Chương 4 Ngự Kiếm
Ngự tâm cùng kiếm, lượn vòng cửu thiên.
Nếu nói Trúc Cơ là nhập môn tu chân, như vậy thuật ngự kiếm chính là pháp thuật nhập môn mà Trúc Cơ đệ tử cần phải học. Sau khi thuần thục thuật ngự kiếm thuật, người tu chân sẽ dùng ngự kiếm để phi hành, cũng không hao phí quá nhiều linh lực, nhưng một ngày lại đi được nghìn dặm, đến cảnh giới này, đã được rất nhiều phàm nhân bình thường tôn là thượng tiên.
Những người mới tập nhất định đều sẽ khẩn trương, nhưng Dung Nhiễm trọng sinh một đời nên rất thả lỏng. Thiên phú tu chân của Dung Nhiễm là thượng giai, bằng không cũng sẽ không đượcMộ Tô lựa chọn trở thành thân truyền đệ tử của nàng. Đời trước Thượng Quan Long Việt dạy thuật ngự kiếm cho nàng một chút thì nàng đã hiểu, đời này quen việc dễ làm, nghĩ đến cũng chỉ như một bữa ăn sáng.
Tư chất của nàng rất tốt là việc mọi người đều biết, cũng không cần giả vờ ngu độn, cho dù Mộ Tô dạy một lần nàng liền lĩnh ngộ cũng là điều rất bình thường, nàng không lo lắng Mộ Tô sẽ hoài nghi nàng có cái gì dị thường.
Ngự kiếm phi hành là tiến cấp của ngự kiếm thuật, trước tiên Mộ Tô dạy nàng là ngự kiếm khẩu quyết.
Vũ khí Mộ Tô là một thanh kiếm cùn không có mũi, không có kiếm cách[1], trực tiếp làm từ loại sắt hiếm, nghe nói là Mộ Tô được một vị Đúc Thần Thợ thưởng thức, Thần Thợ đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhất, lại lưu luyến nhân gian, khoảng thời gian đó đã cố ý đúc ra làm lễ vật tặng nàng. Kiếm này tên là Bất Công[2], bất công ở lưỡi, công ở kiếm ý, tuy có thể uống máu khai phong[3], nhưng đời trước, đến tận khi nàng cùng Dung Nhiễm đồng quy vu tận, thanh kiếm này vẫn là kiếm cùn.
[1]Phần giữa chuôi cùng thân kiếm.
[2] Bất Công(不工): chữ 'công' này nghĩ là giỏi (về phần kỹ thuật). Nghĩa là lưỡi kiếm không tốt.
[3] Ẩm huyết khai phong: Cho thanh kiếm dính máu sẽ xuất hiện mũi kiếm.
Nàng gọi ra thanh Bất Công kiếm, vừa làm mẫu rót linh lực vào kiếm, vừa giảng giải:
"Bổ sung linh lực vào kiếm, liên kết kiếm cùng người, lấy linh lực dẫn dắt, kiếm tùy ý động, đó là thuật ngự kiếm." Mộ Tô vô cùng kiên nhẫn ôn hòa.
"A Nhiễm, thử một chút đi."
Dung Nhiễm nghe nàng nói xong, thúc giục khẩu quyết, rất dễ dàng liền khiến cho Băng Liệt kiếm treo trên không trung. Băng Liệt kiếm được rót linh lực, quanh thân có đường nét linh lực của băng tuyết bạch sắc dao động lượn quanh, Dung Nhiễm biết đó là kiếm khí lưu quang —— thanh kiếm này rất độc đáo, là Đúc Kiếm Sư đã dụng tâm làm, lễ vật này thật sự quý báu.
Nàng thực hành chiêu thức thuật ngự kiếm nhập môn xong, liền cẩn thận nhìn sắc mặt của Mộ Tô, trên mặt còn làm ra dáng vẻ sợ hãi:
"Sư tôn......""
Mộ Tô đang cười.
Dung Nhiễm sửng sốt. Nàng...... Có lẽ là vì quan hệ giữa nàng cùng Mộ Tô sau đó quá tệ, trong ấn tượng của nàng chỉ lúc còn nhỏ mới thấy qua nụ cười của Mộ Tô.
Mộ Tô đời trước không có dạy người thật tốt, đời này nàng đã quyết tâm làm tốt chức trách sư phụ của Dung Nhiễm, thiên tư chỉ dạy một chút liền thông của Dung Nhiễm làm nàng rất vừa lòng, tự nhiên tâm tình rất tốt. Thấy dáng vẻ ngây ngốc của Dung Nhiễm liền duỗi tay sờ sờ đầu nàng :
"A Nhiễm ngộ tính cực tốt, vi sư rất vui mừng."
Dung Nhiễm bị Mộ Tô sờ đầu, liền có chút ngốc.
"Ân...... Tạ, tạ sư tôn khích lệ."
Nhân quả luân hồi, trọng sinh một đời, thật sự sẽ có biến hóa long trời lở đất sao? Tiền căn bất đồng, kết quả cũng sẽ bất đồng, nếu nàng cùng Mộ Tô không có mâu thuẫn ở Thượng Quan Long Việt, phải chăng nàng có thể được sư phụ Mộ Tô ái hộ?
Dung Nhiễm có chút mờ mịt. Có lẽ nàng đã bị Mộ Tô sờ đầu đến choáng váng rồi.
"Chỉ có thể làm cho kiếm lơ lửng trên không trung vẫn là không đủ, ngươi còn cần phải khiến cho nó có thể tùy tâm ý của ngươi mà động."
Mộ Tô lệnh cho Bất Công hướng thẳng đến tận trời, xoay chuyển bay lượn, kiếm khí mực sắc như mây mù phân tán, lại tạo thành hình rồng giương nanh múa vuốt giữa không trung. Mộ Tô hài lòng thu kiếm, tuy rằng sắc mặt thanh đạm như thường nhưng ánh mắt nhìn về phía Dung Nhiễm lại mang theo ôn hòa khích lệ:
"A Nhiễm thử một chút đi?"
"Được, sư tôn." Dung Nhiễm lên tiếng đáp lại, bắt đầu bấm tay niệm chú thúc giục Băng Liệt Kiếm, giả vờ luyện tập.
Mộ Tô thấy Dung Nhiễm đã học rất tốt liền an tâm xoay người đi đến trong đình ngồi xuống, gọi ra đàn của nàng, bắt đầu tấu lên.
Đàn mà nàng sử dụng đã rất cũ kỹ, là một cây ngũ huyền mộc cầm màu than vô cùng bình thường. Dung Nhiễm có ấn tượng với nó, đây là cây đàn mà sư phụ Mộ Du danh chấn thiên thiên hạ của Mo Tô đưa cho nàng, tên là Vô Ưu, Mộ Tô thập phần bảo bối cây đàn này. Mộ Du bởi vì hành động kiếm si tùy tính điên cuồng mà đã trở thành truyền thuyết ở Tu Chân Giới —— người kia cuối cùng thậm chí tự tán tu vi, lựa chọn tọa hóa rời đi. Loại đàn rất bình thường này bởi vì đã lâu nên có chút tổn hại, nhưng nàng vẫn cứ dùng cây đàn này, lại định kỳ cẩn thận tu sửa nó, đủ để nhìn ra Mộ Tô đối với di vật của Mộ Du yêu quý thế nào.
Dung Nhiễm ở bên này diễn kịch, dốc lòng diễn xuất ra dáng vẻ Trúc Cơ tân nhân thiên phú thượng giai nên có tầng tầng tiến dần lên, tiến bộ thần tốc. Mộ Tô lại coi khảy tấu đàn cổ làm vui thú, giải trí cũng được, tu thân dưỡng tính cũng được, ở tiểu đình có chút tự đắc đàn một khúc " Nguyên Thủy". Khúc "Nguyên Thủy" này là cầm khúc phổ biến ở phàm trần, là cầm cổ sư cảm ngộ về mùa xuân trở về trên đất, nguyên thủy băng dung, khúc phong cao quảng lại không thâm trầm, làn điệu trong trẻo, ý cảnh cực kỳ ôn nhu thư hoãn.
Nếu không tính oán hận lâu dài với Mộ Tô, Dung Nhiễm không thể không thừa nhận cầm nghệ của Mộ Tô thật sự là rất tốt. Hơn nữa Mộ Tô này cùng Mộ Tô đời trước bất đồng, nàng cảm thấy thời gian này thực vui thích.
Thượng Quan Long Việt cái gì. Đi gặp quỷ đi.
"Tô nhi, tiểu Nhiễm, ta tìm các ngươi đã lâu, thì ra các ngươi ở chỗ này." Ngữ khí ôn nhu khiêm tốn của tên Thượng Quan Long Việt kia từ không trung truyền đến.
.......Tên này sao vừa nhắc liền tới rồi.
Dung Nhiễm bất động thanh sắc, ngoan ngoãn mà gọi một tiếng:
"Chào sư thúc." Nàng nói xong liền theo bản năng liếc mắt trộm nhìn Mộ Tô, lại thấy bàn tay của Mộ Tô ngừng đánh đàn, nhàn nhạt mà nhìn nàng một cái.
......???
Dung Nhiễm che dấu nghi hoặc trong lòng, hướng Mộ Tô ngoan ngoãn cười.
Thượng Quan Long Việt từ trên thân kiếm nhảy xuống, trường thân ngọc lập:
"Tiểu Nhiễm đang học ngự kiếm sao? Nhập môn rất quan trọng, ngươi cần phải khắc khổ một chút."
"Vâng sư thúc, tiểu Nhiễm đã biết."
Mà ánh mắt Mộ Tô cuối cùng dừng lại trên người Thượng Quan Long Việt, thu đàn đứng dậy, nói:
"Ngươi đã đến rồi."
"Ân. Tô nhi." Thượng Quan Long Việt ôn nhu mỉm cười, trộm nhìn Dung Nhiễm liếc mắt một cái, đi lên trước.
"Chưởng môn sư thúc có được đến một ít linh bảo thuộc tính thủy, muốn ta thỉnh nàng đến."
Thượng Quan Long Việt trộm ngắm Dung Nhiễm, Mộ Tô đều thu ở trong mắt, chưa từng bỏ lỡ. Nàng trọng sinh một đời, vốn là không thích Thượng Quan Long Việt, giờ khắc này trong lòng lại càng thêm chán ghét, bất động thanh sắc nhíu nhíu mày, sau đó sắc mặt nhạt nhẽo như thường:
"Đã biết rồi, đa tạ."
Thượng Quan Long Việt chỉ cho là tính cách của nàng như thế, vừa nói:
"Tô Nhi, ta rất nhớ nàng." Vừa muốn cầm lấy tay của Mộ Tô.
Dung Nhiễm ở một bên thập phần lúng túng.
Hành vi ân ái không coi ai ra gì của Thượng Quan Long Việt làm Dung Nhiễm thực không thoải mái. Liên tưởng đến đời trước trong khoảng thời gian này Thượng Quan Long Việt chính là ôn nhu săn sóc đối đãi nàng như vậy, tìm cách đạt được tình cảm của nàng, nàng liền cảm thấy cực kỳ lúng túng.
Lại còn có bởi vì sự ngu ngốc của mình khi đó mà cảm thấy có chút thẹn.
Nàng vờ như mình không tồn tại tiếp tục luyện tập ngự kiếm.
Mộ Tô bất động thanh sắc tránh đi Thượng Quan Long Việt, thật sâu nhìn Thượng Quan Long Việt:
"Long Việt, lần này bế quan, ta suy nghĩ rất nhiều."
"Ân? Như thế nào?" Thượng Quan Long Việt sửng sốt, sau đó lộ ra thần sắc kinh hỉ.
"Nàng đồng ý cùng ta sinh một hài tử sao?"
Mộ Tô lắc đầu, thanh âm trầm xuống:
"Không phải. Ta nghĩ kỹ rồi, chúng ta không thích hợp." Cực kỳ kiên định.
"Chúng ta giải khế đi."
Dung Nhiễm sợ tới mức thiếu chút nữa để Băng Liệt Kiếm đang ở giữa không trung suýt rơi xuống đất.
----
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Nhiễm: Đây nhất định là Mộ Tô giả.
Thượng Quan Long Việt:...... Ta đã trộm suy nghĩ một chút, ta vẫn chưa có làm gì a! QAQ
Mộ Tô: Tác giả chơi xong rồi sao.
Tác giả:......QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro