29

"Ha ha..." Diệc Nhiên cười cười, chú ý tới Tô Duy, có chút quen thuộc. Diệc Nhiên dù sao cũng là tổng giám đốc thiết kế, ít nhiều cũng sẽ xem tin tức, mặc dù Tô Duy tác phong luôn luôn biết điều, người quen biết cũng rất ít, thế nhưng làm sao cũng lộ mặt trên ti vi vài lần.

Diệc Nhiên đem ánh mắt nghi ngờ chuyển hướng Lạc Ngôn và Tô Nhiễm, Tô Nhiễm vội vàng giới thiệu: "Diệc Nhiên, đây là chị của tôi, Tô Duy" .

Nguyên lai nàng tên là Diệc Nhiên, Diệc Nhiên, Tô Duy đem tên ở trong lòng đọc thầm mấy lần.

"Chị, đây là Diệc Nhiên, em kết nghĩa của Ngôn" .

Diệc Nhiên thả xuống ly rượu, chớp mắt, đưa tay, hỏi mà như không hỏi: "Xin chào, Tô tiểu thư, nhiếp ảnh gia quốc tế?"

"Đúng, xin chào", vẻ mặt của Diệc Nhiên ở trong mắt Tô Duy rất là đáng yêu, đưa tay cùng nắm tay Diệc Nhiên, không nóng không lạnh, bàn tay Diệc Nhiên nhiệt độ nhàn nhạt , lòng bàn tay Tô Duy bồi hồi. Ánh mắtTô Duy nhìn Diệc Nhiên ấm áp khác hẳn với bình thường.

Diệc Nhiên hướng về Tô Duy cười nhạt, ngồi ở bên người Tô Duy . Độ cong nơi khóe miệng của hai người dĩ nhiên là giống nhau như vậy, không thái quá, vừa đủ.

Tô Nhiễm nhìn hai người bọn họ, đột nhiên trong nháy mắt thất thần, trong đầu xuất hiện chữ "Xứng" , tiếp theo lại là một trận mồ hôi lạnh. Lạc Ngôn nhưng là không chút biến sắc mà đem biến động vừa rồi của Tô Duy thu hết vào mắt, vẻ mặt biến hoá thất thường, cười khẽ, nói : "Chúng ta trước tiên gọi món ăn, Nhiễm nhi đều muốn đói chết, em gái, khai rượu "

Tô Nhiễm lấy cùi chỏ chạm vào Lạc Ngôn: "Rõ ràng là chính mình đói bụng, lại đổ cho em" .

Lạc Ngôn mặt cười xấu xa, ở bên tai Tô Nhiễm thổi khí, ám muội nói: "Em ăn no, đêm nay mới có sức lực chịu đựng, ha ha "

Tô Nhiễm cảm thấy nửa bên mặt một trận ngứa, đỏ mặt run rẩy một hồi, xấu hổ không thôi.

Tô Duy khẽ nhíu lông mày, trên mặt có đông lại. Diệc Nhiên vừa thấy, ho nhẹ một tiếng, giảm bớt bầu không khí: "Đến đến đến, mọi người trước tiên chạm cốc, hoan nghênh nghệ thuật gia danh tiếng của chúng ta" .

Bốn người chạm cốc, uống một hơi cạn sạch, có cảm giác vui vẻ quên hết thù oán, lại cũng nổu lên ý định khai chiến, các loại suy nghĩ mọi người đều biết.

Từng món từng món ăn dọn lên, hữu kinh vô hiểm, Lạc Ngôn tiếu lý tàng đao*, Tô Duy hờ hững đón lấy, Diệc Nhiên xoay chuyển càn khôn*, Tô Nhiễm run rẩy cười bồi. Thời gian chậm rãi, một lúc cũng coi như bình an vô sự, chỉ là gặp lại sẽ ra sao, không ai biết. Phải nhớ rằng, yêu tinh rất là thù dai.

"Em gái, em đưa đại nhiếp ảnh gia về nhà, chị và Nhiễm nhi về trước", Lạc Ngôn đứng dậy ôm Tô Nhiễm, hướng Tô Duy liếc nhìn một chút, hướng Diệc Nhiên nói.

"Ừm, yên tâm đi "

Tô Nhiễm nói một câu: "Chị, em về sẽ nhắn tin cho chị"

"Ừm, trên đường cẩn thận "

Lạc Ngôn và Tô Nhiễm đi rồi, Diệc Nhiên ngồi vào phía đối diện của Tô Duy, gọi người phục vụ dọn bàn, trên bàn chỉ còn một chai rượu hai cái ly.

Diệc Nhiên rót rượu cho cả hai: "Tô tiểu thư, không ngại lại uống vài ly chứ?"

Tô Duy không thích uống rượu, tửu lượng cũng kém, sắc mặt có chút ửng đỏ, gật đầu nói: "Không ngại", Tô Duy dừng một chút nói tiếp: "Cô có thể gọi tôi Duy" .

Diệc Nhiên hơi hơi sững sờ, nhưng nháy mắt liền qua, loan loan khóe mắt mỉm cười nói: "Duy ~~ "

Tô Duy trong lòng như hoa bách hợp nở rộ, một trận gió mát thổi qua, nàng kêu tên của mình rất êm tai.

Diệc Nhiên uống nhẹ, suy nghĩ một hồi, mở miệng: "Chuyện kia... Duy, cô có phải là thấy chị của tôi và tiểu Nhiễm cùng nhau không hợp mắt?"

Tô Duy, nhợt nhạt nhấp một miếng: "Nói thật, đúng "

"Tôi biết tính tình chị mình, thật có chút khiến người ta không phục, xinh đẹp, quyến rũ, có đầy đủ hoa tâm, cô là chị của tiểu Nhiễm, thấy em mình cùng người như vậy, sẽ không thoải mái chừng nào"

Tô Duy không có trả lời, chờ đoạn sau của Diệc Nhiên .

"Chị của tôi gần đây thay đổi, đều là bởi vì Tiểu Nhiễm, thật vất vả gặp được cô gái có thể làm cho chị ấy an tâm, tôi không hy vọng hai người bọn họ gặp quá nhiều khó khăn" .

Tô Duy trong mắt có chút tán thưởng, lời nói không cần rõ ràng, người tự nhiên cũng có thể nghe hiểu: "Nhiên, cô ấy là chị của cô, cô vì chị mình nói như vậy, nhưngTiểu Nhiễm là em gái tôi, tôi cũng vì nàng mà suy nghĩ "

Nhiên, Diệc Nhiên có chút chấn động, nàng lại vì Tô Duy mà bất ngờ hai lần, mỗi lần đều như thế lơ đãng, Diệc Nhiên ở trong lòng bất đắc dĩ cười cười, nhìn Tô Duy, ánh mắt nhu hòa: "Có vài thứ bỏ qua, chính là cả đời, tuy rằng chị tôi đối với tình cảm không tử tế, thế nhưng, lần này chị không bỏ qua, hơn nữa có đầy đủ năng lực bảo vệ "

"Không có bỏ qua, nhưng không có nghĩa là sau đó sẽ quý trọng, con đường này không đi dễ dàng ", Tô Duy trong miệng dần dần có độ cong, cô thích nghe Diệc Nhiên giải thích, nhàn nhạt nhưng có sức thuyết phục.

"Nhưng nếu đã đi thì, nên cố gắng tiếp tục đi, Tiểu Nhiễm trong mắt chính là hạnh phúc, nàng có thể phai màu, có thể héo rũ, thế nào cũng có thể, nhưng là chỉ cần nàng cùng với chị tôi, tràn đầy nhu tình. Tôi không biết Duy có trải qua cảm giác này hay không, thế nhưng tôi nhìn thấy điều đó ở Tiểu Nhiễm" .

Tô Duy lại nhẹ uống một hớp, cô lúc này chính là cảm giác như vậy, đột nhiên cảm thấy trong rượu cũng có mùi vị nhè nhẹ: "Nhiên, cô có trải qua cảm giác này hay chưa?"

Diệc Nhiên nhếch miệng: "Ha ha, vẫn chưa, chuyện tình cảm thuận theo tự nhiên thì tốt"

Tô Duy ở trong lòng mừng thầm, nếu không có, vậy sau này liền để tôi dành cho em được rồi. Tô Duy và Lạc Ngôn như thế, đối với tình cảm, có một loại cảm giác sở hữu, bởi vì họ đều có đủ kiêu ngạo và dũng khí để nắm giữ tình cảm.

Hai người trầm mặc một hồi, Tô Duy mở miệng trước: "Chuyện Tiểu Nhiễm , tôi sẽ không can thiệp, tôi tôn trọng sự lựa chọn của em ấy, chỉ là tôi sẽ không cho phép Chu Lạc Ngôn làm bất cứ thương tổn gì đối với em ấy" .

Diệc Nhiên nhăn nhăn chóp mũi, cười nói: "Tôi cũng sẽ không cho phép "

Hai người cùng nhau nở nụ cười, lần đầu gặp gỡ lại hiểu ý nhau như vậy, Diệc Nhiên cảm thấy hơi kinh ngạc, có điều cảm giác cũng không tệ, không có cái vẻ kiêu ngạo của người nổi tiếng, ha ha.

Lạc Ngôn vừa về tới nhà Tô Nhiễm, đóng cửa lại. Xoay người, đem Tô Nhiễm đặt ở trên tường, không hề báo trước hôn lên bờ môi Tô Nhiễm , có chút mạnh mẽ chiếm lấy, như muốn đem Tô Nhiễm hút vào bụng, đầu lưỡi ẩm ướt ở trong miệng Tô Nhiễm , phác hoạ, khiêu gợi môi ngậm lấy bờ môi như hoa anh đào của Tô Nhiễm, dùng sức liếm lấy, mút vào, một lần lại một lần chỉ cảm thấy làm sao cũng không đủ.

Tô Nhiễm đối với chuyện bị Lạc Ngôn tập kích, còn không phòng bị, chỉ có thể theo thế tiến công của Lạc Ngôn từ từ nhũn dần, từ từ đưa tay ra ôm lấy cổ Lạc Ngôn , nóng bỏng đáp lại.

Mỗi người phụ nữ đều khát vọng bị người yêu của mình đặt ở trên tường hôn nồng nhiệt, Tô Nhiễm cuối cùng đã rõ ràng rồi, câu nói này cũng là phản ứng chân thật trong lòng nàng. Tuy rằng Lạc Ngôn không giống ôn nhu, thậm chí có chút thô bạo, nhưng là thân thể của nàng nói cho nàng rằng, nàng cam nguyện khuất phục ở dưới thân cô, bị cô tàn nhẫn mà hôn môi.

Lạc Ngôn hôn đến nóng bỏng, hôn đến nhiệt liệt, ngày hôm nay đấu với Tô Duy, làm cho cô cực kỳ ấm ức, càng nghĩ càng giận, càng giận lại càng thô bạo, Tô Nhiễm là của tôi ! Là của tôi !

Lạc Ngôn một tay kéo quần áo của mình, lại cởi váy Tô Nhiễm , một hai ba, Tô Nhiễm bị Lạc Ngôn cởi sạch. Lạc Ngôn trong mắt lóe ra lửa tình, đem Tô Nhiễm đặt tại trên tường, không có trình tự ở trên người Tô Nhiễm mút vào, gặm cắn. Ở cần cổ Tô Nhiễm , xương quai xanh, lưu luyến quên đường về, thân thể chặt chẽ liên kết, khô nóng ma sát, vặn vẹo.

Hai người tiếng thở dốc đã biến thành hòa âm, bàn tay Lạc Ngôn khống chế mỗi lần hô hấp của Tô Nhiễm, nơi cánh tay, trước ngực, phía sau lưng, bên hông, từng trận âu yếm, xoa nắn, muốn giao hòa cùng nhau , để lại dấu ấn trên thân thể. Cô đã từng qua vô số người, nhưng không có một ai có thể làm cô điên cuồng như Tô Nhiễm.

"Ưm a... Haa Haa... Ngôn...", Tô Nhiễm thở dốc, không thể kiềm chế, nàng phát hiện Lạc Ngôn đêm nay quá... Quá... Điên cuồng, rất nôn nóng, trước đây mỗi khi ân ái, cô luôn thích khiêu khích một chút, lần này không hề lên tiếng, mỗi một lần đều ở trên người nàng lưu lại dấu ấn.

Lạc Ngôn kéo xuống quần lót của Tô Nhiễm, ngón tay thon dài, ở hoa viên Tô Nhiễm lưỡng lự. Dưới thân đột nhiên truyền đến cảm giác tê dại, khiếnTô Nhiễm có chút hoảng sợ, Chị... Chị ấy không định ở trên giường làm sao? Không khỏi kẹp chặt chân của mình. Nàng đột nhiên cảm thấy để chị ấy và chị của mình gặp mặt là một quyết định sai lầm.

Suy nghĩ lúc này của cừu nhỏ thật sự là quá đáng yêu, yêu tinh làm sao còn có thể chọn địa điểm, dã chiến đều như bình thường. Quen thuộc dần trở thành tự nhiên, yêu chính là như vậy, trải qua thời gian, quen thuộc yêu một người như vậy.

Lạc Ngôn làm sao cho phép Tô Nhiễm tránh né, ngón tay thon dài, tiến quân thần tốc, công thành phá rào, một lần một lần bao phủ hoa viên chặt chẽ của Tô Nhiễm .

"Ưm a!" Tô Nhiễm ngâm lên tiếng, ôm thật chặt Lạc Ngôn, chống đỡ trọng lượng của chính mình . Tô Nhiễm thân thể dưới sự điều khiển của Lạc Ngôn chuyển động, tách ra.

Lạc Ngôn không biết mệt mỏi, một lần lại một lần, Tô Nhiễm chỉ cảm thấy âm thanh của mình đã khàn khàn, nhưng thân thể không cách nào lắng lại, nàng sớm muộn sẽ bị yêu tinh dằn vặt chết.

Hai thân thể mỹ lệ, ôm nhau, liên tiếp, mồ hôi mỏng giao hòa , toả ra hương vị tình ái, tóc ẩm dán vào da thịt, xinh đẹp, ám muội. Da thịt nhiệt độ ma sát , hai người thân thể ửng hồng cao triều như muốn quên hết thế sự.

Dục, bởi vì yêu mà tuyệt vời. Nghe, hai nàng thanh âm, đang tỏa ra khát vọng gắn bó cùng nhau. . .

---------------
* Tiếu lý tàng đao : Bên ngoài vui vẻ mà bên trong cầm dao
* Xoay chuyển càn khôn : Đại khái là một tay xoa chuyển tình huống

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #xyz