6

Qua một giờ hành trình, Lạc Ngôn lại xuất hiện trước mặt Tô Nhiễm nháy mắt một cái, mở miệng mấp máy nói “Tôi chờ cô” ba chữ, sau đó đi ra khỏi máy bay.

Tô Nhiễm chờ hành khách xuống máy bay hết, liền bắt đầu cùng đồng nghiệp sửa sang lại ghế, động tác hôm nay so với mọi ngày có chút nhanh hơn.

Diệc Nhiên cùng Lạc Ngôn đi ra ngoài sân bay, đã có hai chiếc xe chờ sẵn, hai tài xế đứng thẳng tắp bên cạnh, chuẩn bị mở cửa xe để hai bị tiểu thư vào xe.

Lạc Ngôn đi tới bên cạnh chiếc xe yêu thích, quay đầu nói với Diệc Nhiên “Tam muội, tài xế của chị lái xe tới, tối nay chị có việc không thể cùng em đi về”.

Diệc Nhiên “Dạ” một tiếng, tài xế mở cửa xe cho nàng, Diệc Nhiên ngồi vào trong xe, lại bình thản nói một câu, “Chớ làm quá mức sẽ có án mạng” vừa nói xong xe liền chuyển bánh chạy đi.

Những lời này giống như nhắn nhủ với tiểu hài tử luôn không biết tiết chế, câu này vào tai Lạc Ngôn, lại giống như đang chỉ trích.

Lạc Ngôn, “Ách” một tiếng, trên trán toát ra mồ hôi, sau đó đem lời nói Diệc Nhiên ném ra khỏi đầu, ngồi xuống ghế lái xe, chờ đợi Tiểu Miên Dương của nàng.

Nhưng mà lời nói Diệc Nhiên quả thật không thổi phồng, tuần này cha của Chu yêu tinh sẽ giải ngũ, gia gia Chu lão là một binh lính may mắn sống sót trên chiến trường. Hai đời nhà họ Chu đều là quan nhân sau đó Chu gia có con gái nhỏ liền đem tính nghiêm khắc huấn luyện con gái như quân nhân, mười tám loại võ nghệ nhưng cũng đầy đủ nha! Chu Lạc Ngôn cũng không ngoại lệ, khi còn bé chịu không ít khổ cực. Lớn lên rồi, tất cả người trong Chu gia đều phải có mục tiêu của bản thân, cho nên Lạc Ngôn có mấy người biểu đệ biểu ca, mọi người hoặc là được huấn luyện đến xuất quỷ nhập thần, hoặc là làm trưởng quan trong quân đội, hoặc là gia nhập quân ngũ cống hiến đất nước, chẳng qua Lạc Ngôn là một đóa hoa duy nhất trong buội rậm Chu gia, cỡ nào nàng cũng không chịu gia nhập quân ngũ để chịu khổ cực, sợ làm gương mặt như yêu tinh của nàng bị hư mất.

“Vật hiếm thì quý, dưa hái xanh không ngọt” cho nên Chu Lạc Ngôn là đứa con may mắn duy nhất thoát khỏi, từ đó tiêu dao ngoài phòng luật pháp, không biết đã “hại chết” bao nhiêu thanh thiếu niên.

Coi như Chu Lạc Ngôn không có đầu quân, nhưng từ nhỏ nàng đã được bồi dưỡng tinh thần, thể chất so với người bình thường càng có khả năng hơn, thể chất cũng mạnh hơn, hoàn toàn có thể khả năng “giày vò” hại người.

Tô Nhiễm sửa sang lại hết thảy, thật sâu hít vào một hơi, từng bước từng bước đi tới cửa sân bay, mỗi bước chân cực kỳ cẩn thận, giống như gặp lãnh đạo quốc gia.

Buổi tối, ở sân bay tương đối thưa thớt người, xe màu đỏ Ferrari của Lạc Ngôn trong mắt người lại càng phá lệ chói mắt, thực hấp dẫn không ít du khách qua lại, ngó mắt nhìn.

Tô Nhiễm có chút ngốc lăng nhìn xe dựng ở đó không xa, cảnh tượng thật muốn làm con người ta bỏ qua cũng không được, nàng coi như khiêm tốn nhưng cũng là trung tâm tiêu điểm, mình chẳng qua là một nữ tiếp viên bình thường mà thôi, có thể bồi bên nàng được sao? Xứng, dĩ nhiên xứng, nếu mà Chu yêu tinh nguyện ý, Trà Hoa Nữ, nàng cũng có thể đè xuống, huống chi Tô Nhiễm còn là muội muội nhiếp ảnh gia quốc tế, ai! Lời này, thật là sống châm chọc.

Lạc Ngôn nhìn thấy Tô Nhiễm ra ngoài, cười nàng ngoắc ngoắc tay, Tô Nhiễm lấy lại tinh thần, đi tới bên cạnh xe, xe này giống với xe của tỷ tỷ, bất quá xe của tỷ tỷ là màu trắng. Lạc Ngôn cùng Tô Duy là hai người hoàn toàn bất đồng, nhưng trên hai người lại có nhiều điểm giống nhau.

Lạc Ngôn đưa tay giúp Tô Nhiễm mở cửa xe, Tô Nhiễm do dự một chút, vẫn là ngồi xuống, đóng cửa xe. Nàng đột nhiên có cảm giác không khí có vẻ bị đè ép giống như trên máy bay. Ngồi ở tại chỗ, hai tay nắm lấy vạt áo, nhìn bàn chân chính mình, không dám ngẩng đầu lên.

Lạc Ngôn nghiêng thân thể, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Nhiễm, đem nó để trong tay chính mình “Chớ khẩn trương, tôi rất khinh khủng sao? Cô sợ tôi sao?”

Tô Nhiễm gật đầu một cái, sau đó lại lập tức lắc đầu một cái, lại nói, “Tôi…. Tôi cũng không biết…. mình …..tại sao…..lại…. lại như vậy”.

Lạc Ngôn dùng sức xoa nắn mu bàn tay Tô Nhiễm, nhầm thong thả tâm tình của nàng, “Cô có phải là chán ghét tôi hay không?” Lạc Ngôn trong lòng rõ ràng biết được, cái này gọi là từ từ dẫn dụ, dẫn dụ Tiểu Miên Dương đơn thuần của chúng ta nhảy vào hố.

Tô Nhiễm nghe Lạc Ngôn hỏi như vậy, lại cho rằng chính mình luôn không khống chế được xấu hổ mà làm cho Lạc Ngôn hiểu nhầm tình cảm của mình, lại sợ nàng vì vậy xa cách mình, lập tức mở miệng giải thích “Không phải vậy, không phải như vậy, tôi không ghét cô, một chút cũng không!” Tô Nhiễm cau mày, nói một hơi dồn dập, lại sợ nói chậm, Lạc Ngôn sẽ nhanh chóng biến mất.

Lạc Ngôn trong lòng gian trá cười, ngoài miệng lại ôn hòa. Nụ cười này là nàng học được từ Diệc Nhiên nha, nhưng người ta là cười thật,còn nàng là giả cười, trong bóng có kim, ai! Thật là cười đến không lộ sơ hở nha.

Lạc Ngôn đưa một tay lau đi phấn hồng trên gương mặt Tô Nhiễm, ánh mắt mị hoặc, hàm chứa vui vẻ nhìn Tô Nhiễm, một tia thần sắc tà ác chợt lóe lên, “Vậy cô thích tôi sao?”

Tô Nhiễm ngẩn ngơ không biết làm sao, một tay khác đặt bên người, nắm chặt ghế, không dám buông tay. Nàng không nghĩ tới Lạc Ngôn lại như vậy trực tiếp, nhìn Lạc Ngôn ánh mắt có chút tránh né. Bị Lạc Ngôn vuốt ve như vậy làm gương mặt nóng lên, chuyện giống như một tảng đá ném vào mặt hồ sớm đã không an tĩnh, kích khỏi rung động rất sâu, dần dần khuếch tán khắp cơ thể.

“Hả” Lạc Ngôn thấy Tô Nhiễm không đáp, từ lỗ mũi phát ra thanh âm nghi vấn, lần nữa hỏi thăm.

Tô Nhiễm cắn môi, cúi đầu, chống cự không để bị ánh mắt Lạc Ngôn quyễn rũ, thanh âm hấp dẫn, cùng nhiệt độ trong cơ thể không ngừng tăng lên, nhút nhát năn miệng nói ra “Có…. Thích”

Mặc dù trong lòng sớm đã có kết quả, nhưng là nghe được thanh âm Tô Nhiễm mềm mại nói ra đáp án, Lạc Ngôn vẫn vui mừng vô cùng, cười đến phá lên nhưng vẫn cứng rắn đè xuống, hé ra gương mặt giả dối ôn nhu nói “Tôi cũng thích, từ lần đầu tiên đã thích” Thích là thích, cũng không biết sau một tuần lễ, sẽ lại “tân hoan” (niềm vui mới) biến thành “cũ ái”.

Tô Nhiễm trong lòng “gõ chiêng” trực vang, buồng tim “Thịch thịch thịch” nhảy lên. Nàng… nàng cùng mình giống nhau, từ lần đầu tiên nhìn thấy đã thích, Tô Nhiễm cảm giác tâm mình giống như bay lơ lửng trên tầng mây, có loại xúc động thực vui vẻ. Tô Nhiễm kinh ngạc nhìn Lạc Ngôn, gương mặt hồng hồng nhìn giống như còn mèo béo mập, đôi mắt uông uông giống như có thể nặn ra nước.

Dáng vẻ thẹn thùng như vậy thực làm Lạc Ngôn rung động, đôi tay nắm tay Tô Nhiễm buông ra, di chuyển đến bên hông nàng, từ từ kéo lại phía mình, chóp mũi kề sát. Lạc Ngôn hơi thở như lan làm Tô Nhiễm rủn rẩy, hôn mê, nuốt nước miếng không dám nói gì, thật không có từ nào để hình dung, khóe miệng Lạc Ngôn hé mở, từ từ gần sát cánh hoa mềm mại…..

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #xyz