54
"Chị, chị đến cùng thì khi nào mới trở về a !" Diệc Nhiên ở đầu bên kia điện thoại oán giận.
"Ôi, sớm thôi sớm thôi, đừng nóng vội nha" Lạc Ngôn từ trên lầu bước ra ngoài tiếp điện thoại của Diệc Nhiên, thoáng thấy Tô mẹ đang chuẩn bị bước đến lại cố ý cất cao giọng nói.
"Gần một tháng rồi, chị có biết bao nhiêu việc cần phải xử lý, em vừa bận thiết kế lại còn phải lo phần việc của chị, em không phải ba đầu sáu tay a, em nghe mẹ nuôi nói, Tô ba đã đồng ý chị chuyện chị và Tiểu Nhiễm tiếp tục quen nhau chẳng phải sao, chị trước mắt về công ty làm việc đi "
Lạc Ngôn nhíu mày: "Chị biết công việc chồng chất rất nhiều, em và chị cả đều bận tối mày tối mặt, chị sẽ nhanh chóng về, đây đang la chuyện đại sự cả đời của chị em, em thông cảm một chút đi "
Tô mẹ dừng bước lại nghe cả hai nói chuyện, trong lòng có chút hổ thẹn.
"Chị, không phải chỉ một mình chị có chuyện yêu đương, chị cũng suy nghĩ cho em một chút a "
"Biết biết, chị biết em đang cùng người nào đó yêu nhau tha thiết, ha ha" Lạc Ngôn hướng điện thoại di động nhỏ giọng nói một câu: "Chị nghĩ ngày mai sẽ có thể trở lại "
"Ừm, tốt lắm "
"Được rồi, chị xử lý xong, lập tức trở lại, như vậy đi em nghỉ sớm đi "
Lạc Ngôn tắt điện thoại, Tô mẹ liền đi tới bên người cô: "Lạc Ngôn, công ty rất bận sao?"
"Cũng không sao, mẹ đừng lo lắng em của con giúp con xử lý được"
"Công ty lớn như vậy nếu con không trở lại người khác cũng không giúp được, con và Tiểu Nhiễm ngày mai trở về đi, bên kia chỉ có một mình Duy Duy cũng không được"
"Nhưng là ba..." Lạc Ngôn giả ý hỏi, thăm dò một chút.
"Yên tâm, ông ấy bây giờ không bài xích gì con , ngươi cùng Tiểu Nhiễm yên tâm trở lại, rảnh rỗi lại về"
"Ha ha, cảm ơn mẹ" Lạc Ngôn trong lòng trộm vui sướng, ôm Tô mẹ.
Diệc Nhiên tắt điện thoại, thấy Tô Duy đứng ở cửa phòng: "Duy..."
Tô Duy cười cười đi tới phía sau Diệc Nhiên, đưa tay ôm bờ vai của nàng: "Cả hai lúc nào trở về?"
Diệc Nhiên xoa mu bàn tay của Tô Duy: "Em nghĩ chắc ngày mai sẽ về "
"Em nghĩ cả hai sau khi trở về chuyện đầu tiên sẽ làm gì ?"Tô Duy nhẹ cọ cọ khuôn mặt lên Diệc Nhiên hỏi.
"Yêu yêu..." Diệc Nhiên rất bình tĩnh trả lời.
Tô Duy cúi đầu ở bên tai Diệc Nhiên thổi khí : "Vậy chúng ta hiện tại có phải là cũng muốn làm chuyện này?"
Diệc Nhiên có chút thẹn thùng: "Duy, em hiện tại đang làm việc "
"Em làm việc không phân ngày đêm sao?" Tô Duy trong mắt là sủng nịch cũng là bất đắc dĩ, Diệc Nhiên người này, khi lãng mạn thật khiến người khác không chống đỡ được, lúc làm việc cũng không hiểu phong tình, cô biết Diệc Nhiên không phải cuồng công việc, chỉ là một khi bắt đầu liền vô cùng nghiêm túc, bởi vì nàng một tấm chân tình muốn dùng cả đời nghiêm tục báo đáp tình chị em của Tư Viễn và Lạc Ngôn.
"Thế nhưng..." Diệc Nhiên tay đặt ở trên bàn, do dự.
Tô Duy ngậm vành tai Diệc Nhiên kèm theo hơi thở ướt át, nhẹ nhàng mút vào: "Vậy em có thể vì tôi, đem công tác hoãn lại được không ?"
Cảm giác ngưa ngứa khiến Diệc Nhiên run lên một hồi, tim đập không theo quy luật, khóe miệng nhàn nhạt nổi lên nụ cười: "Được, vì chị...", Diệc Nhiên quay đầu, hôn lên môi Tô Duy...
Trưa ngày tiếp theo
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lạc Ngôn đã mở miệng: "Ba mẹ, con và Nhiễm Nhi phải về, công việc công ty hối thúc cần con xử lý... Thật xin lỗi ba mẹ "
"Không có chuyện gì không có chuyện gì, đi đi, công việc không thể bị dở dang" Tô mẹ hiểu chuyện nói.
Tô ba hút thuốc, nói: "Được được, công việc quan trọng "
Lạc Ngôn nhìn đồng hồ một chút: "Vậy chúng ta xuất phát, gần đến giờ rồi"
"Ừm, đi thôi" Tô mẹ và Tô ba gật đầu một cái.
Tô Nhiễm ôm Tô mẹ, tiếp theo lại ôm Tô ba: "Ba mẹ, con và Ngôn sẽ tranh thủ dành thời gian trở lại, ba mẹ cố gắng chăm sóc bản thân"
Một lúc sau, Lạc Ngôn nắm tay Tô Nhiễm ra ngoài.
Trước khi đi, Tô ba nhìn hai người, nói một câu: "Lạc Ngôn, chăm sóc thật tốt Tiểu Nhiễm "
Lạc Ngôn trong lòng nở hoa, cười như pháo: "Ba, nhất định! Hai người yên tâm "
Yêu thì phải cùng nhau cố gắng
Không nên tin lời thoại phim truyền hình bảo rằng "Bởi vì không thể cho nhau hạnh phúc, mình lại lựa chọn từ bỏ". Làm như vậy có nghĩ tới rằng đối phương chính là hạnh phúc của mình.
Yêu không trốn tránh, là nỗ lực.
Không phải trốn tránh trách nhiệm cho nhau hạnh phúc, mà là cùng nhau nỗ lực để cho nhau hạnh phúc.
Lạc Ngôn và Tô Nhiễm lúc về đến nhà, đã là chạng vạng, sau khi ăn xong bữa tối do Lan làm cả hai cùng lên lầu.
"Ngôn, không về nhà thăm ông và ba mẹ của chị sao ?"
Lạc Ngôn đóng cửa phòng, đem Tô Nhiễm ôm vào phòng tắm, chuẩn bị nước một bên cởi quần áo vừa nói : Đầu tiên phải làm chuyện của chúng ta trước, ngày mai hãy đi "
Lạc Ngôn ôm Tô Nhiễm nằm ở bồn tắm lớn, thoải mái thở dài. Tô Nhiễm nằm lên Lạc Ngôn tẩy rửa thân thể của cô ấy.
Bàn tay xấu xa của Lạc Ngôn lại bắt đầu chạy lung tung, vuốt mông Tô Nhiễm, cô cười nói : Bảo bối, tôi muốn em "
Tô Nhiễm to mắt nhìn Lạc Ngôn một chút: "Trước đây đều là chị làm, lần này đến lượt em được không ?"
Lạc Ngôn rất hứng thú nhướng mày: "Bảo bối, em biết sao ?"
Tô Nhiễm sắc mặt có chút hồng hào: "Chị dạy em"
"Được" Lạc Ngôn cười, tắt nước từ bồn tắm lớn, chống đỡ ngồi dậy, ôm Tô Nhiễm, kéo hướng mình: "Hôn tôi, bất kỳ chỗ nào trên người tôi, giống như tôi hôn em vậy, hôn tôi bảo bối "
Tô Nhiễm nuốt một ngụm nước, hôn lên môi Lạc Ngôn, quấn quanh, mút vào, câu dẫn lẫn nhau, tay Lạc Ngôn âu yếm khắp người Tô Nhiễm, bắt đầu làm trò.
Tô Nhiễm học theo dáng vẻ của Lạc Ngôn, hôn dọc theo sóng cổ đi xuống, mút nhẹ, từng chỗ bị cái lưỡi của Tô Nhiễm ôn nhu chăm sóc.
Tô Nhiễm nhìn khuôn ngực đầy đặn Lạc Ngôn, nàng nhìn lại chính mình mới thấy núi cao còn có núi cao hơn, Lạc Ngôn nhìn anh mắt mê ly của Tô Nhiễm, ái muội nói: "Bảo bối, đến, thử mùi vị của nó xem "
Câu dẫn trắng trợn, khiến Tô Nhiễm từ từ cúi đầu, há miệng đem đỉnh hoa hồng thẳng đứng kia ngậm ở trong miệng, dùng lưỡi chậm rãi liếm .
"Ừm..." Cảm giác như điện nhẹ nhàng rùng động đến, Lạc Ngôn thoải mái thở dài một tiếng.
Nhưng là, dần dần, loại cảm giác thoải mái này từ từ biến mất, biến thành một loại mất cảm giác. Lạc Ngôn cúi đầu, chỉ thấy Tô Nhiễm như trẻ con giống như vậy, vẫn liếm láp bộ ngực của mình, lại không di chuyển.
"Bảo bối, đừng liếm, tôi không còn cảm giác gì, chuyển sang nơi khác" Lạc Ngôn có chút bất đắc dĩ nói.
"A!" Tô Nhiễm còn có chút mờ mịt.
Lạc Ngôn nắm lấy tay Tô Nhiễm, hướng về phía hoa viên bí ẩn của mình: "Bảo bối, chạm sau đó đi vào trong "
Vì muốn thỏa mãn nhu cầu của Tô Nhiễm, Lạc Ngôn quyết định bỏ qua đoạn dạo đầu, đi thẳng vào vấn đề, ai... Người phụ nữ của mình đúng là ngây thơ a
Tô Nhiễm lần đầu chạm vào nơi tư mật của Lạc Ngôn, tay có chút run rẩy, rồi lại hiếu kỳ, ở động hoa viên sờ sờ, vươn ngón tay cho vào trong.
"Dừng lại!" Lạc Ngôn đột nhiên kêu to.
"Làm sao... Làm sao, Ngôn" Tô Nhiễm bị Lạc Ngôn la sợ đến không dám nhúc nhích.
Lạc Ngôn lôi kéo tay Tô Nhiễm, trên trán ra mồ hôi: "Bảo bối, em vào sai chỗ rồii "
"Ạch! Em... Em..." Tô Nhiễm một mặt lúng túng.
Lạc Ngôn bất đắc dĩ thở dài, đây là lần đầu cô cảm thấy chuyện làm tình lại căn thẳng như vậy, lần đầu của Tô Nhiễm thật khó đoán được kỹ thuật của nàng tới đâu.
Lạc Ngôn xoay một chút, đè lại Tô Nhiễm: "Bảo bối, tôi thấy em còn chưa được, giờ để tôi chiều chuộng em đi..." Nụ cười của yêu mị của cô cứ như lần đầu cả hai gặp gỡ, Lạc Ngôn kỹ thuật thuần thục bắt đầu trên người Lạc Ngôn chuyển động.
Tô Nhiễm ôm Lạc Ngôn, cười, ôm lấy người phụ nữ của đời nàng.
Sóng nước dập dờn, liên tiếp, cả hai trần truội, độ ấm của cơ thể cùng nhau, sau khi lên đỉnh từng đợt uyển chuyển tận xương tủy.
Từ một lần tính kế đến trao đổi, từ một lần truy đuổi đến bảo vệ nhau cả đời. Cô từ tận tấm chân tình mà yêu, dùng dũng khí của mình để đoạt lấy hạnh phúc.
Từ một chút rung động một mặt e thẹn, từ một lần thất thân đến một đời thất tâm. Cô từ nhu nhược đến kiện định, khi yêu nàng biết rõ đây là cạm bẫy nhưng vẫn tiến vào. Trả giá hết thảy để đổi trở vệ một hân tâm, và chân tình cả đời.
Cả hai trên còn đường tình yêu mãi bên nhau không rời.
=Hoàn=
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro