20
"A Tố nghĩ muốn cái gì?"
Thôi Tố khẽ cười bên tai nàng: "Hay là tỷ tỷ làm cho em một bữa tối thịnh soạn đi, em ăn gì, chị làm cái đó."
"Được." Ánh mắt Trạm Du dịu dàng, không buông người ra mà ngược lại càng ôm chặt hơn, thân mình dán sát thân mình, hơi thở nhẹ nhàng quấn quýt lấy nhau, không khí mờ ảo tỏa ra hương ngọt nhàn nhạt.
"A Tố nghe thơm thơm, ngọt ngào."
"Thật sao?"
"Thật." Nàng lưu luyến buông tay ra, Thôi Tố tự nhiên vòng tay ôm lấy cổ nàng.
Tất cả như là không có gì xảy ra, nhưng cũng đích xác đã xảy ra điều gì đó.
Tỷ như hơi thở, tỷ như nhịp tim, tỷ như liếc nhìn nàng một cái, liền thấy hươu con chạy loạn giật mình. Khẽ động liền ngứa ngáy...
Chuyện tỷ đệ nhà hào môn dì Thu không quản được, dì là người lão gia phái đến, tam thiếu gia chạy tới quậy phá bị Thôi tiểu thư ném ra ngoài, nghe động tĩnh thế nào cũng không nhẹ nhàng.
Thôi tiểu thư và đại tiểu thư không giống nhau, Thôi tiểu thư lạnh lùng, ngoại trừ đối đãi đại tiểu thư tốt không lời nào để nói, đối với người khác, tâm nàng lạnh, thủ đoạn tàn nhẫn.
Người trẻ tuổi còn chưa chính thức xác lập quan hệ đã bắt đầu tình chàng ý thiếp, chiều tà buông xuống, dì Thu cứ theo lẽ thường lặng lẽ rời đi.
Lúc dì đi, Trạm Du vội vàng nhặt rau trong bếp, bên hông buộc chiếc tạp dề hoạt hình màu hồng nhạt, ngồi trên ghế băng cùng Thôi Tố nhàn thoại chuyện nhà.
Hai người bọn họ, bất kể là ai cũng không có thắp sáng thuộc tính 'lảm nhảm', ngồi gần nhau, lời nói lại nhiều không kể xiết. Cùng sinh ra trong gia đình hào môn, đề tài muôn hình vạn trạng, thuận miệng nói ra cũng có thể khiến người nghe như lạc vào sương mù.
Đối thoại, thường thường là sự khởi đầu của sự giao cảm tâm hồn. Thưởng thức dáng vẻ tú lệ mà nói năng đĩnh đạc của nàng, lòng Trạm Du ngày càng rộng mở.
Nàng muốn cùng A Tố bước vào lễ đường hôn nhân, muốn cùng nàng xây dựng một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, những ngày tháng bình dị mà bền lâu.
"A Du tỷ tỷ, đừng nhúc nhích."
Suy nghĩ của Trạm Du bị gián đoạn, ngẩn người ngoan ngoãn đứng im.
Thôi Tố cười véo véo cằm nàng: "Tỷ tỷ... sao mà ngoan thế?"
"Ừm?" Đôi mày thanh tú như núi xa của nàng hơi nhướn lên.
Bàn tay mềm mại lướt nhẹ trên gương mặt, lau đi giọt nước nhỏ vô tình bắn lên, Thôi Tố hài lòng nắn vuốt đầu ngón tay: "Được rồi. Thật ra không có gì, chỉ là đơn thuần muốn sờ mặt nhỏ của tỷ tỷ thôi, em... có tính là chiếm tiện nghi không nhỉ?"
Trái tim kia trắng trong thành khẩn, tỏa ra ánh sáng độc nhất vô nhị. Trạm Du lắc đầu, không cần suy nghĩ: "Không tính. Chiếm tiện nghi... như vậy mới tính."
Tay nàng vươn ra giữa không trung, chần chừ không tiến, vô cớ run rẩy, hoảng hốt từ mỹ mộng bừng tỉnh.
Thôi Tố hài hước nghiêng đầu nhìn nàng: "Kiểu nào ạ, tỷ tỷ?"
"Không có kiểu nào." Nàng năm ngón tay khẽ nắm thành quyền, giấu đầu lòi đuôi khẽ hắng giọng bên môi, đứng thẳng người nói sang chuyện khác: "A Tố, bộ quần áo này của em đẹp thật, mua ở đâu vậy? Tôi cũng muốn một bộ."
Phụt. Thiếu nữ ngồi trên ghế băng, ôm đầu gối cười đến mặt vùi vào cánh tay.
Trong mắt Trạm Du thoáng hiện vẻ xấu hổ bực bội: "A Tố!"
Thôi Tố ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ trong suốt của nước mắt, khóe môi vẫn còn ý cười không kìm nén được: "Tỷ tỷ, có ai nói với chị chưa, chị trời sinh tính thuần lương chính trực, trời sinh không biết nói dối. Chị vừa nói dối, em rốt cuộc nên tin vào đâu đây?"
Hồi tưởng lại phản ứng mê ly vừa rồi, Trạm Du mỉm cười: "Vậy thì cứ tin đi."
Thật muốn giải thích, còn khó hơn cả nói dối nữa.
Thôi Tố kéo dài giọng điệu nể tình "ừ" một tiếng: "Được rồi, vậy nghe tỷ tỷ."
Phòng bếp tràn ngập sự ấm áp, bởi vì sự săn sóc và dịu dàng không vạch trần của nàng, trong khoảnh khắc, Trạm Du tha thiết hy vọng ngày giấc mơ trở thành hiện thực có thể đến nhanh hơn.
Nàng muốn chiếm hữu nàng, muốn ôm nàng, vào buổi sáng sớm hoặc khi đêm về tỉnh giấc.
"Tỷ tỷ." Vẻ mặt Thôi Tố lộ ra chút mê luyến: "Em nói em có thể bảo vệ chị, chị tin không?"
"Vì sao không tin?" Nàng trả lời chắc chắn nhẹ nhàng.
Thôi Tố kiêu ngạo hếch cằm, giống như một con mèo được vuốt ve, ý tứ sâu xa nhếch môi chậm rãi nói: "Nếu tỷ tỷ tin, thì phải tin cả đời đấy nhé..."
Cả đời, một từ ngữ lãng mạn biết bao, cứ như vậy hời hợt mà kiên quyết trao cho người tỷ tỷ nàng yêu nhất.
Tấm lòng thành kính nóng bỏng, còn ngang tàng hơn cả gió mùa hè.
Mi Trạm Du khẽ động, trịnh trọng đáp một tiếng "ừ".
Cùng chung một bầu trời xanh, Phụng Bắc, chiếc siêu xe dừng lại trước cổng nhà, cậu Trạm Phong được đám người hầu vây quanh tiếp xuống xe với vẻ mặt âm trầm bước vào đại viện.
Bị người tỷ tỷ xinh đẹp nhẫn tâm ném ra ngoài cửa, quá mất mặt, hắn nào chịu đựng được sự ủy khuất như vậy?
Buồn bực, phẫn hận, không cam lòng, đủ loại cảm xúc dồn nén trong lòng, đi được nửa đường hắn đột nhiên dừng chân, một chân đá bay hòn đá nhỏ màu trắng bên đường.
Hòn đá bay nhanh như chớp dừng lại bên ống quần Trạm Đồng, gặp phải người em trai kiêu căng âm hiểm hỉ nộ vô thường này, nàng quay đầu bỏ đi.
"Đứng lại! Ai cho ngươi đi? Bắt cô ta lại cho ta!"
Tiểu thiếu gia ra lệnh, đám gia nhân không dám không vâng lời.
Trạm Đồng thầm kêu xui xẻo trong lòng, nghĩ thầm vị thiếu gia vô pháp vô thiên này rốt cuộc lại bị ai chọc cho một bụng hờn dỗi.
Nàng lười biếng nhấc mí mắt: "Có việc?"
Trạm Phong hôm nay nếm đủ mùi bị làm lơ, ba bước xông lên, trực tiếp coi người như bao cát để trút giận.
"Mày tưởng mày là ai? Một con tư sinh mà dám nói chuyện với tao như vậy, nếu không phải mẹ tao lòng từ bi, sớm đã tống cổ lũ chúng mày ra ngoài đường rồi! Đến lượt mày ở trước mặt tao mà lên mặt hả?"
Một thằng con trai, được nuôi dưỡng trong hậu viện đầy những bà mẹ kế thiếu hiểu biết nên mới có thói hư tật xấu như vậy.
Trạm Đồng hừ lạnh, căn bản không sợ hắn: "Được thôi, anh nói đúng, có bản lĩnh anh đi tìm ông nội, xem ông có đồng ý cho cháu gái nhà họ Trạm ngủ ngoài đường không.
Trạm Phong, người khác ăn gạo lớn lên là có tâm nhãn, sao anh toàn dùng để mọc cái gì vậy?"
Nói rồi, cơn giận của nàng bốc lên: "Tôi là con tư sinh thì sao, trong người tôi cũng chảy một nửa dòng máu nhà họ Trạm, anh không quen nhìn, vậy thì đi tìm ba anh mà hỏi, xem năm đó vì sao thấy đàn bà là lên giường!
Ông ta khắp nơi gieo giống, ai ép ông ta? Sinh mà không dưỡng, còn có tính là đàn ông không? Anh không phải ỷ vào có thêm một thứ đồ so với tôi, có gì mà đắc ý? Tránh ra, hôm nay tâm trạng tôi không tốt, không rảnh đôi co với anh!"
Luận về tài ăn nói, đối mặt với Trạm Đồng hung dữ, thằng con trai nhiều khi chỉ có nước cam bái hạ phong.
Đám gia nhân tả hữu nghe được á khẩu không trả lời được: Trong viện con tư sinh nhiều lắm, dám cãi tay đôi với thiếu gia, ngoại trừ vị ở Mộ Thành kia, cũng chỉ có cô gái trước mắt.
Đánh rắn phải đánh dập đầu, mỗi câu nói của nàng đều đánh trúng điểm yếu khiến người ta không còn sức chống đỡ, đám gia nhân thầm than lạ lùng, thật khó tưởng tượng cô Trạm Đồng này lại là do đại tiểu thư nuôi dạy.
Đại tiểu thư trưởng thành sớm, trưởng tỷ như mẹ, đối với các em gái thật sự yêu thương.
Đại tiểu thư tám năm trước dứt khoát rời khỏi Phụng Bắc, náo loạn cả nhà họ Trạm không được yên bình. Cô Trạm Đồng không học được sự dịu dàng như gió xuân của chị, nhưng lại học được sự gan dạ không sợ trời không sợ đất này đến mười phần.
Lá gan nàng lớn theo gió, khiến sắc mặt Trạm Phong biến đổi liên tục. Hắn có gan trời dám đi tìm ông nội phân xử, đầu óc có vấn đề mới muốn chất vấn ba mình.
Thật sự làm như vậy, chẳng phải là mất thân phận, còn mất luôn ấn tượng tốt mà hắn khổ tâm gây dựng trước mặt ông nội sao?
Hắn cười lạnh liên tục: "Đừng không phục, có người, sinh ra đã định là thua. Cá muối không thể lật mình, dù là cá chép hóa rồng, cũng phải chín chết một sống!"
Năm mười tuổi tỷ tỷ đã dạy nàng không cần nhận mệnh, không cần nghe những lời hỗn xược bên ngoài, Trạm Đồng mất kiên nhẫn xoa xoa lỗ tai: "Nói đủ chưa?"
Thấy nàng không quen với sự quật cường không chịu thua của mình, Trạm Phong quay sang nhắc đến Trạm Du: "Mày còn không biết à, tỷ tỷ bị thương rồi, haiz, bị thương nặng lắm đấy."
"Anh nói cái gì? Tỷ tỷ sao lại bị thương?!"
"À, không nói cho mày, có bản lĩnh mày đi hỏi ông nội, đi hỏi ba mày đi." Thấy nàng không còn vẻ uy phong trước đó, Trạm Phong cười lớn nghênh ngang bỏ đi.
Chân hắn khập khiễng, là do lúc trước Thôi Tố ném hắn ra cửa bị vấp ngã trầy da.
Tiết lộ tin tức Trạm Du bị thương, đi chưa được bao xa, hắn dừng bước: "Lấy hòn đá lại đây."
Gia nhân không hỏi nhiều, thiếu gia từ nhỏ được hắn chăm sóc, lòng người đều có sự thiên vị, giống như lòng dì Thu hướng về đại tiểu thư, lòng hắn, đương nhiên hướng về thiếu gia.
Tìm được hòn đá lớn nhỏ, Trạm Phong kiên định chọn ra một hòn không lớn không nhỏ, cố lấy dũng khí, nghĩ đến hậu quả của việc này, hắn không chớp mắt giơ tay cầm hòn đá nện mạnh vào đầu gối mình!
"—— Thiếu gia!"
Vết thương trầy da lúc trước càng thêm nghiêm trọng, Trạm Phong sắc mặt trắng bệch, nhỏ giọng nói: "Tôi tốt bụng đến thăm tỷ tỷ, tỷ tỷ không nhận tôi là em trai, càng nhất định không chịu về nhà, còn dung túng người ngoài bắt nạt tôi, gặp ông nội, biết nói thế nào đây?"
Gia nhân thở dài, tỷ đệ vốn là cùng một gốc sinh ra, vì sao cứ phải náo loạn đến mức nước với lửa?
Hắn chắp tay nói: "Đã biết, thiếu gia yên tâm."
Trạm Phong lại cười ngây thơ: "Đi thôi, đỡ tôi đi gặp ba mẹ. Tỷ tỷ trời sinh tính đạm nhiên, tôi càng muốn làm xáo trộn lòng cô ta!"
Tuổi còn trẻ, tâm tư tàn nhẫn đến vậy, thật hiếm thấy.
So không lại đại phòng, nhị phòng, tam phòng chỉ có một mụn con trai, nói là vàng ngọc cũng không quá. Còn chưa vào cửa, Trạm Phong đau đến rên rỉ không ngừng.
Tam phu nhân trang điểm chuẩn bị tham gia tiệc tối hào môn, nghe thấy bên ngoài náo động, từ cửa phòng bước ra, thấy Trạm Phong, đầu tiên là kinh hãi kêu lên: "Đây là làm sao vậy?"
"Lại náo loạn cái gì đấy?" Trạm tam thiếu gia mặc tây trang giày da nhíu mày dừng bước chân bóng loáng trước cửa.
Tam phu nhân vội vàng thúc giục hắn lại đây, gấp giọng nói: "Còn hỏi gì nữa, con trai chúng ta bị thương rồi!"
Bị thương? Trạm Vân du diễn bụi hoa, cũng không biết có phải là sự trừng phạt của ông trời không, sinh Trạm Phong xong hắn mãi không sinh được đứa con trai thứ hai.
Việc Trạm Phong bị thương hắn vẫn rất để ý.
Máu chảy ra từ ống quần, ánh mắt Trạm Vân sâu thẳm, hỏi gia nhân: "Bị thương thế nào?"
Gia nhân ấp úng không nói nên lời, Trạm Phong nắm chắc thời cơ, một nửa là diễn, một nửa thật sự đau, hắn khổ sở nói: "Còn có thể bị thương thế nào? Là bạn của tỷ tỷ đánh! Tôi tốt bụng quan tâm tỷ tỷ, tỷ tỷ không những không cảm kích, mà còn..."
"Thật quá đáng, con bé đó thật là cứng đầu không biết trời cao đất dày!" Tam phu nhân tức giận đến ngực phập phồng, lớp trang điểm diễm lệ mang theo một phần tàn nhẫn.
Nhắc đến con gái lớn, tâm trạng Trạm Vân tụt dốc không phanh: "Không có việc gì quan tâm nó làm gì? Cái con nghịch tử này!"
Hắn đau đớn mắng một tiếng.
Trạm Phong đau đến làm nũng trong lòng tam phu nhân: "Chẳng phải là vì làm ông nội vui lòng sao, ông nội vui vẻ, đối với ba mẹ sẽ không lạnh lùng sắc bén như vậy nữa..."
Có gì so với con trai hiểu chuyện làm người ta vui mừng hơn? Nhưng chính đứa con trai hiểu chuyện như vậy, lại có người lòng dạ lạnh lùng bắt nạt nó!
Bà từ ái xoa đầu con trai: "Con ngoan, ba mẹ biết con lòng dạ thiện lương. Yên tâm, mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con."
Trạm Phong được người hầu dìu đi bôi thuốc.
Tam phu nhân liếc nhìn lão công, cơn giận cuối cùng không kìm nén được: "Cái con nghịch tử này, xem ta không mắng cho nó tỉnh ra, đó là em trai nó đấy, sao nó lại giúp đỡ người ngoài?"
Trạm Vân theo bà vào phòng, mắt nhìn bà dùng chiếc điện thoại bàn cũ gọi điện thoại, trên mặt hờ hững, thờ ơ.
......
Giờ cơm chiều, Thôi Tố múc một bát nhỏ canh nấm đặt trong tầm tay nàng: "Tỷ tỷ nhớ ăn canh."
"Ừm, cảm ơn A Tố."
Mi mắt Thôi Tố cong cong: "Sao tỷ tỷ cứ khách sáo với em vậy? Em làm cho tỷ tỷ, đều là cam tâm tình nguyện."
Cùng ở dưới một mái hiên, cùng ăn cùng ở, chỉ thiếu cùng giường. Nhìn gương mặt tươi tắn xinh đẹp của nàng, Trạm Du không khỏi cảm thán sự đời biến ảo, ngươi vĩnh viễn không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Ít nhất, vào khoảnh khắc gặp A Tố trong con hẻm mưa đó, nàng sẽ không nghĩ đến một ngày kia sẽ vắt óc tìm mưu kế để giữ người ở bên cạnh.
Để tạ lễ 'được A Tố bảo vệ', Trạm Du tự mình xuống bếp làm một bữa tối dinh dưỡng thịnh soạn.
Hương vị không quan trọng, chỉ cần là tỷ tỷ làm, Thôi Tố không kén chọn. Nàng hiểu đạo lý tấm lòng đáng quý.
Ăn xong bữa tối, từ chối sự giúp đỡ của nàng, Trạm Du chạy vào bếp rửa bát.
Âm nhạc du dương chậm rãi chảy trôi, không khí vừa vặn.
Chiếc điện thoại đặt trên sô pha đột nhiên đổ chuông, nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình, Thôi Tố sau khi được Trạm Du cho phép, ấn nút nghe.
Lúc điện thoại kết nối, cơn giận tích tụ của tam phu nhân đã lên đến đỉnh điểm, một tràng pháo nổ chát chúa vang lên, khiến Thôi Tố thoáng giật mình.
Sợ làm kinh động tỷ tỷ, nàng ấn nút tắt tiếng, ngăn chặn những lời lẽ ô uế chui ra, phá hỏng bầu không khí lãng mạn đêm nay.
Người đối diện lải nhải không có dấu hiệu dừng lại, hoàn hồn, Thôi Tố hậu tri hậu giác ý thức được mình bị mắng.
Đã bao nhiêu năm không bị mắng rồi?
Ngoại trừ năm tám tuổi, Thôi Dự say khướt mắng nàng một câu "nuôi không thân sói con", thân là đích nữ phòng lớn nhà họ Thôi, Thôi Tố trước sau sừng sững trên đỉnh kim tự tháp.
Đếm kỹ lại, thật đúng là không mấy người dám làm càn trước mặt nàng.
Người phụ nữ này thật to gan!
Nhìn chằm chằm vào dãy số điện thoại kia, mắt nàng híp lại: Người này dám mắng A Du tỷ tỷ của nàng, thật là không thể nói lý!
Nghe xong lâu như vậy nàng đại khái nghe minh bạch, định là Trạm Phong kia âm hiểm tiểu tử trở lại Phụng Bắc ở nữ nhân trước mặt thượng mắt dược.
Bên tai truyền đến không dừng thả càng ngày càng ác độc nói, Thôi Tố đêm nay hảo tâm tình toàn không có. Có một đôi như vậy không phụ trách nhiệm không phân xanh đỏ đen trắng cha mẹ, tỷ tỷ quá đều ngày mấy? Người đều dọn ra Phụng Bắc, còn không có cái thanh tịnh!
Tam phu nhân mắng đến miệng khô lưỡi khô, dĩ vãng đều là nàng mắng mệt mỏi nữ nhi mới bằng lòng mở miệng. Lúc này đối diện nhưng vẫn không đáp lại.
"Nghịch nữ! Ngươi cho ta nói chuyện!"
Thôi Tố xuy một tiếng, nắm di động cười lạnh: "Trạm tam phu nhân thật lớn uy phong."
"Ngươi không phải Trạm Du, ngươi là ai?"
"Ta có thể là ai?"
"Ta đã biết, là ngươi lộng bị thương nhà ta phong phong!"
"Tam phu nhân quá khen."
Nàng nói chuyện làm việc dứt khoát lưu loát, trở mặt so phiên thư mau: "Ngượng ngùng, tam phu nhân. Vừa rồi trò chuyện ta đã ghi âm, ngài yên tâm, ta sẽ đúng sự thật gửi đi đến Trạm gia gia hòm thư, thuận tiện làm hắn lão nhân gia thưởng thức một chút, ngài là như thế nào làm mẫu thân."
"Ai? Từ từ! Ngươi ——"
Cắt đứt trò chuyện, Thôi Tố trầm thấp mi thâm hô một hơi, ngẩng đầu, liền thấy Trạm Du hệ tạp dề đứng ở cách đó không xa phát ngốc.
Nghĩ đến vừa rồi tam phu nhân khí thế hướng lên trời tình cảnh, nghĩ đến những cái đó đả thương người ngôn ngữ, nàng hiếm thấy mà do dự lên: "A Du tỷ tỷ...... Ngươi, ngươi đều nghe được?"
"Nghe không được, đoán cũng có thể đoán được." Phục hồi tinh thần lại, Trạm Du nhấp môi rũ mắt trầm ngâm, nàng xem nhẹ Trạm Phong tâm cơ, không nghĩ tới mẫu thân sẽ gọi điện thoại lại đây.
Sợ nàng miên man suy nghĩ hoặc là xấu hổ nan kham, Thôi Tố vừa muốn chuẩn bị khuyên nàng, không nghĩ tới Trạm Du thực mau tự lành, nàng mặt mang ý cười: "Lần này...... Lại bị A Tố bảo hộ đâu."
Lời nói ở bên miệng, nói thêm gì nữa khó tránh khỏi có vẻ làm ra vẻ, nuốt xuống những cái đó không cần thiết an ủi, Thôi Tố nhướng mày: "Là nha, cho nên tỷ tỷ còn muốn cảm tạ ta sao?"
"Ân......" Tùy tay giải tạp dề ném ở sô pha, Trạm Du đi bước một triều nàng đi đến: "Cùng A Tố nói lời cảm tạ không khỏi quá xa lạ, lần này không nghĩ nói lời cảm tạ, tưởng...... Chiếm A Tố tiện nghi."
"Như thế nào chiếm?"
"Như vậy chiếm."
Theo trên tay nàng lực đạo, Thôi Tố phối hợp mà hơi hơi ngửa đầu, một cái nhu nhu hôn thành kính mà dừng ở khóe môi.
Trạm Du trong ánh mắt có quang, hỏi: "Được không?"
"Tỷ tỷ hôn cũng hôn rồi còn muốn hỏi được không, không phải nói rõ khi dễ người?"
Ôm nàng, Thôi Tố trong lòng ngọt tư tư, môi đỏ khẽ nhếch, muốn nói nói không nhổ ra, tiếng chuông lần thứ hai vang lên.
Nàng thân mình cứng đờ, ngầm bực có người ở thời điểm này gọi điện thoại tới, không tình nguyện mà buông ra cánh tay.
Sợ nàng không vui, Trạm Du lặng lẽ nắm chặt nàng nhỏ dài ngón tay ngọc. Thôi Tố tức thì chuyển giận vì hỉ: "Hảo, tỷ tỷ tiếp điện thoại đi."
"Ân." Nhìn mắt di động điện báo, Trạm Du nói cho nàng: "Là A Đồng đánh tới."
Trạm Đồng?
Chính là cái kia đối tỷ tỷ sinh ra gây rối tâm tư quan hệ huyết thống muội muội?
Điện thoại một đầu tư sinh nữ nhóm ngồi vây quanh ở bên nhau, Trạm Đồng ôm di động nước mắt không cần tiền mà ra bên ngoài lưu:
"Tỷ tỷ, ngươi thương có phải hay không thực nghiêm trọng? Ta nghe Trạm Phong nói, hắn lời trong lời ngoài ám chỉ mà nhưng thảm...... Tỷ tỷ ngươi rốt cuộc có hay không sự? Bị phỏng đau quá!"
"Yên tâm, ta không có gì trở ngại, đừng nghe Trạm Phong, hắn ở lừa ngươi."
Quen thuộc tiếng nói thông qua microphone truyền tới, Trạm Đồng vừa muốn khóc.
Đỉnh cấp hào môn Trạm gia từ thế hệ trước liền phi thường chú ý đích thứ, con vợ lẽ còn không được ưa thích, càng đừng nói không danh không phận tư sinh nữ. Tư sinh nữ không thượng chủ bàn, là Trạm gia kéo dài đã lâu quy định.
Đêm đó Đông dì gọi điện thoại qua đi, Trạm Đồng các nàng cũng không biết tỷ tỷ bị thương một chuyện. Hiện giờ từ Trạm Phong trong miệng biết được, lo lắng không thể tránh được.
Tỷ tỷ nói ra đi nói bát đi ra ngoài thủy, nước đổ khó hốt, quyết đoán mà muốn mạng người. Nàng nói ở kết hôn trước không thấy Trạm Đồng, Trạm Đồng liền không lý do xuất hiện ở nàng trước mặt.
Nếu là tùy tiện đi, chỉ sợ liền tỷ muội đều làm không thành.
Từ hốc mắt chuồn ra tới nước mắt, đến có một nửa là bởi vì áy náy tự trách cùng khổ sở.
Nếu không phải nàng đối tỷ tỷ động khỉ tư, khắc chế không ở tỷ tỷ trước mặt bại lộ tâm sự, tỷ tỷ không đến mức trốn tránh nàng, lạnh nàng.
Nàng khóc đến thảm, một bên chi lăng lỗ tai thám thính tin tức Trạm Cẩn lo lắng mà nhéo nhéo ngón tay, cho rằng Trạm Du ra bao lớn sự.
Các nữ hài tử ở cái này trong nhà được đến duy nhất quan ái toàn đến từ trưởng tỷ, trưởng tỷ bị thương, không biết cụ thể như thế nào, không thấy được mặt, luôn là chọc người phiền muộn.
Trạm Du ở trong điện thoại hảo sinh trấn an muội muội hỏng mất cảm xúc.
Ngồi ở sô pha, nghe tỷ tỷ kiên nhẫn khuyên bảo, Thôi Tố nỗi lòng trăm chuyển, một hồi ghen tuông mạo đi lên, một hồi lại bởi vì có cái cực hảo tỷ tỷ cảm thấy kiêu ngạo.
Tỷ tỷ...... Vừa rồi thân nàng đâu!
Tỷ tỷ đối ai đều xưng được với ôn nhu, nhưng tỷ tỷ chỉ biết cầm lòng không đậu mà thân nàng.
Tuy rằng thân chính là khóe môi, nhưng tỷ tỷ nhìn về phía nàng khi đôi mắt bọc tình dục, đây là lớn nhất phân biệt.
Một hồi điện thoại đánh gần hai mươi phút, Thôi Tố ngoan ngoãn mà chờ.
"Hảo, A Đồng."
Điện thoại một mặt, Trạm Đồng dừng lại nước mắt: "Tỷ tỷ, ngươi thật sự không có việc gì sao?"
Trạm Du thay đổi chỉ tay cầm di động, dựa gần Thôi Tố ở sô pha ngồi xuống: "Lừa ngươi làm cái gì? Ta là tỷ tỷ ngươi, đương nhiên sẽ hảo hảo chiếu cố chính mình, đem tâm phóng trong bụng đi."
"Tốt." Trạm Đồng không biết còn có thể nói cái gì, cẩn thận ngẫm lại lại là nói cái gì đều không thích hợp.
Một bên Trạm San cùng ở mộ thành tỷ tỷ hàn huyên vài câu, thuận tiện hướng tỷ tỷ chuyển đạt người câm muội muội thăm hỏi.
Nói chuyện tới rồi kết thúc, Trạm San đem điện thoại đưa cho Trạm Cẩn, Trạm Cẩn hừ một tiếng, không tiếp.
"Vậy không quấy rầy tỷ tỷ, tỷ tỷ, chúng ta đều rất nhớ ngươi, lần sau ngươi tới Phụng Bắc, nhất định nhớ rõ trước tiên nói cho chúng ta biết nha."
"Sẽ."
"Kia...... Tỷ tỷ tái kiến?"
"Tái kiến."
Trò chuyện kết thúc, biểu hiện khi trường 25 phút. Nhìn chằm chằm di động nhìn sẽ, nàng cảm khái rất nhiều.
Từ album nhảy ra bọn muội muội ảnh chụp —— dung nhan non nớt trạm kiều, ái cười ái nháo Trạm Đồng, ngày thường thích xú mặt Trạm Cẩn, còn có chân cẳng không có phương tiện tóc dài tề eo Trạm San.
"A Tố ngươi xem, đây là ta bọn muội muội. Chẳng sợ không phải một cái mẫu thân sinh, ta cùng các nàng, so với ta cùng đệ đệ quan hệ còn muốn tốt một chút."
Cùng nàng vai dựa gần vai, Thôi Tố nghiêng đầu xem qua đi.
Ngày đó đi Phụng Bắc Trạm gia nhà cũ, nàng nghe được một ít lời nói, thấy được một ít việc, không khỏi nghi hoặc, há mồm hỏi ra tới.
"Trạm Đồng đối tỷ tỷ hâm mộ ghen ghét, khi tốt khi xấu. Trạm Cẩn tâm nhãn nhiều nhất, một lòng tưởng dẫm lên tỷ tỷ thượng vị bác một cái rất tốt tiền đồ, đều như vậy, tỷ tỷ vì cái gì còn túng các nàng?"
Không nghĩ tới nàng tâm tư như vậy thông thấu, Trạm Du ôn thanh giải thích: "A đồng sinh ra ở từ nhỏ thiếu □□, trước bị mẹ đẻ vứt bỏ, lại bị ba ba làm lơ.
Gia gia không thích lai lịch bất chính cháu gái, từ nhỏ đến lớn, trong nhà đối nàng tốt nhất chính là ta. Nàng đối ta, càng có rất nhiều nhụ mộ cùng ỷ lại."
"Tỷ tỷ tâm xem ra vẫn là hướng về nàng." Thôi Tố rất rõ ràng, Trạm Đồng đối tỷ tỷ cảm tình không ngừng đơn giản như vậy.
Trạm Du ôn nhu mà ôm lấy nàng bả vai: "Đến nỗi Trạm Cẩn, nàng chỉ là khổ nhật tử quá đủ rồi, nhân sinh trên đời, nếu có lựa chọn, ai ngờ không danh không phận mà tồn tại?
Nàng muốn tranh thủ, tưởng dẫm lên ta thượng vị, ít nhất chứng minh nàng hiểu được theo đuổi. A Tố là chưa thấy qua ta một cái khác muội muội, nếu thấy nàng, ngươi liền hiểu được a cẩn kỳ thật cũng không có thực không xong."
"Cái kia muội muội càng không xong?"
"Dù sao ta không thích."
"Có thể làm tỷ tỷ nói ra không thích, kia nàng khẳng định không xong tột đỉnh."
"Ngươi nha......" Trạm Du sủng nịch địa điểm điểm nàng cái trán.
Phụng Bắc nhà cũ, Trạm Đồng lo lắng sốt ruột mà ngồi kia bất động.
Trạm Cẩn bĩu môi: "Thoạt nhìn nửa chết nửa sống, là nàng bị thương rất lợi hại sao? Nàng nhân duyên như vậy hảo, như thế nào sẽ có người không cẩn thận đem nước ấm bát đến nàng cánh tay?"
"Ngươi không phải không quan tâm nàng sao?"
"Ai nói ta quan tâm nàng?"
Các nữ hài tử một bộ ' ngươi trợn mắt nói nói dối ' biểu tình, Trạm Cẩn biệt biệt nữu nữu mà thân mình nghiêng đi đi:
"Ta tưởng dẫm lên nàng thượng vị cùng ngẫu nhiên quan tâm nàng cũng không có xung đột, nhưng thật ra ngươi, ngươi không phải thích nhất nàng sao? Nàng bị thương, ngươi liền quang gọi điện thoại an ủi hai tiếng?"
"Ta có thể làm sao bây giờ? Tỷ tỷ không muốn thấy ta." Nàng trong lòng nghẹn muốn chết, không muốn nhiều lời.
Tiểu người câm trạm kiều kéo kéo nàng ống tay áo, đối với nàng ngọt ngào mà cười cười.
Không tiếng động an ủi.
Là đêm, Trạm gia tam phòng nhà chính đèn còn sáng lên.
Tam phu nhân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Nàng dám uy hiếp ta, ngươi có nghe hay không, cái kia nha đầu phiến tử dám uy hiếp ta!"
Trạm Vân bực bội địa điểm châm một chi yên, sương khói lượn lờ, sấn đến hắn vẻ mặt không mau: "Ngươi nói cái kia nha đầu phiến tử, là Thôi gia đại phòng đích nữ."
Một câu Thôi gia, đổ đến tam phu nhân oán khí không chỗ phát.
Nghĩ đến Thôi Tố lạnh giọng uy hiếp nàng những lời này đó, nàng đầu ngón tay sinh lạnh: "Kia nàng sẽ không thật đem ghi âm chia lão gia tử đi?"
Trạm Vân cũng ở lo lắng việc này.
Hắn ở Trạm gia một không chịu lão gia tử thích, nhị không tiếp quản gia tộc sinh ý, hàm kim lượng xa so không được Thôi gia vị kia có tư cách tham gia quyền kế thừa tranh đoạt đích tôn nữ.
"Muốn hay không lại cấp kia nghịch nữ hồi cái điện thoại?"
"Ngươi còn ngại không đủ loạn sao? Cho nàng hồi cái gì điện thoại, nàng dám nói cho lão gia tử sao?" Nghĩ không ra mặt khác biện pháp, Trạm Vân phiền đến từ phòng dạo bước đi ra ngoài.
Thôi Tố người này từ trước đến nay nói được thì làm được, nàng xem không được tỷ tỷ chịu ủy khuất.
Lão gia tử không phải thương yêu nhất tỷ tỷ sao, vậy làm hắn nhìn xem tỷ tỷ ở ruột mẫu thân trước mặt đã chịu chính là như thế nào đãi ngộ.
Nhà hắn tôn tử châm ngòi thổi gió nói dối gạt người, sự tình là Trạm Phong khiến cho, Thôi Tố đồng dạng không tính toán buông tha hắn.
"Nhất định phải làm như vậy sao?" Nắm di động Trạm Du cuối cùng hỏi câu.
"Không nói như vậy, có một thì có hai, tỷ tỷ dọn ra Phụng Bắc là vì hảo hảo sinh hoạt, không cho bọn họ một cái cảnh giác, thật cho rằng tỷ tỷ không chỗ dựa? Trạm gia gia thương ngươi, ngươi tín nhiệm hắn, nên nói cho hắn.
Đau dài không bằng đau ngắn, dao sắc chặt đay rối, gia gia là một nhà chi chủ, đại sự tiểu tình, hắn có quyền biết.
Chẳng sợ hắn phía trước biết, nhưng hắn từ người khác trong miệng biết, cùng ngươi chính miệng nói cho hắn, đây là hai chuyện khác nhau, tính chất bất đồng.
Ngươi đã mở miệng, liền ý nghĩa nói cho gia gia, ngươi không nghĩ nhịn." Thôi Tố nghiêm túc chăm chú nhìn nàng hai mắt: "Ta liền hỏi tỷ tỷ một câu, tỷ tỷ còn tưởng nhịn xuống đi sao?"
"Không nghĩ nhịn."
Giúp mọi người làm điều tốt, không đại biểu nàng là nhậm người xoa. Niết mềm. Bánh bao.
Còn nữa, về sau nàng sẽ có chính mình gia, nàng cũng luyến tiếc A Tố đi theo nàng chịu ủy khuất, nàng tổ kiến tiểu gia nhất định phải ấm áp hòa thuận, bất luận kẻ nào đều không thể quấy, phá hoại.
Lập tức nghĩ thông suốt, nàng cười cười: "Hảo, ta đây chia gia gia."
Tân bưu kiện đưa đến hòm thư, quản gia trước tiên đem điện thoại đưa cho Trạm Niệm Bắc.
Đây là một phần âm tần.
"Tiểu Du phát tới?" Lão gia tử kinh hỉ mà buông bút lông.
Âm tần click mở, khó nghe mắng thanh bạo cây đậu dường như phía sau tiếp trước trào ra tới.
Tiếng mắng chói tai, thư phòng một mảnh tĩnh mịch,
Từ đầu tới đuôi nghe xong, Trạm Niệm Bắc lạnh mặt phân phó: "Trọng phóng một lần."
Quản gia tay run rẩy mở ra, nữ nhân nói một câu so một câu khó nghe, lão gia tử còn không có tai điếc, nghe được ra tới, đây là liễu mông thanh âm.
Liễu mông là ai đâu?
Là hắn con thứ ba tức phụ, là hắn thương yêu nhất cháu gái mẫu thân.
Phanh đến một tiếng!
Nghiên mực nện ở trên mặt đất, mộc sàn nhà bị tạp ra một cái hố.
"Phản thiên!" Lão gia tử giận dữ.
Hắn hiểu biết cháu gái tính tình, lần này đem âm tần phát lại đây, là ở cầu hắn chủ trì công đạo.
Kia đối vợ chồng đến tột cùng đã làm nhiều ít lệnh nhân tâm hàn sự, mới khiến cho không giận không tranh cháu gái không thể nhịn được nữa không muốn lại nhẫn.
Thật mạnh thở dốc thanh ở thư phòng vang lên, nhớ cập cháu gái mấy năm nay chịu quá ủy khuất, hắn ra lệnh một tiếng: "Đem tam phòng hai vợ chồng cho ta ' thỉnh ' lại đây!
Ta đảo muốn hỏi một chút, bọn họ liền thân sinh cốt nhục đều có thể mắng làm heo chó không bằng súc sinh, có phải hay không ở trong tối cũng mong chờ lão nhân chết đâu!!"
Quản gia buông tiếng thở dài quả nhiên, đại tiểu thư không ra tay tắc đã, ra tay liền có năng lực nháo phiên thiên. Tám năm trước là như thế này, tám năm sau đồng dạng như thế.
So với lão gia, nói đại tiểu thư là lão phu nhân nuôi lớn càng vì chuẩn xác.
Lão phu nhân hao hết khổ tâm giáo dưỡng cháu gái, thành tam phu nhân trong miệng máu lạnh vô tình bất nhân bất nghĩa tiểu nhân, súc sinh.
Lão phu nhân qua đời, lão gia còn ở. Lão gia đã chính tai nghe được lời này, đại tiểu thư đã hạ quyết tâm đem âm tần phát lại đây, tổng phải có nhân vi này trả giá đại giới.
Không nói đến này đêm nhà cũ nháo đến là như thế nào long trời lở đất, đã bao nhiêu năm, có thể bức cho tu thân dưỡng tính lão gia tử vận dụng gia pháp, việc này liền có nói.
Tam phòng tự làm tự chịu, Trạm tứ tiểu thư thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng thầm khen hay.
Tám năm, tình cảm dì cháu vẫn còn đó.
Khi ba mẹ bị đánh đập la hét cầu xin ông nội tha mạng, Trạm Phong oán hận ghi nợ lên đầu người chị ruột.
Có một người chị động một chút là náo loạn nhà cửa, hắn thật phiền.
Người tam phòng điển hình một người so một người ích kỷ, tùy hứng, xảy ra vấn đề chưa bao giờ biết hối cải.
Về điểm này, Trạm Phong và hai vợ chồng hoàn toàn giống nhau, xem ra, tính tình ôn hòa Trạm Du thật sự không giống người tam phòng.
Trớ trêu thay, nàng lại chính là từ bụng Liễu Mông mà ra.
Ngày đầu tiên đến thế gian, nàng đã mất đi sự yêu thương của cha mẹ.
Trong mắt Thôi Tố, may mắn có ông nội ở đó, nếu không, trước khi nàng quen biết tỷ tỷ, ai sẽ thương tiếc tỷ tỷ đây?
Đêm dài, ôn tập xong kiến thức, uống một ly sữa bò ấm áp, nàng tự đi rửa mặt.
Làm xong, khoác áo choàng tắm dài thoải mái nằm trên giường, chuyển sang tài khoản nhỏ 'Tố Du từ chi', vừa lên mạng đã thấy tin nhắn mới của tỷ tỷ.
— A Tố, trước khi ngủ muốn trò chuyện một chút không?
— Dạ, đợi em cắm tai nghe đã.
Đeo tai nghe vào, giọng Trạm Du mềm mại uyển chuyển nghe càng rõ.
Hai người nói cười, cuối cùng bên Trạm Du im lặng trước, Thôi Tố cẩn thận gọi một tiếng "tỷ tỷ", xác định nàng đã ngủ, dịu dàng chúc ngủ ngon.
Thu gọn dây tai nghe, đắp chăn cẩn thận, Thôi Tố chìm vào giấc ngủ say.
Một giấc ngủ đến bình minh, cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc.
Lại đeo tai nghe vào, nghe thấy động tĩnh bên trong, biết nàng đã thức giấc, Thôi Tố ngọt ngào hỏi han: "Sớm nha tỷ tỷ, ngủ có ngon không?"
Cách vách phòng, Trạm Du vẻ mặt áy náy mở camera: "Ngại quá A Tố, tối qua mệt quá, nói chuyện một chút rồi ngủ quên mất."
"Không sao đâu tỷ tỷ." Nhìn mỹ nhân tóc dài xõa vai trong video, Thôi Tố cũng mở camera: "Em vừa mới ngủ dậy, bộ dạng này của em tỷ tỷ thấy có đẹp không?"
"Đâu chỉ là đẹp, mà là vẻ đẹp tinh xảo được phóng đại."
Thôi Tố vuốt vuốt mái tóc mai bên tai, cười nhạt: "Tỷ tỷ thật biết nói."
Muốn nhìn mà không dám nhìn, cảm thấy thất lễ, mắt Trạm Du vô thức nhìn chằm chằm vào chóp mũi nàng: "Muốn dậy rồi, lát nữa dì Thu sẽ mang cơm tới."
"Tỷ tỷ đừng tắt máy vội."
Động tác Trạm Du khựng lại, ngọn lửa nhỏ trong lòng từ từ bùng lên.
Nàng rất muốn hỏi A Tố, lời này của em có ý gì? Có phải là ý mà tôi đang nghĩ không?
Không cần hỏi, thật ra trong lòng nàng đã có đáp án.
A Tố từng bước dụ dỗ, nàng căn bản không có sức phản kháng cũng không muốn phản kháng. May mắn lớn lao rơi xuống đầu, có lẽ, nàng nên học cách hiểu phong tình.
Kỳ thi đại học rồi sẽ qua, nàng muốn theo đuổi A Tố, và khoảng cách đến tình yêu với A Tố, chỉ còn một bước chân.
"Được." Nàng đặt điện thoại lên giá, khẽ đáp lời, tắt camera, nói chuyện vu vơ.
Có chút dính người, lại có chút mới mẻ.
"Vết thương ở tay tỷ tỷ hôm nay còn đau không? Bác sĩ Vân khi nào đến thay thuốc cho tỷ tỷ?"
"So với hôm qua không đau bằng. Chờ chúng ta ăn sáng xong, cô ấy sẽ đến đúng giờ."
Bước ra khỏi cửa phòng, Thôi Tố đứng cách đó hai bước, mặc chiếc váy liền áo màu trắng như tuyết, chắp tay sau lưng mỉm cười với nàng: "Tỷ tỷ, chào buổi sáng. Cảm giác vừa tỉnh dậy đã thấy tỷ tỷ, thật sự rất tuyệt vời."
"Đúng vậy, vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy A Tố, thật sự không thể tốt hơn."
Cửa sổ bày một chậu hoa hồng nở rộ rực rỡ, nàng bước chân dài đến trước cửa sổ hái một cánh hoa hồng: "A Tố, tặng cho em."
Lãng mạn có thể là một bài thơ, là một ly rượu, là em nói đêm nay trăng đẹp quá, là gió xuân khẽ lay mái tóc dài vừa lúc chạm vào vai chị.
Mà cánh hoa hồng trong lòng bàn tay, là sự lãng mạn của tỷ tỷ, tùy hứng mà đến, có cảm xúc liền bày tỏ.
Nàng chờ mong hỏi: "Là hoa hồng đỏ đó nha, tỷ tỷ muốn nói gì sao?"
Áp sát lại gần nàng, không hề câu nệ quy tắc hay thời hạn tỏ tình, Trạm Du tự nhiên thổ lộ: "Tim chị vì A Tố mà rộn ràng vui sướng, nên muốn tặng em chút gì đó. Hoa hồng đỏ tượng trưng cho sự nhiệt tình, sự nhiệt tình của chị... A Tố có muốn không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro