34
Tô Nhiễm nước mắt tuôn rơi, không ngừng được, như đi đến bất tận. Đẩy Lạc Ngôn ra, chạy vào phòng, mặc lại áo khoác, mang theo mặt đầy nước mắt chạy ra cửa, nàng phải đi, nàng không muốn ở lại chỗ này, nàng không muốn lại ủy khuất bản thân nữa, nàng cảm giác trên người mình mỗi một chỗ đều dơ bẩn.
Lạc Ngôn bừng tỉnh, chạy lên trước kéo Tô Nhiễm: "Em muốn đi đâu?"
"Chị thả tôi ra !" Tô Nhiễm dùng sức hất tay Lạc Ngôn ra.
"Tôi không thả ! Không cho phép em đi! Tôi lớn đến như vậy, còn không ai dám tát tôi một bạt tay !" Lửa giận trên mặt Lạc Ngôn tiếp tục bừng lên .
Phẫn uất trong lòng Tô Nhiễm đã đến mức khó kiềm chế, gào khóc: "Đúng! Chị là thiên kim tiểu thư, vạn người để ý, chị cao cao tại thượng, chị nói một không ai dám nói hai! Vậy tôi đây? Tôi là cái gì, chị coi tôi là cái gì! Là người ở lúc cần thì kêu, là một con rối nói gì nghe nấy, hay là công cụ mặc cho chị trút giận ! Ở trong lòng chị tôi là cái gì? A!" Tô Nhiễm che mặt, nhưng không che được nước mắt tuôn xuống.
"Tôi... Tôi không nghĩ em như vậy..." Lạc Ngôn lần đầu tiên thấy dáng vẻ cuồng loại như vậy của Tô Nhiễm, trong lòng ập đến cảm giác bị đả kích, tê liệt.
"Ha ha, không nghĩ như vậy thì thế nào, người yêu đầu tiên cũng là kẻ yếu, ở cùng chị mấy ngày nay Tô Nhiễm tôi vẫn luôn là kẻ yếu, chị muốn cái gì, tôi cho cái gì? Thân thể của tôi, tâm của tôi, tôi đều cho chị, nhưng còn chị ? Chị cho tôi cái gì, chị xưa nay không nghĩ đến cảm nhận của tôi, không cho phép tôi tiếp xúc với bất kì ai, thậm chí cùng Diệc Nhiên uống ly cà phê chị cũng phải hoài nghi, chị tin tưởng tôi chỉ có nhiêu đó ! Tôi chỉ ở cùng chị của mình một đêm, chị liền ép tôi lên giường! Ha ha, tôi chỉ là kẻ cùng chị lên giường ! Tôi cho rằng một tuần, hai tuần, ba tuần... Tôi sẽ tiến được vào lòng chị, nhưng hóa ra chỉ là tôi đơn phương ! Tôi bị coi thường lên giường với chị lại nghĩ rằng chị là yêu tôi..." Tô Nhiễm cả người sụp xuống, trốn ở góc cửa, cả người lộ ra ngoài không ngừng run rẩy, nước mắt theo khe hở, dọc theo mu bàn tay, rơi xuống, tách tách xuống sàn nhà, âm thanh bi thương.
Tô Nhiễm âm thanh nghẹn ngào, lời nói đã mơ hồ không rõ, chỉ có thể thấp thoáng nghe thấy : "Tôi đem hết thảy đều cho chị, tại sao vẫn là như vậy..."
Bờ vai mềm mại tựa hồ sắp đổ sụp, Lạc Ngôn kinh ngạc nhìn Tô Nhiễm, cảm giác quặn đau trong lòng dần dâng lên, cô không muốn như vậy, cô chỉ là... Chỉ là... Bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy, chỉ biết là lúc này trái tim như bị rút hết sức lực, thở không thông, khó chịu, ngột ngạt, đau đớn.
Ngồi xuống, ôm Tô Nhiễm vào trong ngực: "Xin lỗi, tôi không nên đối với em tồi tệ như vậy, tôi... Tôi... Em đừng khóc có được hay không "
Tô Nhiễm ôm cánh tay, mạnh mẽ lắc đầu, gò má và tay đều đã ướt từ lâu.
"Bảo bối, đừng khóc có được hay không, là tôi không đúng, tính khí tôi không tốt, lần sau không mắng e, được không?"
Tô Nhiễm không đáp lời, chỉ khóc, vết thương trong lòng căn bản là không thể dùng nước mắt để an ủi được.
"Em đến cùng là muốn như thế nào, tôi đã xin lỗi rồi !" Lạc Ngôn có chút buồn bực, cừu nhỏ trước đây dỗ dành sẽ nghe lời, hiện tại dỗ một chút cũng không được, có cảm giác rối ren khiến cho nàng phiền lòng.
Tô Nhiễm nhất thời ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm Lạc Ngôn: "Chị... Chị căn bản không biết tôi muốn cái gì!" Đẩy Lạc Ngôn ra, xoay người mở cửa chạy ra ngoài.
Lạc Ngôn bị Tô Nhiễm đẩy một cái, ngồi sập xuống đất, thoáng qua trước mắt chính là nước mắt của Tô Nhiễm , đôi mắt nàng ấy, cảm giác như là loang lổ vết máu vậy, thất vọng và căm hận, nàng hận mình sao? Em ấy hận tôi ! Lạc Ngôn nhất thời cảm thấy thân thể như bị người khác đánh đập, không có khí lực, sức lực để đuổi theo cũng không có.
"Chị !" Tô Nhiễm một đường nước mắt chảy ròng, chạy đến văn phòng của Tô Duy.
"Tiểu Nhiễm!" Tô Duy, và Diệc Nhiên bị Tô Nhiễm khóc lóc chạy đến làm bất ngờ.
"Ha ha, Diệc Nhiên cũng ở đây", Tô Nhiễm cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười.
"Ừ, tôi và chị em bàn chuyện triển lãm ảnh, em làm sao, xảy ra chuyện gì" .
"Tiểu Nhiễm, nói cho chị, xảy ra chuyện gì, có phải là Chu Lạc Ngôn bắt nạt em !" Tô Duy sắc mặt cũng là khó coi.
Tô Nhiễm nức nở, ôm Tô Duy lắc đầu nói: "Em không muốn về, chị... Em không muốn vê "
"Được được được, không về thì không về, chị ở đây, em ở cùng chị" Tô Duy an ủi Tô Nhiễm, thấy em gái của mình hoảng sợ như vậy vừa thương vừa xót, trong lòng rất là khó chịu, mười ngón liên kết, luôn đau lòng như vậy.
Diệc Nhiên thở dài, trong lòng mơ hồ hiểu ra chuyện gì.
Tô Duy đỡ Tô Nhiễm trở về phòng, động viên dỗ Tô Nhiễm ngủ, tâm tình ủy khuất tạm thời lắng xuống, Tô Duy giận đùng đùng đi ra: "Tôi muốn đi tìm Chu Lạc Ngôn, người phụ nữ đáng chết này !"
Diệc Nhiên kéo Tô Duy: "Chuyện bây giờ vẫn chưa hiểu rõ, chị những ngày này hãy ở cạnh Tiểu Nhiễm, chuyện chị hai của em bên kia, em sẽ giải quyết ?" Con ngươi Diệc Nhiên nhẹ nhàng thanh thủy, đều sẽ tạo cho người khác một cảm giác tin tưởng.
Tô Duy thở ra một cái, bình ổn tâm tình, gật đầu, chị em cùng yêu chị em, nhưng là không giống như vậy, nên vẫn là khổ sở và vui vẻ đan xen cùng với nhau.
Trên thế giới có cả tình cờ lẫn giả dối, hai thứ vốn là khoảng cách rất xa, người không quen biết nhau, bỗng nhiên có một ngày, các nàng quen biết, yêu nhau, khoảng cách trở nên rất gần, sau đó có một ngày, phát hiện, yêu nhau chính là da, rời xa nhau chính là xương cốt, yêu và không yêu như da bọc xương, rồi lại muốn nhìn ra rõ ràng, phần không trọn vẹn bên trong.
Diệc Nhiên đến công ty thấy Lạc Ngôn, tới nhà Tô Nhiễm cũng là cửa đóng chặt, cuối cùng quay đầu đi nhà riêng của Lạc Ngôn .
Yên tĩnh, tình cờ có vài tiếng chim hót lanh lảnh
"Cô ba", Lan nhìn thấy Diệc Nhiên xuống xe, kêu một tiếng.
Diệc Nhiên hướng Lan cười nhẹ: "Lan, chị hai ở trên lầu sao?"
Lan nhíu mày một cái, bất đắc dĩ nói: "Tôi nghĩ tiểu thư hiện tại ở "Hâm rượu" trên lầu hai", cái gọi là hầm rượu chính là nơi trưng bày các loại rượu của nhà Lạc Ngôn, như một quán bar nhỏ, Lạc Ngôn lúc đó nhất định phải gọi là "Hầm rượu", được rồi, suy nghĩ của yêu tinh không phải người bình thường có thể hiểu được.
Diệc Nhiên hiểu ý gật đầu, lên lầu hai.
Vừa mở cửa, Lạc Ngôn ngồi ở trên ghế một mình cầm một bình Chivas, uống xuống, có điều hình tượng tao nhã quyến rũ vẫn là duy trì đến rất tốt đẹp.
"Chị hai !"
"Ừ" Lạc Ngôn không quay đầu, đáp một tiếng.
Diệc Nhiên nhíu mày, người này mỗi lần gặp chuyện tình cảm đều dựa vào rượu mà giải quyết sao ? Người phát hiện ra rượu kia hẳn là nhìn xa trông rộng đi.
Diệc Nhiên không có đoạt rượu của Lạc Ngôn, tình trạng của Lạc Ngôn không có chán chường như Tư Viễn lúc trước, nàng biết chị hai của mình tự biết chừng mực bản thân, kéo ghế qua ngồi ở một bên: "Chị không dự định đuổi theo mang Tiểu Nhiễm trở về sao? Em biết chị rất biết cách dỗ con gái " .
Lạc Ngôn cay đắng nở nụ cười: "Em gái, chị chưa từng gặp phải tình huống như thế, tôi trong chớp mắt không biết làm sao dỗ nàng quay về, trong lòng tôi có chút phiền muộn, rất ngột ngạt, thở không ra, em xem rượu này đều không có mùi vị gì cả "
"Chị hai, yên tĩnh một chút, cho cả hai một chút thời gian, suy nghĩ một chút, bản thân chị muốn gì? Lại nghĩ, Tiểu Nhiễm muốn cái gì, hai người nên đi như thế nào, bản thân chị muốn một kết quả thế nào, như vậy cũng sẽ không khiến cho một khúc quanh co này làm trở ngại con đường của chị " .
Lạc Ngôn ánh mắt hơi thất thần, hiện ra một loại mê man.
"Phụ nữ thỉnh thoảng sẽ nói một đằng làm một nẻo, thế nhưng thời điểm thật sự muốn yêu , nhất định phải thuận tâm và chấp nhận, không cần chờ đến mất đi mới biết quý trọng" .
Lạc Ngôn nâng lên một nụ cười nhẹ nhàng, thở dài một hơi... Ai, Chu Lạc Ngôn cũng sẽ như vậy a... Nhiễm nhi tôi nên bắt nắm lấy em như thế nào cho phải a....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro