51
Chu mẹ và Chu lão gia cùng hai ông bà Tô gia sau khi bàn việc xong xuôi thì trở về.
Tô Duy bởi vì còn công việc cũng về thành phố X, chỉ có Lạc Ngôn và Tô Nhiễm lưu lại, Tô Nhiễm lo lắng công việc của Lạc Ngôn, nhưng là Lạc Ngôn kiên trì không đi, ít nhất muốn ở Tô gia một tháng trước, nói cái gì, chính mình là con muốn hiếu thuận với ba mẹ vợ.
"Mẹ!" Một buổi sáng sớm, Lạc Ngôn liền khiến Tô mẹ kinh hãi.
Tô mẹ dừng một chút, lúc trước Lạc Ngôn gọi "mẹ vợ" quen rồi, nay lại đổi giọng gọi "Mẹ", Tô mẹ lập tức lúng túng không thích ứng được : "A ~~ nha!"
Lạc Ngôn rửa tay một cái: "Mẹ, con đến giúp mẹ, nếu không thì bữa sáng để con làm cho "
"Con làm được sao ?"
"Khụ khụ" Lạc Ngôn có chút lúng túng: "Cái kia cái kia, kỳ thực, chỉ cần mẹ dạy dỗ, con tin sẽ làm được "
Tô mẹ bất đắc dĩ cười cười, kỳ thực Lạc Ngôn cũng rất đáng yêu : "Ừm... Chăm chỉ sẽ học được "
"Dạ dạ, nhất định!"
Tô ba ngồi ở phòng khách, kéo lỗ tai nghe hai người đối thoại.
"Tiểu Nhiễm sao còn chưa dậy đây ?" Tô mẹ hỏi
"Đợi con đi gọi nàng "
"Mẹ..." Lạc Ngôn nhỏ giọng kêu lên.
"Ừm..."
"Mẹ, cái kia cái kia, mẹ có thể cho con và Nhiễm Nhi ngủ chung được không, trước kia con đã quen cùng nàng ngủ nên giờ hơi bị mất ngủ " Lạc Ngôn hai mắt lưng tròng nhìn Tô mẹ, một mặt cầu xin .
Tô mẹ sắc mặt khẽ biến thành hồng, sáng sớm mà đã nói như thế này : "Nếu... Nếu ngủ không được, thì ngủ chung đi..."
"Ha ha, cảm ơn mẹ" Lạc Ngôn được Tô mẹ đồng ý vui như mở cở trong bụng, trong lòng lại bắt đầu có ý đồ xấu.
Sau một hồi bận rộn, Lạc Ngôn lên lầu gọi Tô Nhiễm.
Trên bàn ăn vẫn rất yên tĩnh.
"Ba, đến ăn cái này!" Lạc Ngôn gọi đến thuận miệng, Tô Nhiễm cùng Tô ba đúng là kinh ngạc một hồi.
"Sao? Đến, bảo bối cũng ăn" Lạc Ngôn gắp một khối cho Tô Nhiễm: "Còn có mẹ" cũng gắp một khối đến trong bát Tô mẹ.
Này Tô ba Tô mẹ lần đầu tiên nghe Lạc Ngôn gọi Tô Nhiễm "Bảo bối", trong lòng tóc gáy dựng lên, người trẻ thật không giống mình, yêu nhau sến đến buồn nôn.
Tô Nhiễm hơi đỏ mặt, cúi đầu ăn món Lạc Ngôn gói cho. Tô ba ho khan vài tiếng, cũng yên lặng mà ăn. Lạc Ngôn không để ý đến, vẫn chọc cười mọi người, đùa với Tô mẹ tình cờ cũng cùng Tô ba nói hai câu rút ngắn khoảng cách.
Buổi chiều, Tô Nhiễm cùng Tô mẹ ra ngoài đi dạo, Lạc Ngôn cùng Tô ba ngồi ở phòng khách, hai người lại từng câu từng câu trò chuyện.
"Đinh doong..." Chuông cửa vang lên.
Tô ba đi mở cửa: "Lão Trương!"
"Ha ha, lão Tô a!"
"Đến đến đến, mời vào" Tô ba nhìn thấy bạn cũ, cao hứng a, bởi vì chuyện Tô Nhiễm, gần đây đều không thế nào ra ngoài, cảm giác như bị đuối lý sợ lại bị hỏi đến.
Lão Trương cười bá vai Tô ba, tiến vào phòng khách ngồi xuống: "Yêu, cô gái này là ai, lớn lên thật xinh đẹp !"
Tô ba tầng ngần, không biết làm sao trả lời, sắc mặt biến xanh.
"Chào bác, con là con gái nuôi của Tô ba" Lạc Ngôn cười hóa giải lúng túng trong lòng Tô ba.
"Há, như vậy a, lão Tô a, ông thật thiếu suy nghĩ, nhận con gái nuôi cũng không nói với tôi một tiếng, thật không phải bạn chí cốt !"
"Ha ha, này cũng là nhận không bao lâu mà " Tô ba cũng là cười ứng phó một hồi.
"Con pha trà cho, hai người cứ nói chuyện " Lạc Ngôn ngồi ở một bên châm trà cho cả hai.
Tô ba không nói gì, lão Trương đúng là đã mở miệng: "Lão Tô a, lần này tôi tới là muốn xin ông giúp một chuyện "
"Có việc gì ông cứ nói tôi sẽ cố gắng giúp!"
"Tôi có đứa con trai muốn tìm việc làm, hiện đang đi xin việc khắp nơi !" Lão Trương thở dài nói.
"Không phải đã có công việc sao? Làm sao, phải thay đổi?"
Lão Trương lắc đầu một cái, khổ não nói: "Không phải a, nó có chút sai lầm trong công việc, chỉ là sai lầm nhỏ thôi, kết quả bị đuổi đi, hiện tại vẫn đang tìm việc nhưng xã hội này giờ đây không có quan hệ khó mà tìm được lối thoát, ông cũng biết tôi xuất thân nông dân, ông có cách nào không ? Hi vọng ông có thể giúp "
Lạc Ngôn ở một bên lẳng lặng mà nghe, không bình luận, đem trà đặt ở trước mặt hai người.
Tô ba gãi đầu, vấn đề này, vẫn đúng là làm khó ông, ông cũng chỉ là một người thô lỗ không có quan hệ gì, gia đình giàu có đều bởi vì Tô Duy thành danh, nhưng con gái nó làm sao có công việc thì không biết, Tô Duy tính tình lạnh, nếu chỉ vì quan hệ mà bảo nó cho người khác công việc rồi hưởng lương nó sẽ rất xem thường . Thế nhưng này là bạn cũ, không thể không giúp sẽ rất mất mặt.
"Tôi sẽ hỏi giúp ông một chút", Tô ba cầm điện thoại gọi cho Tô Duy.
Chuông reo một chút, cuối cùng cũng coi như chuyển được.
"Ba chuyện gì?"
"Duy Duy a... Ba có chút việc cần con giúp một chút?" Tô ba có chút khó nói
Tô Duy ở đầu bên kia điện thoại kinh ngạc nhăn nhăn lông mày: "Ba nói đi "
"Chính là... Chính là bác Trương a, con biết bác ấy mà, con trai của ông ấy muốn tìm một công việc, con xem một chút, có công việc nào tốt không để giới thiệu"
Bác Trương ? Đã bao lâu rồi làm sao nhớ tới, lại nói từ rất sớm cô đã rời nhà đi làm sao có ấn tượng : "Ba, con đã nói với ba, con không thích làm chuyện này, con không giao thiệp với ai, quen biết cũng đều là bạn bè trong giới nhiếp ảnh, còn có thân phận của con rất đặc thù, con làm việc tốt thì làm nhưng không phải cái gì cũng giúp "
"Ai, ba biết rồi", Tô ba liền biết con gái lớn sẽ từ chối, tính tình kia cũng không phải là giống ai, có điều cũng cân nhắc con gái mình là người công chúng, nếu vừa giới thiệu con lão Trương lại phạm sai lầm thì không phải mang họa đến con gái sao, sẽ ảnh hưởng danh dự của Duy Duy a.
Mọi người là ích kỷ, cha mẹ cũng là ích kỷ, đều là nhiều vì là con của mình suy nghĩ một chút. Nhưng là, không giúp được mặt mũi này khó mà giữ được, Tô ba cầm điện thoại khổ não thả xuống.
"Thế nào?" Lão Trương bức thiết hỏi.
"Lão Trương a... Cái này... Cái này" Tô ba không biết làm sao mở miệng.
"Ba, nếu không việc này giao cho con đi" Lạc Ngôn vẫn ở bên cạnh quan sát đã mở miệng.
"Con?" Tô ba kinh ngạc.
"Bác Trương a, con trai của bác trước đó làm công việc gì?"
Lão Trương đôi mắt nhất thời nâng lên: "Trước nó làm quản lý tài vụ, ở đây bác có bản photo CV của nó " lão Trương từ trong túi lấy ra CV cho Lạc Ngôn.
Lạc Ngôn đơn giản nhìn mấy lần, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại đến công ty
"Tổng quản lý" Lạc Ngôn thư ký Eyrie vừa nhìn là Lạc Ngôn gọi tới, lập tức tiếp.
"Eyrie, viết cho tôi một lá thư cho giám đốc công ty An Khang, nói tôi đề cử một cá nhân cho công ty ông ấy, chức vụ quản lý tài vụ, hôm nào tôi đến cảm ơn rồi mời ông ấy ăn cơm " Lạc Ngôn nói ngắn gọn, cả người toả ra tác phong quản lý, Tô ba nhìn không khỏi âm thầm tán thưởng.
"Được rồi! Tôi lập tức làm "
Lạc Ngôn tắt điện thoại, ở trên CV viết tên công ty, địa chỉ và điện thoại liên lạc, người liên lạc, sau đó đưa cho lão Trương: "Bác Trương, bác bảo con trai một tuần sau đến địa chỉ này, con tin tưởng công ty kia 99% sẽ tuyển cậu ấy, nếu như không được, con sẽ giúp bác tìm chỗ khác" .
Vốn là một công việc đối với Lạc Ngôn mà nói chỉ là chuyện cỏn con , tùy tiện ở trong công ty sắp xếp một hồi là được, nhưng là vừa cùng Tô ba nhận thức nếu để có chút phong thanh truyền tới tai con lão Trương sẽ truyền ra ngoài mâu thuẫn gia đình, cô hiện tại chỉ vừa vượt qua giai đoạn nguy hiểm cũng không được xem thường.
Lão Trương tiếp nhận CV, trong lòng hồi hộp, cười đến không ngậm được mồm: "Ha ha, rất cảm ơn, thật là có bản lĩnh", lão Trương đem CV bỏ vào túi, lại hỏi: "Thật không phải phép phải gọi con gái lão Tô như thế nào đây?"
"Bác Trương khách khí, con trai của bác cố gắng làm nhất định sẽ thành công. Con họ Chu, tên Lạc Ngôn là bạn lâu năm với Tô Duy và Tô Nhiễm", Lạc Ngôn nói câu khách sáo.
"Há, Lạc Ngôn, tên nghe thật hay hiện đang làm công việc gì?", nghe khẩu khí trong điện thoại vừa nãy của Lạc Ngôn, cảm thấy lai lịch cô gái này không nhỏ, hiếu kỳ hỏi.
"Ha ha, con hiện tại đang làm việc trong công ty của Chị Hai, tổng quản lý kiêm cổ đông công ty thời trang đa quốc gia.
"Ơ!" Lão Trương trừng mắt: "Ghê gớm a, công ty đa quốc gia a, tổng quản lý nha, còn cổ đông! Lão Tô ngươi thực sự là ghê gớm, có một đứa con gái lớn thành danh, còn nhận thêm con gái nuôi ghê gớm như vậy, ông thật là có phúc khí a, lúc nào tôi có thể như ông đây, hưởng tuổi già không phải vất vả" .
Tô ba trên mặt sáng lạng, trong lòng kiêu ngạo, vung vung tay: "Nào có nào có, ông cũng sẽ nhanh được hưởng phúc a "
"Hưởng cái gì, đứa con ngu ngốc, ai" lão Trương lại thở dài.
"Bác Trương a, đừng lo lắng, bác là bạn cũ của ba, có chuyện gì bác cứ đến tìm con, con nhất định tận lực ha" Lạc Ngôn không quên hướng ca ngợi thêm bên cạnh Tô ba.
"Được được được, sẽ ghi nhớ !" Lão Trương hướng về Lạc Ngôn cảm ơn, rồi hướng Tô ba nói: "Lão Tô, tôi thật mong được như ông, con gái đều tiến bộ như vậy, thật lợi hại tôi phục ông rồi " liên tục đối với Tô ba giơ ngón tay cái lên.
Tô ba lập tức vui vẻ lên, mặt mày hồng hào, trong lòng đắc ý, ha ha cười ra tiếng "Uống trà uống trà" .
Lão Trương đi rồi, Lạc Ngôn cười hỏi: "Ba, con hiện tại là con gái nuôi, ba liền không cần lo lắng người khác hỏi han, lại nói nếu con cùng với Nhiễm Nhi ba không phải có thêm con gái sao ? Đây không tính là lừa người nha, ha ha "
"Ừm..." Tô ba uống trà, trong lòng đối với Lạc Ngôn thoả mãn một phần, đứa nhỏ này đúng là rất chu đáo, có thể nhận ra việc mình cần tránh.
Buổi tối, Tô ba cùng Tô mẹ đến giờ liền lên lầu: "Hai con cũng đi ngủ sớm một chút" Tô mẹ dặn, mấy ngày nay Lạc Ngôn theo mình dậy sớm nấu nướng, cũng thật cực khổ, người ta là một tổng quản lý lại cùng mình học mua thức ăn, lặt rau, xào rau, cũng thật là làm khó người ta.
"Biết rồi, mẹ" Tô Nhiễm cùng Lạc Ngôn đáp.
Lạc Ngôn đứng ở cầu thang, ngẩng đầu nhìn trên lầu.
"Ngôn" Tô Nhiễm đi tới bên người Lạc Ngôn : "Chị nhìn cái gì vậy?"
"Nhìn xem có thể vụng trộm không?" Lạc Ngôn nghe được tiếng đóng cửa, ám muội nói với Tô Nhiễm.
"Hả?" Tô Nhiễm còn đang không hiểu, Lạc Ngôn ôm Tô Nhiễm đem nàng đặt lên tường, không chút do dự hôn xuống. Không cho Tô Nhiễm chần chừ, cái lưỡi khát khao thơm tho trượt vào khuôn miệng nhỏ nhắn của Tô Nhiễm, câu dẫn, khiêu khích, Lạc Ngôn hận không thể đem Tô Nhiễm ăn vào bụng, tiếng nước, hàm răng chạm vào nhau, biến thành một loại mê hoặc, khiến lý trí của cả hai đều trôi đi.
Ta Lạc Ngôn xoa ngực Tô Nhiễm, môi dọc theo đường cong của nàng đi xuống, mút vào dưới cằm, liếm gáy ngọc, ở trên xương quai xanh phác hoạ, lúc nhẹ lúc mạnh, kích thích Tô Nhiễm, trải đầy những nụ hôn đưa nhau qua từng cảm xúc mãnh liệt.
"Ừm..." Tô Nhiễm cắn môi, vẫn là tràn ra thoải mái tiếng thở dài, loại cảm giác thỏa mãn này hòa cùng rung động lan đến tai nàng , kích thích đến từng dây thần kinh trên da đầu, từng trận run rẩy, làm cho nàng khát vọng càng nhiều. Nhưng là nội tâm phát sinh cảnh giác: "Ngôn... Ngôn... Ừ... Chúng ta... Không, không thể ở đây..."
Lạc Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn Tô Nhiễm sắc mặt đã ửng hồng : "Ha ha, vậy chúng ta vào phòng, mẹ đã đồng ý cho chúng ta ngủ chung", nói xong đem Tô Nhiễm ôm ngang lên lầu.
Tô Nhiễm chôn ở trong ngực Lạc Ngôn, ngửi lấy mùi thơm ngát mê người của cô, không nhịn được mà chìm đắm trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro