Chương 53 :
Hồ Nguyệt cùng Liễu Nhạc nếu nói về mặt tình cảm thì là tương khắc lẫn nhau .
Một bên thì là cuồng nhiệt đến mặc kệ luân thường đạo lí , chiếm hữu cũng rất cao . Nhưng lại có thể làm mọi thứ để khiến người mình yêu hạnh phúc đến nỗi có thể tự moi tim bản thân ra mà tặng cho ngươi nếu ngươi thích .
Một bên thì đặt lí trí lên hàng đầu , lí trí đến mức đáng sợ . Có thể rời xa ngươi nhưng là để khiến ngươi tốt lên . Cơ hồ cả người đều hướng đến ngươi mà hành động , mặc kệ cảm xúc của chính bản thân .
Không hiểu nhau thì việc tự đẩy nhau ra cũng là điều hiển nhiên , bản thân hai người cũng hiểu rất rõ.
Nhưng thứ sót lại giữa họ đã không phải là loại cảm xúc mãnh liệt ngày nào nữa rồi .
Thứ cảm xúc đó đã bị tàn phá bởi thời gian , bởi sự ghét bỏ lẫn nhau .
Sâu đậm đến nỗi sau khi đã giải quyết mọi hiểu lầm vẫn không thể trở lại như xưa nữa rồi .
Sót lại đó chỉ là thứ hảo cảm mà chấp nhận làm bằng hữu tốt với nhau lần nữa .
Bất quá cũng thực tương đồng.
Vài năm làm bạn với nhau đủ để hai người hiểu nhau thực sâu .
Liễu Nhạc cho rằng Hồ Nguyệt quả thực là người bằng hữu hiểu rõ nàng nhất khi xưa và đến bây giờ cũng vậy .
Hồ Nguyệt cũng cho rằng Liễu Nhạc đôi khi nắm rõ suy nghĩ của bản thân , lại như đi guốc trong bụng mình . Nếu như nàng bị làm cho hỗn loạn thì Liễu Nhạc sẽ giúp nàng rỡ rối .
Quả thực hai người vốn không hợp để thuộc về nhau , bởi lẽ nếu có cố gắng thì hai người có thực sự bên nhau dài lâu?
Vốn chỉ nên lấy câu chuyện giữa họ làm bài học đắt giá sau này mà thôi.
Liễu Nhạc hướng đến sườn mặt mỹ lệ của Hồ Nguyệt mà nhìn đến , thoáng chốc cảm thấy tiếc nuối về quá khứ .
Hiểu nhau đến như vậy , đến cuối cũng không thể đến với nhau . Là vì cái nguyên do nào ?
Là nàng quá mức lí trí ? Hay là tại nàng ta không thể chịu đựng nổi ?
...Xem như hai người không có duyên với nhau đi , nếu để Hồ Nguyệt biết được nàng vẫn còn tiếc nuối đoạn tình cảm kia .
Thì có lẽ đến cả bằng hữu cũng không thể làm được , Hồ Nguyệt là rất ôn nhu nhưng sự ôn nhu đó đôi khi lại là thứ lãnh cảm , vô tình nhất .
Nàng ta không muốn ngươi vì nàng ta mà đau đớn , lập tức đẩy ngươi ra xa khỏi nàng ta .
Chỉ khẽ nở nụ cười , hướng đến Hồ Nguyệt mà đưa tay đến .
Gần đến như vậy , nhưng người này vĩnh viễn không thuộc về nàng nữa rồi . Cảm giác có chút thất bại .
- Ngươi sao vậy ? - Hồ Nguyệt thấy Liễu Nhạc đưa tay về phía mình, dáng vẻ có chút mệt mỏi liền hỏi .
Liễu Nhạc thoáng chốc đã trấn định lại , lập tức nở ra cái nụ cười trêu ghẹo nói:
- Nhìn ngươi ta lại nhớ về con cẩu lúc nhỏ ta nuôi . Nó cực kì đần độn , hơn nữa ngày ngày đều đi cắn bậy .
Hồ Nguyệt nghe được khuôn mặt lập tức nhăn nhó , cái này là đang đánh đồng Cửu Vĩ nàng với một con cẩu ?
Hơn nữa còn là con cẩu đần , chuyên cắn bậy ?!?
Hướng đến Liễu Nhạc mà nổi lên tia muốn đánh người .
Lại thấy Liễu Nhạc không những cười rất vui , lại còn nói thêm :
- Xem ra ngươi rất giống con cẩu ấy nha.
Hồ Nguyệt là bị nói đến tức giận , mà bên kia là Liễu Nhạc cười đến đau bụng .
------------------
Nhược Hoa cùng Lãnh Hà ngủ cũng thực lâu , lúc mở mắt ra cũng là đến xế chiều .
Mà xe của họ vẫn chưa đến trạm nghỉ chân tiếp theo , có lẽ là hơi lệch đi so với dự đoán của Lãnh Hà.
Hồ Nguyệt phóng tầm mắt ra xa , liền nói :
- Ta nghĩ là nên ở ngoài trời thôi . Khoảng vài dặm nữa không thấy có người sống .
Lãnh Hà hướng đến Hồ Nguyệt khẽ gật đầu , nói :
- Đêm nay để ta canh gác .
Hồ Nguyệt lập tức kiên quyết lắc đầu nói :
- Sư Tỷ cùng Nhược Hoa vào trong ngủ . Ta với Liễu Nhạc sẽ ở bên ngoài canh gác với phu xe .
Dẫu sao hai người các nàng so với Lãnh Hà cùng Nhược Hoa khác xa về thể lực , vì vậy để hai nàng canh gác là rất hợp lí .
Lãnh Hà lo lắng nhưng cũng phải gật đầu đáp ứng .
So với nàng thì Hồ Nguyệt thực lực vốn là hơn hẳn , nếu nàng cố chấp mà canh gác , cố sự xảy ra liền sẽ trở thành gánh nặng .
Nhược Hoa bên cạnh nhìn sắc trời lại nhìn đến xung quanh .
Bao phủ toàn là rừng rậm , nếu đúng như Hồ Nguyệt nói thì cứ tiếp tục khởi hành thì quả thực sẽ khiến mọi thứ khó đi.
Hồ Nguyệt chắc cũng không thể vừa bảo hộ xe vừa giao chiến được . Vì vậy bảo toàn lực lượng trước khi đến gặp Hoàng Xa tộc là điều thiết yếu .
Liễu Nhạc thì đi loanh quanh nhặt những cành cây khô làm củi , phu xe cho ngựa ăn , Hồ Nguyệt thì lôi từ hạp giới ra vài cái bánh bao nhân thịt đưa cho phu xe và hai người kia .
Để tránh việc hai người kia mỏi chân cũng như sạch sẽ , Hồ Nguyệt để hai người họ ngồi ở kiệu xe , còn nàng cùng Liễu Nhạc thì ở bên ngoài .
Xảy ra cố sự liền có thể che giấu hai người , bảo toàn một mạng .
Nhược Hoa thắc mắc hỏi :
- Ngươi không ăn ?
Hồ Nguyệt tay khẽ lau mồ hôi cho Lãnh Hà , cười nói :
- Ta lúc nãy ăn trước rồi . Sau này khẳng định sẽ chuẩn bị theo thịt , ăn bánh bao không ngon tí nào .
Nhìn xem , chính là ốm muốn lộ xương ra cả rồi .
Thực có tia hận kẻ nào dám làm phiền Nhược Hoa đến vậy , lại còn bắt đi đường xa đến thế .
Hồ Nguyệt sờ tới sờ lui trên người Lãnh Hà cũng phải thở dài , đau lòng nói:
- Ốm đến như vậy sao .
Lại sờ đến Nhược Hoa bên cạnh càng thêm u sầu , mặc dù biết là nương tử nàng ốm hay mập khẳng định cũng rất đẹp . Nhưng mà ốm như thế này thực khiến nàng đau lòng nha .
Trở về Thanh Nha Kĩ tông phái khẳng định sẽ tăng cường bồi bổ cho hai nàng ấy một phen .
Liễu Nhạc ngồi gần đấy cũng như muốn chọc mù mắt bản thân , ba kẻ kia cứ ở đó mà ân ân ái ái nhìn đến ngứa mắt .
Liễu Nhạc mơ hồ nhìn ra cái khoảng không gian màu hồng xung quanh , nhìn đến Hồ Nguyệt nở nụ cười ngu ngốc .
...Sao nàng lại cảm thấy hình ảnh một con cẩu đần đang điên cuồng vẫy đuôi lấy lòng ?
Hướng đến Nhược Hoa nhìn một cái , liền cảm thấy ánh mắt kì lạ của người kia.
Nhược Hoa nhân lúc phu xe đang cho ngựa ăn , hướng đến vạt áo của Hồ Nguyệt kéo mạnh một cái.
Thản nhiên cường hôn Hồ Nguyệt giữa thanh thiên bạch nhật.
Cảm giác mềm mại nơi đầu môi kia thực khiến Hồ Nguyệt không tự chủ mà nổi lên tầng xấu hổ cực độ .
Cũng nhanh chóng bị đẩy ra , đủ để phu xe đằng kia không cảm thấy điều gì bất thường .
Lãnh Hà lại hướng đến Nhược Hoa trách móc , mà đa phần chính là thẹn thùng vì bản thân nhìn thấy cảnh không nên thấy .
Nhược Hoa chỉ cười nói :
- Ta chỉ không kiềm chế được thôi .
Sau đó cố ý nhìn sang Liễu Nhạc ngồi đằng kia , chỉ thấy nàng ta vừa vặn cũng nhìn về phía nàng .
Bất quá khác với suy đoán của nàng , Liễu Nhạc nhìn nàng với tia ngưỡng mộ?
Nhìn đến Hồ Nguyệt vẫn là đang ngơ ngác mà nhìn mình , khuôn mặt đỏ lên một tầng kia thực khả ái .
Hồ Nguyệt là vì một cái hôn mà đầu óc trở nên mơ hồ .
Có tia tự trách bản thân thực thiếu nghị lực , trách nhiều hơn là Nhược Hoa .
Con người này thực thích khơi lên giới hạn của nàng mà , trêu chọc đến như vậy thực ...
...Thực soái !
Có tia không phục , nhưng vẫn phải nghĩ đến .
Có khi ngày nào đó Hồ Nguyệt nàng là bị Nhược Hoa áp lên giường hay không ?
Như vậy liền khẳng định sẽ bị ăn đến gãy lưng mà chết mất !
Hơn nữa lúc nàng còn ở dạng hài tử thì Nhược Hoa cũng không hề kiêng nể gì cả , thậm chí còn rất bạo . Huống hồ chi là dạng trưởng thành là bị áp mạnh mẽ đến thế nào .
Cảm thấy bản thân là đang bị khi dễ đến xấu hổ , hướng đến Lãnh Hà mà ôm tới .
Giọng cơ hồ vì ấm ức mà có chút run nói :
- Sư Tỷ , Nhược Hoa chiếm tiện nghi của ta !
Lãnh Hà tiếp nhận cái ôm , khẽ vuốt lưng Hồ Nguyệt hướng đến Nhược Hoa nói :
- Kiềm chế một chút , còn có ngoại nhân .
Nhược Hoa nở nụ cười nói :
- Vậy không có ngoại nhân thì tỷ cũng làm giống muội ? Nếu vậy thì chỉ cần hạ dược phu xe thôi .
Lãnh Hà liếc mắt mặc dù xấu hổ cũng đành phải nói :
- Ta thích làm nơi phòng khuê hơn ở cái rừng rậm này . Không cần đến hạ dược .
Hồ Nguyệt nghe xong chính là cảm thấy đã nghe thấy điều không nên nghe được , sao cứ có cảm giác Lãnh Hà cùng Nhược Hoa đều là một dạng ?
Đều đồng một dạng ngoài đường thanh nhã , lên giường liền hóa thú?
Mơ hồ cảm thấy bất an đến tột độ.
Có khi nào Lãnh Hà cùng Nhược Hoa ở quá lâu một chỗ , liền bị phúc hắc hóa giống Nhược Hoa ?
Không dám nghĩ nhiều , quăng cái ý nghĩ đó vào góc khuất , sau đó im lặng mà ôm lấy Lãnh Hà .
Xem như nàng đã nghĩ nhiều đi .
Lãnh Hà phúc hắc chính là tưởng tượng không nổi .
Nhược Hoa nhìn thấy Hồ Nguyệt như vậy cũng có tia buồn cười .
Người này lúc ở trước là tiểu hài tử thậm chí còn dám cường hôn nàng cơ mà , sao giờ lại giống tiểu phúc thê bị khi dễ mà giận dỗi đến thế này?
Bất quá cảm thấy cũng không tệ đi.
Hướng đến Hồ Nguyệt đang nhìn về phía mình lại nở nụ cười ôn nhu .
Liễu Nhạc phía xa chính là gắng gượng mà nhịn cười .
Không ngờ Hồ Nguyệt có ngày lại đi làm thụ .
Ôi cười đến chết mất .
Hồ Nguyệt thường thấy đều là dáng vẻ công khí , cao lãnh lại còn rất cường bá . Fangirl cũng không hề ít chút nào , thậm chí các Cửu Vĩ cao tuổi là nữ tử cũng nhìn trúng nàng ta nữa là .
Vì vậy Hồ Nguyệt khẳng định chính là hoàn mỹ công ai ai trong lòng đều cũng nghĩ như thế.
Không ngờ một ngày nào đó nàng lại vô tình chứng kiến cảnh tượng này , thực không thể tin nổi .
Cư nhiên dáng vẻ lại thụ đến như vầy thực cảm thấy buồn cười .
Lại nghĩ đến cảnh Nhược Hoa cô nương áp Hồ Nguyệt trên giường , vừa nghĩ đến đã cảm thấy tội nghiệp không ngớt dành cho Hồ Nguyệt .
Nhược Hoa nhìn qua không thể đoán nổi lại công đến như vậy . Hơn nữa còn là loại phúc hắc công nữa.
Hồ Nguyệt , chúc ngươi may mắn .
Vớ được cực phẩm như Nhược Hoa là quá may mắn đi .
----------------
Trời vừa sập tối cũng là lúc Hồ Nguyệt cùng Liễi Nhạc nhóm lửa lên.
Sau đó cả bốn người các nàng ngồi trò chuyện cho đến khi tối muộn , Nhược Hoa cùng Lãnh Hà cũng đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ .
Liền được Hồ Nguyệt bế vào trong kiệu , đắp một cái chăn mỏng sau đó thả màn ra ngoài .
Lúc này phu xe cũng đã đi ra phía sau mà nghỉ ngơi .
Chỉ còn lại Liễu Nhạc cùng Hồ Nguyệt ở lại canh gác .
Liễu Nhạc tay cầm lấy một thanh củi còn đang đỏ rực mà nghịch , cười hỏi :
- Ngươi làm thụ từ bao giờ ?
- Ta lúc nào mà không làm thụ ? - Hồ Nguyệt có chút xấu hổ nhưng cũng phải nói .
Dẫu sao công hay thụ cũng không thể quyết định bằng lời nói được .
Hơn nữa nàng cũng cảm thấy làm thụ không đến nỗi tệ . Cứ việc nằm đó mà hưởng thôi , cùng lắm là đau thắt lưng vài ngày .
Bất quá cũng không thể khẳng định là ai sẽ ăn ai nữa , lên giường thì tính sau . Ngoài đường thì bị khi dễ một chút cũng không sao .
Liễu Nhạc nâng khóe mắt trêu chọc nói:
- Chưa thấy kẻ nào như ngươi . Vừa làm công lại vừa có thể làm thụ . Lợi hại !
Hồ Nguyệt thực hận không thể dùng tay mà bịt cái mồm kia lại , mở mồm ra toàn nói những thứ không sạch sẽ .
- Bất quá sáng giờ có mấy thứ bám theo , ngươi tính thế nào ? - Liễu Nhạc nở nụ cười nhạt hỏi .
Từ lúc khởi hành lúc nàng đã ngửi thấy một cỗ mùi nhàn nhạt .
Hơn nữa còn là cố ý duy trì khoảng cách xa nhất có thể mà bám theo .
Hiện tại là cách các nàng tầm vài mét đi , bất quá cũng là không còn ngửi thấy nữa rồi .
Là quá xa để có thể ngửi chính xác được .
- Vẫn là nên chờ đợi . Lũ này xem như có ít bản lĩnh . - Hồ Nguyệt tay cầm một cành củi khô quăng vào trong đống lửa .
Nháy mắt cũng liền khởi động Linh Khí của Thi Tông Huyền Nhất Sơ Cấp .
Xem như là thu liễm một chút , tu luyện lâu đến như vậy thì từ Thi Tông Huyền Thập Nhị Huyễn đã tiến lên thành Hoàng Tông Huyền Tam Sơ Cấp rồi .
Để trở về cái thân thể này tiêu tốn rất nhiều Yêu Lực cũng như Linh Lực , hậu quả là đến tận bây giờ nàng vẫn chưa thể hồi phục lại như cũ , tu luyện cũng giữ nguyên như vậy mà đình trệ không tiến triển gì hơn .
Xem như là đang cảnh cáo đám người đó lui ra xa , nếu không thì chỉ sợ nơi này ngập trong máu .
Liếc đến Liễu Nhạc đối diện liền hỏi :
- Ngươi nghĩ xem là nên tha hay là giết sạch ?
- Chừa lại vài kẻ . Nếu như chúng biết bên người Nhược Hoa cô nương có cường giả bảo hộ nhất định sẽ phải dè chừng . Hoặc là chúng ta sẽ theo chúng về tận địa bàn mà dọn dẹp tận gốc . - Liễu Nhạc nhướn mày nói .
Xem như là đưa ra vài cái ý tưởng đi . Với sức mạnh của Hồ Nguyệt và nàng , giết tận gốc cả một cái hang ổ thực dễ dàng .
- Chỉ sợ biến mất quá lâu Nhược Hoa cùng Lãnh Hà sẽ lo lắng . - Hồ Nguyệt nhăn mày nói .
- Ngươi thử hỏi ý kiến của Nhược Hoa xem . Nàng ta hẳn là sẽ có ý kiến riêng . Hơn nữa nếu tùy tiện hành động thì lỡ đâu đánh động đến Ngũ Đại Thế Lực kia ? Lúc đó ta với ngươi khẳng định sẽ đạp đổ toàn bộ công sức . - Liễu Nhạc suy nghĩ một hồi liền nói .
Sau đó nở nụ cười tiếp thêm :
- Nếu tùy tiện hành động Nhược Hoa cùng Lãnh Hà biết được khẳng định sẽ rất tức giận . Phần là vì lo lắng cho ngươi , phần là vì ngươi tùy tiện hành động gây nên hậu quả nghiêm trọng cho họ . Lúc đó đừng nói đến đánh bại Nam Chính , ta thấy ngươi còn mất thêm hai người vợ nữa đấy .
Hồ Nguyệt lập tức bị Liễu Nhạc làm cho lo lắng không yên .
Quả thật là nàng chưa nghĩ đến loại tình cảnh ấy .
Nếu như nàng tùy tiện hành động thì hậu quả có khi lại giống như Liễu Nhạc nói , lúc ấy khẳng định sẽ hối hận không thôi .
Hướng đến Liễu Nhạc gật đầu nói :
- Ngươi nói đúng . Chuyện này không thể tùy tiện giải quyết được .
- Ngươi nên nhớ hai người kia là một mực rất yêu ngươi , vì thế tuyệt đối đừng có mà làm lơ ý kiến của họ . Ngươi ở Thế Giới này là rất mạnh , nhưng không phải là toàn năng . Không được quá kiêu ngạo . - Liễu Nhạc hướng mắt đến Hồ Nguyệt mà căn dặn.
- Ta nhận thức được . Nhưng mà lằng nhằng với phức tạp thế này thực không thích . Nếu không phải vì Nhược Hoa với Lãnh Hà thì còn lâu ta mới nhường nhịn thế này . - Hồ Nguyệt bĩu môi mà ấm ức nói .
- Muốn có Nương Tử thì phải chịu nhường nhịn . Huống hồ ngươi lại còn hai tay ôm lấy hai mỹ nhân , cực khổ tí là điều hiển nhiên. - Liễu Nhạc nở nụ cười trào phúng nói .
- Ngươi cũng mau mau kiếm tình yêu mới đi . - Hồ Nguyệt khẽ quăng một hòn đá nhỏ về phía Liễu Nhạc trêu chọc nói .
- Khẩu vị của ta là nữ nhân tri thức với cao lãnh , quyến rũ càng tốt. Nơi này khẳng định là rất hiếm thấy. - Liễu Nhạc nghiêng người né đi hòn đá đó .
Dẫu sao qua nhiều năm như vậy khẩu vị của Liễu Nhạc nàng cũng đã định hình sẵn .
Bất quá ngoại trừ cái tri thức ra thì hai cái còn lại không có cũng được , nàng muốn một người có thể đi đến suốt đời , không phải là một cái bình hoa di động.
Tay cũng cầm lấy hòn đá khác mà quăng tới .
- Ngươi nói xem , có một cái Nữ Phụ vừa hay hợp với khẩu vị cao lãnh tri thức của ngươi đấy . - Hồ Nguyệt khẽ chụp lấy hòn đá mà nở nụ cười châm chọc nói .
- Tên gì ? Sau này gặp ta cũng phải nhìn qua một chút . - Liễu Nhạc khẽ nhướn mày hứng thú hỏi .
- Là Hiên Mặc . Chậc ! Ta đọc qua cũng cảm thấy cái nữ nhân này là cực kì cao lãnh . - Hồ Nguyệt nhớ lại liền nói .
Bất quá về mặt tri thức là nói về phương diện lí thuyết , không phải là dạng người thân trăm mưu vạn kế giống Trình Lam với Nhược Hoa của nàng .
Liễu Nhạc khẽ gật đầu nói :
- Cốt yếu là ta phải yêu người đó . Bất quá ta sẽ xem sét lại lời của ngươi .
--------------------
P/s : Còn gì buồn hơn khi Tết sắp đến và bạn vẫn đếch có người yêu ?
_(:3 」∠)_
P/ss : Cay hơn đó là khi thằng bạn chí cốt của bạn đã có người yêu và ngày dell nào bạn cũng phải làm quân sư . Sau đó còn xem chúng nó hú hí với nhau .
Phận cẩu độc thân thật khổ .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro