19
Có lúc, ngay thời điểm cả hai không cùng nhau, sẽ ngày nhớ đêm mong, nhưng mà đồng thời, lại phát hiện thế giới của người cùng tôi không giống nhau, Tô Nhiễm cảm thấy tất cả những thứ này cùng với những suy nghĩ lúc đầu là như thế nào không giống nhau. Qua một đêm, bất tri bất giác không còn trinh tiết, bất tri bất giác đã biến thành phụ nữ của Chu Lạc Ngôn. Này không phải nên cao hứng sao? Không phải vẫn muốn được nàng cưng chiều sao? Tại sao đều là cười không nổi, cười cũng so với khóc khó coi.
Tô Nhiễm lang thang ở trên đường, ồn ào náo động sượt qua người, trong chớp mắt. Tựa hồ tất cả cùng nàng cách ly, chính mình nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, trong lòng như bị một tảng đá chặn lại , thế nào đều thông suốt không được.
"Pin Pin Pin" tiếng còi xe phía sau mangTô Nhiễm từ trạng thái hồn bay phách lạc giật mình tỉnh lại. Tô Nhiễm nhìn lại phía sau, đèn xe chói mắt hưởng thẳng tới mắt nàng, bản năng dùng tay che chắn, đi nhích lại gần.
Xe cũng không rời đi, chỉ là hơi hơi chạy đến, dừng ở bên người Tô Nhiễm , Tô Nhiễm nhẹ nhàng nhìn cửa sổ xe, không lộ vẻ gì, rõ ràng không nhìn thấy người bên trong ,Tô Nhiễm nhưng liên tục nhìn chằm chằm vào cửa xe, tựa hồ đang chờ người bên trong xuống xe.
Xe tắt máy, cửa xe cũng mở ra , tương tự là giày cao gót mười centimet , nhưng lại là váy đầm màu trắng cắt may hoàn mỹ, nhưng lại là phong cách Bohemian cùng tóc dài phiêu dật , hơi xoăn màu rượu hồng.
Tô Nhiễm giương mắt nhìn người xuống xe , hơi sửng sốt một chút, miễng cưỡng mỉm cười một cách chuyên nghiệp.
Diệc Nhiên nhíu mày một cái, cô gái tiếp viên hàng không này cười có chút cứng ngắc nha, khuôn mặt vui tươi đáng yêu kia có chút ảm đạm .
"Xin chào, còn nhớ tôi không?"
"Nhớ, cô là em gái của Ngôn" Tô Nhiễm không suy nghĩ nhiều, bật thốt lên.
Diệc Nhiên đăm chiêu nhìn Tô Nhiễm: "Cô đối với chị hai của tôi rất quen sao?"
Nghi vấn của Diệc Nhiên khiến Tô Nhiễm nhất thời luống cuống, có chút nói lắp: "Ây... Chị ấy... Chị ấy thường thường ngồi chuyến bay của tôi "
"Ồ" Diệc Nhiên cười nhẹ, biết điều này cũng không phải lý do, "Bây giờ có hứng thú uống một ly ca phê không?"
"A?" Tô Nhiễm mờ mịt trợn tròn mắt.
Diệc Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, hoá ra nói chuyện với mình cũng thất thần, chỉ chỉ quán cà phê phía sau Tô Nhiễm .
Tô Nhiễm vốn muốn cự tuyệt, dù sao cũng không phải rất quen thuộc, nhưng nhìn đến nụ cười nhàn nhạt ấm áp trên mặt Diệc Nhiên , tâm đột nhiên có chút nhu hòa, gật gật đầu, đáp ứng.
Hương thơm lượn lờ, âm thanh nhẹ nhàng uyển chuyển, như một bến cảng điềm tĩnh thư thái, sắc màu ấm ám muội , vừa không duy mỹ lãng mạn xa hoa, cũng không có sắc thái hoa lệ nhưng trang trí lưu động tràn ngập yêu thương, rất bình thường, bình mất mác một phần.
Tô Nhiễm nhẹ uống một hớp, hương cà phê nguyên chất bên môi dẫn tới tâm , cầm thìa thiết vô ý đảo đảo trong ly hoa, thở dài một hơi, như đang giải phóng sầu lo của chính mình , đưa chúng nó tan vào làn khói trắng tinh tế kia, tung bay, tiêu tan. Vừa đảo thìa chốc chốc lại nhìn thời gian, ánh mắt mượt mạ, ngoại trừ uể oải, hoàn nguyên bản sắc.
Diệc Nhiên uống cà phê, ánh mắt lại nhìn mỗi động tác của Tô Nhiễm , một hành động để lộ ý đều bị nàng nhìn thấy, tiến hành phân tích.
"Xin hỏi, tôi có thể hay không biết tên của cô" Diệc Nhiên mở miệng vấn đề, tập trung vào thần sắc tán loạn của Tô Nhiễm.
"A? Nha, tôi tên Tô Nhiễm" Tô Nhiễm sửng sốt một chút, chậm mấy giây sau mới nói ra tên của mình.
Diệc Nhiên cười , "Nhiễm của liễu chi nhiễm nhiễm sao?" *
"Đúng" Tô Nhiễm cũng là lễ phép một hồi , tương tự là hỏi tên của cô ấy, hai người nhưng khác phương thức, giải thích không giống , cũng là cảm giác không giống , Lạc Ngôn làm cho nàng tim đập nhanh hơn, Diệc Nhiên làm cho nàng tâm tình thư thích. Nhưng là chính mình một mực ngay ở tim đập nhanh hơn thì lạc lối , thực sự là đáng đời.
"Rất thích hợp ngươi nha, tôi tên Trang Diệc Nhiên, chính như cô biết, tôi là em của Chu Lạc Ngôn , rất hân hạnh được biết cô, có thể gọi cô là Tiểu Nhiễm không?" Diệc Nhiên hơi lộ ra ý cười ôn hòa , nụ cười kia theo mỹ lệ của cô, trên mặt thanh khiết, mỗi một nơi đều lóe ra ánh sáng ôn nhu mùa hè. Đôi mặt tựa hồ cũng mang ý cười, từ lông mày nhạt nhìn thấy ôn nhu. Một tia ấm áp thấm vào lòng xẹt qua bên môi của cô.
Tô Nhiễm nhìn Diệc Nhiên, lông mày cũng dần dần giãn ra, nội tâm sầu lo tan dần ở khóe miệng nàng , nhoẻn miệng cười, "Có thể, bằng hữu đều gọi tôi như vậy, tôi cũng rất hân hạnh được biết cô "
"Cô thường cùng đi với chị hai của tôi sao?" Diệc Nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi, nhưng lại là đang từ từ thăm dò nụ cười dưới đáy vết thương của Tô Nhiễm .
"Không... Không như vậy..." Nói là thường thường mà cũng không thường thường, nói không thường thường, nhưng cái gì đều làm qua. Tô Nhiễm bất đắc dĩ che lấp sự thật, trên môi nụ cười trong nháy mắt buông xuống, cúi đầu, hai tay nâng ly uống cà phê.
Diệc Nhiên con ngươi xoay chuyển một hồi, "Cô tâm tình không tốt, liên quan đến chị hai sao?"
Tô Nhiễm tay run lên, suýt chút nữa làm rơi ly cà phê trong tay. Một lời nói của Diệc Nhiên, khiến Tô Nhiễm trong lòng hốt hoảng, chỉ sợ bị nhìn ra cái gì, nhưng là chính mình cũng không phải kiểu sẽ nói dối: "Không... Không... Không phải...", Tô Nhiễm ấp úng, không dám ngẩng đầu.
"Thật không?" Diệc Nhiên cũng uống một hớp, khuấy cà phê, nghi vấn nhưng tự khẳng định.
"Tôi... Tôi..." Tô Nhiễm hoảng hốt, không biết nên làm gì, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệc Nhiên xem ánh mắt của nàng, rất nhẹ nhàng, rất hòa thuận, tựa hồ lông mày còn có nụ cười nhạt nhòa, lập tức liền choáng váng trái tim. Lạc Ngôn ánh mắt khiến người khác quên chuyện nói dối, Diệc Nhiên ánh mắt nhưng là khiến người khác không nói dối được.
"Đúng" Tô Nhiễm lần thứ hai cúi đầu, thua ánh mắt của Diệc Nhiên.
"Chị hai của tôi đối với cô làm cái gì?" Diệc Nhiên thẳng thắng, nhàn nhạt hỏi, hời hợt nhưng lại có lực, "nhất châm kiến huyết" hỏi trọng điểm. Vốn là những việc này, cô không muốn hỏi, cũng lười hỏi, chỉ là Tô Nhiễm cho cô cảm giác cùng với những cô gái khác thân thiết hơn, bắt đầu sinh một loại loại cảm giác thương cảm nhỏ bé, không nhịn được tìm tòi sự thật. Thế nhưng tám chín phần mười cũng có thể đoán ra là chuyện gì, yêu tinh gây ra họa còn có thể là chuyện gì nhỉ?
Tô Nhiễm trong lòng từ từ, từ từ bắt đầu cay đắng, như có một chất lỏng cay đắng nhưng vô sắc từ từ ăn mòn bản thân, dần dần chất đầy trái tim của chính mình, một hồi một hồi đau đớn, muốn tìm một lối ra để hô hấp.
Tô Nhiễm cầm muỗng thiết thật chặt, không hề trả lời vấn đề của Diệc Nhiên , nghẹn ngào hỏi: "Ngôn... Cô ấy... Có hay không từng thật lòng yêu thích một người ?"
Diệc Nhiên dừng một chút, thoáng chốc đều rõ ràng, Tiểu Nhiễm này là con mồi mới của chị hai, hơn nữa đã bị bắt giữ. Diệc Nhiên cảm thấy trong lòng có chút không vui, cau mày không trả lời chắc chắn, tiếp tục uống cà phê, cũng sắp thấy đáy.
Tô Nhiễm đôi mắt không hề động đậy mà nhìn Diệc Nhiên, nàng hy vọng có thể từ trong miệng cô nghe được đáp án khác, nếu có thể làm cho mình sống lại, nhưng là lại cảm thấy đó là cỡ nào mờ ảo, giống như mây mù, dần dần mà đỏ cả vành mắt.
Diệc Nhiên nhìn đôi mắt sắp đầy nước mắt, không đành lòng, không có bất kỳ tâm tình gì nói một câu: "Không biết "
"A..." Tô Nhiễm cười khổ một tiếng, chính mình lại đang nằm mơ giữa ban ngày, sự thật chính là sự thật, thay đổi không được, chính mình còn tìm kiếm một lời nói dối buồn cười. Nhưng là "Không biết" của Diệc Nhiên nhưng cho Tô Nhiễm một chút ánh sáng an ủi, dù sao cũng hơn "Không có", ít nhất không tàn nhẫn như vậy.
Trước tiên yêu người kia đều sẽ là kẻ yếu, trốn không thoát có thể làm gì...
"Tôi đưa cô về nhà" Diệc Nhiên thả ly rỗng xuống, đứng dậy.
"Cảm ơn" Tô Nhiễm hướng Diệc Nhiên cúi đầu, đi ở sau lưng cô. Nếu như Ngôn có một nửa của Diệc Nhiên , nàng sẽ hạnh phúc rất nhiều. Nhưng là có lúc yêu không thể lựa chọn được người nào, ở thời gian như vậy gặp phải người kia, khiến cho trầm luân, bất luận người kia có như thế nào, bản thân đều sẽ lưu luyến không rời. Cô ta có thể không phải tốt nhất, nhưng là nhưng là người mình yêu, lý do gì đều không thể giải thích.
Dọc theo đường đi, Diệc Nhiên lái xe yên tĩnh , mặt vẫn nhu hòa, nhưng là có một sự tức giận rất nhỏ, lần này nội tâm nhưng nổi lên một điểm gợn sóng, mà chính mình cũng không có phát hiện biến hóa nhỏ bé này , chỉ là ở trong lòng tính toán, cô đến tìm yêu tinh kia nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro