49

"Cạch cạch cạch cạch..." Lạc Ngôn nghe được tiếng bước chân, không kìm lòng được cười lên : "Nhiễm nhi các nàng xuống rồi ", Lạc Ngôn đi tới cầu thang : "Bảo bối..." Đem Tô Nhiễm từ trên bậc thang ôm xuống, hôn bờ môi như hoa anh đào.

"Ngôn..." Tô Nhiễm có chút ngượng ngùng, chị mình còn ở bên cạnh đây.

Tô Duy một mặt lãnh đạm, tựa hồ cái gì cũng không nhìn thấy, đi qua Lạc Ngôn, đến nhà bếp.

"Ăn cơm ăn cơm" Tô mẹ ở nhà bếp gọi.

Lạc Ngôn nhướng mày, kéo Tô Nhiễm đi vào, đã đến giờ ăn sáng, moi người đều ngồi xuống bàn trừ Tô ba .

"Mẹ, ba đâu?" Tô Nhiễm nghi hoặc.

"Ông ấy ăn một cái bánh nướng, sau đó đi bên ngoài xem chim rồi " Tô mẹ bình tĩnh trả lời.

Trên bàn mọi người lẳng lặng ăn, tựa hồ không người nào nguyện ý lên tiếng, trong lòng Tô Nhiểm bị cảm giác áy náy trỗi dậy, đũa cầm trên tay không muốn động.

Lạc Ngôn nhìn quét một chút, lên tiếng: "Nè, bảo bối thử món cuốn này xem, là tôi làm đấy, sáng sớm cùng với mẹ học nấu, vừa học là áp dụng làm ngay, ha ha " Lạc Ngôn gắp một khối, đưa tới bên miệng Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm cười cắn một cái, nhai nhai: "A... Ăn thật ngon "

"Ha ha ha, tôi đã nói tôi rất có năng khiếu rồi! Không đúng không đúng, là mẹ vợ dạy giỏi, ha ha" Lạc Ngôn cố gắng nâng lên bầu không khí. Trong lòng có chút đổ mồ hôi, ngóng trông viện binh sắp tới, nếu không đến không biết những ngày này chừng nào mới kết thúc.

...

Chu gia

"Ba... Lạc Ngôn gặp phiền phức", Chu mẹ đẩy Chu lão gia đi dạo trong vườn hoa.

"Làm sao, bên kia không đồng ý sao?" Chu lão gia hỏi.

Chu mẹ xoa trán : "Cái này cũng là hợp tình hợp lý a, nào có dễ dàng đồng ý như vậy "

"Đối với điều kiện của Lạc Ngôn là quá tốt, tìm không ra ai so với Lạc Ngôn ưu tú hơn nhưng cũng chỉ vì nó là nữ sao ? Xem thường Lạc Ngôn nhà ta đúng không !" Chu lão gia trong mắt chỉ có đứa cháu bảo bối Lạc Ngôn này, vừa nghe Tô gia không đồng ý, trong lòng không trôi chảy, có chút tức giận.

"Ba, này lời nói mặc dù là như vậy, thế nhưng dù sao bối cảnh không giống, cái này vậy..." Chu mẹ cũng không biết nên nói như thế nào, nếu như nói chuyện không tốt làm Chu lão gia mất hứng thì kể cả Chu gia hay Tô gia cũng không yên ổn.

"Ngày hôm nay, ta sẽ gặp họ, để coi họ soi mói cái gì, Lạc Ngôn nhà mình còn không vừa mắt, Chu gia cũng không thèm khát họ phải chấp nhận, ta chấp nhận là được ! Hanh" Chu lão gia tính khí cũng nóng nảy, một mặt bất mãn, lửa giận mơ hồ nảy sinh.

"Con dâu giúp ba mặc quân phục vào, chúng ta hiện tại liền đi!" Chu lão gia ra lệnh một tiếng, Chu mẹ không thể làm gì khác hơn là nghe lệnh, ai, tính khí nhà này thật là truyền ba đời, ai ~~ ngàn năm không thay đổi a, cũng may là mình cũng đã sớm có dự liệu, đặt vé trước. Chu mẹ thông minh cùng với Lý mẹ không phân cao thấp, thông thường khi giao thiệp với người khác đều có kế hoạch.

Xe lửa nhanh chóng, viện binh đến, lần đầu gặp gỡ không biết là hòa hợp hay không.

Mãi đến tận buổi chiều, Tô ba từ bên ngoài trở về, nhìn Chu Lạc Ngôn ngồi ở phòng khách, sắc mặt trầm xuống.

"Chu tiểu thư còn chưa về ! Chu tiểu thư bận rộn như vậy, tốt nhất là không nên ở lại quá lâu" Chu ba nhẫn nhịn lửa giận, ngữ khí châm chọc.

Tô Nhiễm cúi đầu, không dám nhìn ba mình, trong lòng từng trận đau nhói. Tô mẹ và Tô Duy giữ yên lặng, nên nói đều nói rồi, ai, nói nhiều rồi kết quả vẫn là như thế. Tô mẹ hiện tại chỉ là thuận theo tự nhiên noi cách khác là muốn trốn tránh đi sự việc.

"Ai nha, ba lại đuổi con, hiện tại là kỳ nghỉ Quốc Khánh, sau kì nghỉ lại bận rộn không thể thường đến thăm ba, nếu như ba không hài lòng con sẽ cùng Nhiễm Nhi về " Lạc Ngôn khuôn mặt như không có gì đáng kể.

Chu ba lông mày lập tức trừng lên: "Cô đừng hòng, tôi sẽ không để cho Tiểu Nhiễm cùng cô về, tôi cho cô biết mặc kệ thế nào tôi tuyệt đối không đồng ý!"

Lạc Ngôn trong lòng thở dài, ai, ông già này cả một đêm nghĩ cũng không thông suốt, thực sự là lãng phí nước miếng của mình : "Nhạc Ba vợ a, mặc kệ thế nào, con và Nhiễm Nhi sẽ không tách ra, nếu ba không đồng ý, vậy con cũng hết cách rồi, con chỉ có thể đưa Nhiễm Nhi đi du lịch một vòng thế giới, thế giới này lớn như vậy, không biết đi một vòng này khi nào sẽ trở lại" Lạc Ngôn nhăn mày, cười xem Tô ba, này nhàn nhạt trong giọng nói luôn có một luồng uy hiếp.

Tô ba một hồi liền không bình tĩnh, hắn hơn năm mươi tuổi, lại bị một con nhóc uy hiếp, lửa giận đều vọt lên đến rồi: "Cô đừng tưởng rằng cô ghê gớm, nhà chúng tôi không hoan nghênh cô, tôi sẽ không để cho Tiểu Nhiễm đi theo cô, nó nên có cuộc sống bình thường!"

"Ba vợ a, con đã đến bệnh viện đã kiểm tra, bác sĩ nói ta tất cả bình thường, không biết mắt ba sao lại thấy con không bình thường, Nhiễm Nhi theo con làm sao sẽ trở nên không bình thường đây, ba nói xem " Lạc Ngôn vẫn là giọng điệu kia, cường ngạnh không sợ bị đánh chết.

Tô ba khuôn mặt tức giận đến phím hồng, nói không lại Lạc Ngôn, không thể làm gì khác hơn là dữ dằn chỉ trích Tô Nhiễm: "Nghe lời ba, đừng hòng đi cùng nó, con dám bước ra khỏi cửa này thì không phải là con gái của ba!"

Ba!" Tô Nhiễm trừng hai mắt, không thể tin tưởng, ba nàng trước giờ luôn cưng chiều nàng lại muốn đoạn tuyệt quan hệ sao, nước mắt từ trong lòng phá tan thành trì cứng cỏi mà nàng dày công xây dựng, lách tạch rơi xuống sàn nhà.

Tô Duy đem Tô Nhiễm ôm vào trong ngực, an ủi nàng.

"Ba nó, ông làm cái gì vậy, ông đã hứa với tôi sẽ cố gắng nói chuyện !" Tô mẹ xem tình hình này lập tức cũng gấp lên, việc này tại sao lại vỡ lở ra.

"Không nói được ! Cô ta phải đáp ứng rời khỏi Tiểu Nhiễm, tôi nói cái gì được, tôi không quản được con gái nhà người ta, tôi quản con nhà tôi, chưa từ bỏ ý định, không cho phép ra cửa, muốn cùng cô ta, liền đoạn tuyệt quan hệ! Tự chọn" Tô ba khẩu khí không cho nghi vấn, không hề có một chút đổi ý nào, quyết tâm không đồng ý, buổi tối khi đi ngủ ông suy nghĩ, chính mình thật vất vả bồi dưỡng một đứa con gái ngoan gả đi lại không phải cho một người đàn ông tốt mà lại là một đứa con gái khác, làm sao cũng nuốt không trôi cơn giận này, thà rằng con gái cả đời không kết hơn cũng không muốn nàng trở thành đồng tính luyến ái.

Tô Nhiễm cái gì cũng không nói ra được, ngã vào lòng Tô Duy khóc, nàng làm sao cũng không nghĩ tới cha mình sẽ như vậy nhẫn tâm dùng đoạn tuyệt quan hệ đến bức bách mình, nàng nên làm gì, làm sao bây giờ... Tình yêu lưỡng nan, gia đình cũng lưỡng nan, trong lòng như bị đổ sập, toàn bộ lồng ngực bị nước mắt cùng đau đớn tràn ra, đau khổ này thiêu đốt cả hi vọng của nàng mất.

Lạc Ngôn nhìn Tô Nhiễm gào khóc, con ngươi từ từ trở nên sắc bén, ngậm lấy oán hận, ngậm lấy phẫn nộ, như đao như kiếm, nhìn chằm chằm Tô ba.

Tô ba nhất thời cảm thấy lòng thật nặng nề, khí phách trên người Chu Lạc Ngôn thật khiến người ta hoảng sợ, thân là một người đàn ông làm sao cũng không thế mất khí thế, thẳng người cùng Lạc Ngôn đối diện.

"Ba vợ, coi như ông là ba của Nhiễm Nhi tôi mới tôn trọng ông, nhưng là ông đừng quá đáng, tôi cho ông biết không có chuyện gì Chu Lạc Ngôn tôi không dám làm ! Bức tôi chẳng tối cho ai cả"

"Cô!" Tô ba lòng bàn tay xuất mồ hôi, cô ta... Cô ta đây là thẳng thắng đánh nhau với mình ! Quả thật coi trời bằng vung !

"Tốt!" Tô ba tức giận đến con mắt đỏ lên, như là hỏa thiêu, không biết từ đâu tìm ra một cây dù kiểu cũ, chỉ vào Lạc Ngôn: "Cô cút ra ngoài cho tôi !"

"Ba nó!" Tô mẹ một tay ôm cánh tay Tô ba, một tay nắm cây dù, chỉ sợ Tô ba nóng nảy hồ đồ lại đánh người: "Ông điên rồi đúng không, ông muốn hàng xóm láng giềng đều đến xem trò vui có đúng không! Mau bỏ cây dù xuống !"

"Tôi nuôi hai đứa con gái bất hiếu này ! Sớm muộn sẽ bị người ta cười cho , mặt mày đều mất hết, còn sợ người khác tới xem trò vui! Bà đi ra!" Tô ba nhìn sắc mặt lành lùng hoang tàn của Lạc Ngôn, giận dữ càng dữ dội hơn hận không thể lập tức đánh đuổi ra khỏi cửa.

Tô mẹ là người thiện lương, đều là dùng tâm thái nhẹ nhàng đối xử với người khác, chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa mất. Dù sao cũng là cốt nhục của mình , không nỡ a. Lại nói làm mẹ cho dù tàn nhẫn ra sao cũng không có cách nào vứt bỏ con mình, hơn này Lạc Ngôn này xác thực là có bản lĩnh, con gái mình cùng cô ấy ít nhất sẽ không bị người khác nói này nói nọ, nghĩ tới nghĩ lui củng sẽ không trở ngại gì, nhắm một mắt mở một mắt chính là khoan dung nhất.

"Kinh koong..." Chuông cửa vang lên.

Tô mẹ kéo cây dù trong tay Tô ba xuống : "Ông đừng giận nữa, chuyện còn không đủ loạn hay sao ? Hai người ôn hòa nhã nhặn một chút, tôi đi mở cửa" .

Tô mẹ lo lắng nhìn hai người một chút, chạy đi mở cửa. Cửa vừa mở, Tô mẹ hơi nghi hoặc một chút, một phụ nữ hiền lành, còn có một vị lớn tuổi ngồi xe lăn mặc quân phục, trong mắt ông ấy tựa như không thân thiện lắm, có một loại cảm giác quen thuộc, như... Như... A! Ánh mắt giống Lạc Ngôn !

Này! Này! Tô mẹ nhìn hai người hỏi: "Xin hỏi hai vị là?"

"Tôi là mẹ Chu Lạc Ngôn, vị này chính là ông của nó" Chu mẹ cười như gió xuân, ôn nhu hồi đáp.

"A! Mời vào" hai người này thật là nằm ngoài ý muốn, khiến Tô mẹ trong lòng bắt đầu hoảng loạn, phong ba không muốn lắng lại hay là lại muốn nổi lên a, trong lòng như hồ nước không thấy đáy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #xyz