Lệ Sa bao phủ toàn là hàn khí, nhìn trên mặt cô có rõ ràng dấu vết hình bàn tay, lạnh giọng nói: "Lạp gia không nuôi dưỡng một đứa con gái ác độc không có giáo dục như em."
Mọi người trong phòng hóa trang, bao gồm cả Khương Đại Vệ cùng trợ lý ông theo sau tiến vào, còn có Chu Kỳ, đều bị một cái tát này của Lạp Lệ Sa chấn trụ.
Lạp tổng tự mình tát em gái ruột của mình, nếu mà truyền ra ngoài tuyệt đối sẽ lên đầu đề Weibo!
E sợ chuyện ầm ĩ to, Khương Đại Vệ nhanh chóng ra quyết định, bảo trợ lý đưa mấy chuyên viên trang điểm kia ra ngoài, thuận tiện khóa kỹ cửa.
Lạp Vi từ trong khiếp sợ rút ra, trong lòng chỉ còn lại có phẫn nộ cùng bất mãn, chỉ vào Phác Thái Anh, nhìn Lạp Lệ Sa: "Chị có phải đã điên rồi hay không, chị lại có thể vì ả đàn bà ác độc này mà đánh em???"
Biểu tình cùng ánh mắt của Lạp Lệ Sa không thay đổi, làm lơ sự lên án của cô, không nhanh không chậm nói: "Có phải là em động tay động chân với con ngựa kia hay không?"
"Con ngựa nào, em không biết chị đang nói cái gì!"
"Đạo diễn Khương tới nói xem."
Khương Đại Vệ bị điểm danh thần kinh căng thẳng, tiến vào giữa hai người, nói ra chuyện đinh mũ cùng chuyện máy quay.
Lạp Vi bất tri bất giác ý thức được vì sao Lạp Lệ Sa nói cô ác độc, bật thốt lên nói: "Không phải là em làm! Em căn bản không biết đinh mũ gì!"
Phác Thái Anh không nóng không lạnh mà nói: "Không phải cô, vậy đó chính là bạn tốt của cô."
Sắc mặt Lương Dư Phỉ tức khắc trắng bệch, vừa lắc đầu vừa nói: "Không phải là tôi.... Cũng không phải Vi Vi. Chúng tôi chỉ là đi xem ngựa, chị không có chứng cứ, dựa vào đâu mà nói là chúng tôi hãm hại chị?"
"Đúng vậy, máy quay không quay đến bên trong, chị dựa vào đâu mà nói là do chúng tôi làm!" Lạp Vi sống chết không chịu thừa nhận, còn trả đũa: "Chị cái đồ đàn bà ác độc, mơ tưởng bôi nhọ tôi cùng Dư Phỉ. Nói không chừng là do chính chị động tay chân với con ngựa, sau đó vu oan cho tôi cùng Dư Phỉ!"
"Tôi tự hại tôi, rồi vu oan cho các cô?" Phác Thái Anh bị logic não tàn của cô chọc cho vừa tức vừa buồn cười.
"Dù sao máy quay cũng không quay đến, không có đủ chứng cứ, chị đừng có mà bôi nhọ!" Lạp Vi đúng lý hợp tình mà nói.
Trong mắt Lương Dư Phỉ hàm chứa lệ nóng, lắp bắp nói: "Thái Anh, tôi biết chị chán ghét tôi, nhưng mà chị cũng không thể bôi nhọ tôi cùng Vi Vi như thế."
"Đúng vậy!" Lạp Vi vội vàng phụ họa.
Phác Thái Anh cười lạnh ra tiếng.
Máy quay xác thật không quay được là ai động tay động chân với con ngựa của Phác Thái Anh, chuyện này chỉ có thể trở thành chuyện ngoài ý muốn không giải quyết được gì.
Tranh luận hạ màn, Lạp Vi mới nhớ ra chuyện Lạp Lệ Sa vì Phác Thái Anh mà đánh cô một cái tát, lại muốn ầm ĩ.
Ánh mắt lạnh như băng của Lạp Lệ Sa đảo qua một cái, thành công làm cô im miệng, xoay người nói với Lương Dư Phỉ: "Lương tiểu thư, tôi muốn nói chuyện với cô một chút."
Lương Dư Phỉ nơm nớp lo sợ đi theo sau Lạp Lệ Sa, ra khỏi phòng hóa trang, đi đến một nơi ẩn nấp không có người.
Nếu là trước đây, Lạp Lệ Sa đơn độc mà tìm cô ấy, cô ấy khẳng định là vui sướng đến phát điên rồi, nhưng mà hiện giờ biểu tình của Lạp Lệ Sa lạnh lẽo đến mức khiến cô ấy run bần bật.
Cô ấy có một loại dự cảm không tốt.
"Là do cô làm đi." Lạp Lệ Sa đi thẳng vào vấn đề mà nói.
Sống lưng Lương Dư Phỉ cứng đờ, ra vẻ vô tội mà nói: "Thật sự không phải là em."
"Lạp Vi không dám nói dối tôi, Thái Anh cũng không ngu xuẩn như vậy." Lạp Lệ Sa mặt không biểu tình nhìn cô ấy, ngữ khí so với không khí ngoài trời còn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn rất nhiều: "Lần đầu tiên gặp cô, tôi cho rằng cô là một người chân thật đơn thuần, nhưng mà qua chuyện tiệc đóng máy lần trước ở thành phố H, còn có chuyện cô cố ý bịa đặt vấn đề giả dối trong trò chơi《 Nữ Thần Chi Lữ 》, cốt là muốn đến gần tôi, tôi mới phát hiện ra cô thật là giả tạo đến mức không chịu được."
"...."
"Lạp Vi là em gái tôi, nó là người ngây ngốc không hiểu chuyện, cô nếu là còn dám lợi dụng nó một lần nữa, thì đừng trách tôi không khách khí."
Một trận gió Bắc thổi tới, thổi trúng vào thân thể đơn bạc lung lay sắp đổ của Lương Dư Phỉ.
Lạp Lệ Sa đi rồi.
Lương Dư Phỉ như là bị đóng đinh tại chỗ, máu trong người như là bị đông lạnh, đứng yên trong gió.
Ngày đó lúc Lạp Vi hưng phấn chạy tới nói cho cô ấy biết, Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh chẳng qua chỉ là đang diễn trò cho Lạp lão phu nhân xem, là Phác Thái Anh ả đàn bà ác độc kia dùng Lạp lão phu nhân uy hiếp không cho Lạp Lệ Sa ly hôn, Lạp Lệ Sa vẫn chán ghét Phác Thái Anh, trong lòng cô ấy một lần nữa bốc cháy lên hy vọng.
Nhưng mà nghĩ lại chuyện Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh vì Lạp lão phu nhân mà không ly hôn, trong lòng cô ấy vừa sáng lên lại tối sầm xuống một chút.
Đến đại kết cục trong truyện Lạp lão phu nhân còn chưa có chết, Lạp Lệ Sa hiếu thuận như vậy, ngộ nhỡ vì Lạp lão phu nhân mà tình nguyện chịu ủy khuất cũng không ly hôn cùng Phác Thái Anh, cô ấy như thế nào chờ đợi nổi?
Biện pháp duy nhất chính là làm cho Phác Thái Anh biến mất.
Cô ấy cố ý dụ dỗ Lạp Vi theo cô ấy cùng đi xem ngựa, nhân lúc Lạp Vi không chú ý, liền đặt cái đinh mũ kia ở trên bàn đạp chân con ngựa của Phác Thái Anh.
Lúc nhìn thấy con ngựa ăn đau chạy loạn, cô ấy một bên cầu nguyện con ngựa kia trong lúc hoảng loạn mà dẫm chết Phác Thái Anh đi, một bên lại sợ hãi.
Phác Thái Anh lại có thể nhẹ nhàng tránh thoát một kiếp.
May mắn cô ấy để lại một đường sống, biết máy quay không quay đến được trong chuồng ngựa, chỉ cần cô ấy liều chết không thừa nhận, Phác Thái Anh cũng không thể làm gì được cô ấy.
Chỉ là cô ấy không nghĩ tới Lạp Lệ Sa sẽ đến, càng không nghĩ tới Lạp Lệ Sa sẽ đơn độc kêu cô ấy ra ngoài, nói trúng tim đen chỉ ra là do cô ấy.
Lúc Lạp Lệ Sa nói ra câu nửa cảnh cáo nửa uy hiếp kia, Lương Dư Phỉ đã biết mình rốt cuộc vô lực xoay chuyển trời đất.
Ở dưới sự bức bách của Khương Đại Vệ, mấy chuyên viên trang điểm kia không dám tiết lộ chuyện Lạp Lệ Sa đánh Lạp Vi, phim trường nhìn qua một mảnh hòa bình.
Sau khi đổi trang phục xong, Phác Thái Anh lập tức bị gọi lên phim trường quay nốt hai cảnh diễn còn lại.
Quay xong thì trời đã tối.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, các diễn viên đều chui vào trên xe bảo mẫu của từng người để sưởi ấm. Nghe được tiếng đập cửa, Phác Thái Anh đang buồn chán chơi Anipop tưởng là Tiểu Hạ đã đi nhận cơm hộp trở về, buông điện thoại mở cửa xe.
Ngoài cửa có một thân ảnh cao gầy đứng đó, vừa nhìn là biết không phải Tiểu Hạ.
Ánh đèn yếu ớt, Phác Thái Anh thấy không rõ ngũ quan của người nọ, chỉ ngửi thấy được một cỗ lãnh hương quen thuộc.
Lúc đang trố mắt nhìn, nghe thấy thanh âm thanh lãnh của người nọ nói: "Tôi có thể vào không?"
Là Lạp Lệ Sa.
Bị gió lạnh thổi qua, đầu óc Phác Thái Anh đột nhiên không nghĩ được gì, nhìn chằm chằm vào nửa phần xương quai xanh hơi lộ ra của cô, yết hầu chuyển động, nói: "Vào đi."
Người nọ mang theo không khí lành lạnh lên xe, không gian cũng bị thu nhỏ lại.
Phác Thái Anh che lại mũi hắt xì một cái, xê dịch vào bên trong, ánh mắt hơi lóe: "Tìm tôi làm gì?"
Lạp Lệ Sa thẳng tắp nhìn nàng, thanh lãnh nói: "Lạp Vi nói chuyện lỗ mãng, tôi thay nó xin lỗi cô."
Phác Thái Anh không trông cậy vào việc đồ ngốc Lạp Vi kia sẽ tới xin lỗi nàng, chỉ là không nghĩ tới Lạp Lệ Sa sẽ đến, kinh ngạc trong chớp mắt, nói: "Ừm."
"...."
"...."
Trầm mặc chết tiệt.
Một lát sau, Lạp Lệ Sa hỏi: "Hôm nay có phải là bị dọa sợ rồi không?"
Phác Thái Anh sửng sốt, tưởng là xuất hiện ảo giác: "Cô đang quan tâm tôi?"
Buổi tối còn có cảnh diễn, nên trên người Phác Thái Anh vẫn đang mặc trang phục cung đình màu hoa anh đào. Vì để lên trên ống kính đẹp hơn, trang điểm khi đóng phim cổ đại còn dày hơn trang điểm hiện đại, ngũ quan nàng vốn là rạng rỡ như ánh mặt trời, trang dung phục sức khiến nàng càng thêm diễm lệ vô song.
Cố tình lại còn trang điểm yêu diễm quá mức, làm nàng nhìn qua giống như yêu tinh câu nhân.
Lạp Lệ Sa bị nàng nhìn đến mức tâm có chút loạn, rời đi tầm mắt, thanh âm lạnh lùng cứng rắn nói: "Cô là nghệ sĩ mà công ty tôi ký hợp đồng, làm lãnh đạo, theo lẽ thường đến thăm hỏi thôi."
Lãnh đạo? Theo lẽ thường đến thăm hỏi?
Đáy mắt Phác Thái Anh không có một tia ánh sáng nào, khô khốc nói: "Cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm."
"... Tôi phải đi rồi."
"Lãnh đạo đi thong thả." Vào lúc tay cô đáp ở trên tay nắm cửa, Phác Thái Anh cũng không biết là cọng dây thần kinh nào bị đứt, nói: "Đúng rồi lãnh đạo, tôi có một lời khuyên nho nhỏ."
Lạp Lệ Sa nghi hoặc nhìn về phía nàng, ánh mắt ý bảo nàng tiếp tục.
"Làm lãnh đạo, về sau vẫn là không cần tùy tiện lên xe bảo mẫu của nghệ sĩ nhà cô, đặc biệt là buổi tối." Phác Thái Anh trêu tức mà nói: "Nếu mà bị người khác nhìn thấy, sẽ nghi ngờ cô là đang chơi quy tắc ngầm đó nha."
"...."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Xem bình luận của mọi người, hình như là Lạp Lệ Sa không thích Phác Thái Anh chính là có tội. Lý trí chút đi.
Tôi thích viết quá trình tình cảm thay đổi dần dần, không có kiên nhẫn thật sự nhìn không được. Hai người đều không có thừa nhận thích đối phương, không tồn tại cái gì ngược hay không ngược, mối quan hệ hiện tại giữa hai người hẳn là vậy đi.
Chỉ cần có tên, Lâm Diệc Ngôn sẽ lên sàn, đừng nóng vội.
Cảm ơn mọi người!
***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro