12.
Không hay không biết, sắc trời đã tối, đã đến lúc Phác Trí Nghiên có thể đi ra ngoài tự do hoạt động rồi, Phác Hiếu Mẫn thật đúng là bồi Phác Trí Nghiên nguyên ngày.
Phác Trí Nghiên dễ dàng liền có thể đem chỗ quần áo Phác Hiếu Mẫn treo ở cửa sổ gỡ xuống, vỗ vỗ chút bụi bám ở phía trên, lại lần nữa giúp Phác Hiếu Mẫn xếp gọn gàng, đặt ở mép giường.
"Bụng đã đói chưa?" Phác Trí Nghiên nói, có lúc thấy Phác Hiếu Mẫn tựa hồ đồ chưa ăn liền lên giường ngủ, Phác Trí Nghiên cũng không hiểu có phải thật vậy hay mệt đến mức không muốn ăn.
"Không có đồ ăn." Phác Hiếu Mẫn nhún nhún vai, không ra ngoài làm việc, không giao tiền, không có đồ ăn, đạo lí rất đơn giản, cho nên nàng mới phải mỗi ngày sáng sớm đều dậy sớm làm việc không phải sao. Nếu nàng không cần làm việc trên trời vẫn rớt xuống đồ ăn, nàng cũng không muốn ra ngoài làm gì.
"Vậy em chờ ta một chút" Phác Trí Nghiên xô cửa sổ, chuẩn bị chút liền nhảy ra ngoài.
"Chờ chút, ngươi muốn đi đâu? Ta đi với ngươi." Phác Hiếu Mẫn chẳng qua là đơn thuần muốn hỏi Phác Trí Nghiên tỏ ra thần bí đi đâu mà thôi, thế nào lại thốt ra câu nói kia? Lời đều nói ra, tứ mã nan truy... = =
"Vậy được thôi, em vẫn còn tiền chứ?" Phác Trí Nghiên thu hồi lại tư thế nhún nhảy, chờ phản ứng của Phác Hiếu Mẫn, Phác Trí Nghiên nói lời này có chút giống như là...Nếu như nó không có tiền thì chỗ tôi có tiết tấu, dù sao cũng là loại giai điệu rất êm tai, khiến cho người ta cảm giác rằng không bỏ tiền ra là một loại chuyện lúng túng.
"Có." Phác Hiếu Mẫn sờ sờ phía dưới gối đầu, có một cái ví nhỏ. Thực ra nàng cũng không đến mức ngu ngốc, đem toàn bộ số tiền kiếm được đều giao cho phu nhân, giữ lại một ít, đề phòng cho bất cứ tình huống nào.
"Ừ." Phác Trí Nghiên đợi đến khi Phác Hiếu Mẫn đem tiền bỏ vào túi, lập tức ôm lấy Phác Hiếu Mẫn.
"Này, muốn làm gì?" Miệng Phác Hiếu Mẫn tuy là nói như vậy, nhưng trên thực tế một chút giãy giụa cũng không có, nàng tựa hồ có thói quen được đôi tay lạnh như băng này ôm lấy.
"Đưa em ra ngoài, em chắc là không thể nào đi ra từ cửa chính rồi." Cho nên, Phác Trí Nghiên liền ôm Phác Hiếu Mẫn xuyên qua cửa sổ, nhảy bên trái nhảy bên phải, Phác Trí Nghiên rất nhanh liền ôm Phác Hiếu Mẫn đi lên trên nóc nhà.
"Ăn bánh mì." Phác Hiếu Mẫn chỉ chỉ cửa hàng kia, cũng chỉ còn dư lại quầy đó chưa đóng cửa thôi... Nàng đã không muốn làm phiền Phác Trí Nghiên nữa.
"Ừ." Phác Trí Nghiên một chút cũng không có nghỉ, ôm Phác Hiếu Mẫn nhảy mấy cái đã đến tiệm bánh mì trước mặt, còn dư lại một ít bánh mì lạnh, bà chủ đồng ý bán cho Phác Hiếu Mẫn với giá thấp. Khi bà chủ gói lại bánh mì cho Phác Hiếu Mẫn, Phác Hiếu Mẫn trả tiền xong, xoay người, Phác Trí Nghiên lại không thấy đâu nữa, đây là muốn chơi ta sao?
Phác Hiếu Mẫn ngây ngốc đứng ở giữa đường, người bán hàng cũng rời khỏi, trên đường ngay cả lửa củi cũng dập tắt. Ạch, nàng thật sự bị lừa rồi quá. Lần này tốt lắm, làm sao để về, làm sao mà giao phó? Lại được đánh cho mấy côn? Cuối cùng cũng thấy rõ con người Phác Trí Nghiên rồi.
"Ah!!!" Phác Hiếu Mẫn quát to một tiếng , nàng chỉ cảm thấy thân thể của nàng nổi lên , bánh mì còn thiếu chút nữa là rớt xuống.
"Bởi vì ta không thể tùy tiện cho người ta nhìn thấy, cho nên để em chờ hơi lâu." Phác Trí Nghiên cong cong khóe miệng, sau đó liền ôm Phác Hiếu Mẫn bay lên nóc nhà, trên nóc nhà đều là gạch ngói, nếu như một cái trong số đó đặt không tốt, gạch nói rớt ra, có thể ngã chết người đấy.
"Ngồi xuống đi." Phác Trí Nghiên nằm ở trên đống gạch ngói, đem tay bối ở phía sau đầu, nhìn lên bầu trời.
"..." Thành thật mà nói cái này có chút kinh khủng nha, Phác Hiếu Mẫn còn làm theo động tác của Phác Trí Nghiên. Nếu Phác Trí Nghiên làm không có sao, thế thì nàng làm cũng không sao mới đúng. Thể cấu tạo của quỷ hút máu cùng con người không kém bao nhiêu đâu nhỉ?
"Sao lại không ăn?" Phác Trí Nghiên thấy Phác Hiếu Mẫn nhìn chằm chằm mình, hồi lâu không có động tĩnh.
"Không có." Phác Hiếu Mẫn nhét bánh mì vào miệng, bắt chước động tác của Phác Trí Nghiên, nằm một cách an toàn trên mặt ngói.
"Sao chỉ có nhiêu đó thôi sao?" Phác Hiếu Mẫn chỉ vào ngôi sao sáng nhất kia, nàng có lẽ đối với ngôi sao kia có chung nỗi cô độc, ở trong mắt nàng ngôi sao kia là ngôi sao chói mắt nhất.
"Chắc là vậy." Phác Trí Nghiên nhìn một mảng trời sao, lớn có nhỏ cũng có, nói không chừng còn có sao không tỏa ánh sáng, chỉ có bằng này nghĩa là chỉ... rất ít?
"Lần đầu tiên thấy một mảng trời sao lớn như vậy." Phác Hiếu MẪn nhớ lúc mình ở trên đường phố nhìn lên, chưa bao giờ thấy qua một dải tinh hà lớn như vậy, đa số đều bị các nhà cao tầng chắn đi không ít rồi, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn dải sao trên đầu mình.
"Rất đẹp đúng không?" Phác Trí Nghiên nói, ánh mắt nhìn thẳng vào những vì sao.
"Nhưng mà đến buổi sáng lại không thấy nữa." Sự vật có xinh đẹp thế nào đi nữa, cuối cùng cũng sẽ có lúc biến mất. Người có điểm cuối của sinh mệnh, là điểm cuối cũng là điểm bắt đầu. Mà Phác Trí Nghiên cũng sẽ ở ban ngày biến mất không thấy đâu, cũng giống như ngôi sao vậy.
Nằm chưa được bao lâu, Phác Hiếu Mẫn liền ngủ thiếp đi trên mái ngói, nếu như bên người không có Phác Trí Nghiên, xem nàng ngày mai xuống bằng cách nào.
"..." Phác Trí Nghiên dịch người đến gần Phác Hiếu Mẫn, kéo áo choàng phía sau của mình, đắp lên cho Phác Hiếu Mẫn, đem Phác Hiếu Mẫn ôm vào trong ngực. Nó đột nhiên có một ý tưởng kỳ quái, nhưng nó không thể nói cụ thể ra đó là cái gì.
Lại nằm một lúc, Phác Trí Nghiên ôm lấy Phác Hiếu Mẫn hướng một đầu khác nhảy xuống, bên trái điêm (*) bên phải đạp, Phác Trí Nghiên rất nhanh liền nhảy ra khỏi nội thành, đi tới chỗ hoang vu bên ngoài thành. Có mục đích gì ở phía trước, Phác Hiếu Mẫn ngủ say hồn nhiên không biết.
(*) Nôm na là giữ cân bằng
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro