13.

Phác Hiếu Mẫn lật người, thật ra thì đã có chút ý thức, nàng thế nào lại không có rơi xuống khỏi nóc nhà? Hơn nữa trên nóc nhà trong đêm tối, ấm áp như thế này liệu có thể hay không?

Phác Hiếu Mẫn tỉnh dậy, nhìn chung quanh một chút , mọi thứ ở nơi này nàng hoàn toàn không biết, trên người nàng đắp một lớp chăn lông, nằm ở trên giường.Nơi này hết thảy, bốn phía đều là màu đen, không có đèn không có lửa, bằng tầm nhìn ban đêm mơ hồ, Phác Hiếu Mẫn tìm được lối ra. Vừa đi ra khỏi cửa thì thấy Phác Trí Nghiên ngồi gác chéo chân ở đằng kia, tay đỡ lấy đầu, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì đó, hai bên đường đi còn có vài nữ nhân. 

Phác Hiếu Mẫn núp ở kia, có chút không dám đi ra ngoài, bất quá giống như là có một nữ nhân phát hiện sự tồn tại của nàng, có chút nghi vấn, thậm chí là nhìn thẳng vào ánh mắt của người đối diện.

" Phác Hiếu Mẫn?" Phác Trí Nghiên nhìn ánh mắt của nữ nhân kia, hướng thẳng đến căn phòng Phác Hiếu Mẫn ngủ, ý thức được kêu một tiếng.

"..." Phác Hiếu Mẫn núp ở bên tường, không có trả lời tiếng gọi ầm ĩ của Phác Trí Nghiên.


"Phác Hiếu Mẫn , em đã tỉnh thì lên tiếng đi." Giày Phác Trí Nghiên đập mạnh lên sàn nhà, khiến cho tim Phác Hiếu Mẫn đập nhanh hơn.

"..." Phác Hiếu Mẫn vẫn luôn núp ở bên tường, đợi sau khi Phác Trí Nghiên đi tới, liền đem nó kéo vào trong phòng, lực mạnh đem cửa phòng đóng lại, để cho đám nữ nhân bên ngoài kia không vào được.


"Sao vậy?" Phác Trí Nghiên nhìn Phác Hiếu Mẫn giống như đang trốn tránh gì đó, miệng cong lên thành một nụ cười.

"Đây là đâu, ta phải quay về" Phác Hiếu Mẫn nổi giận đùng đùng hỏi, nàng cho rằng Phác Trí Nghiên sẽ đưa nàng về nhà cơ, được rồi , chẳng qua là "cho rằng".

"Nhà ta, đáng tiếc bây giờ bên ngoài là ban ngày rồi, ta không có cách nào để ra ngoài." Mặt Phác Trí Nghiên tựa hồ tức giận. Tôi chính là không thể ra ngoài, em còn cắn tôi này nọ. Có vẻ như trong lòng Phác Hiếu Mẫn càng muốn đánh Phác Trí Nghiên thêm mấy quyền nữa.

"Ngươi gạt người!" Phác Hiếu Mẫn kéo Phác Trí Nghiên ra khỏi cửa. Phác Trí Nghiên bị cưỡng chế kéo đi không thể làm gì khác hơn là theo ở phía sau, Phác Trí Nghiên chỉ thấy Phác Hiếu Mẫn đi ra phía bên ngoài, mà đám kia nữ nhân cũng bước lên trước rồi.

"Rõ ràng chính là buổi tối!" Phác Hiếu Mẫn chỉ ra bên ngoài, một mảng bóng tối cái gì cũng không thấy được, đúng thật là buổi tối.

" Chỗ ta bên này sẽ không có ban ngày." Phác Trí Nghiên chu chu miệng, chỗ này rốt cuộc là nhà ai ...

" Ah !!!!" Phác Hiếu Mẫn không có đứng vững, biến mất khỏi tầm mắt của Phác Trí Nghiên.

" Cẩn thận." Phác Trí Nghiên ôm Phác Hiếu Mẫn, dùng sức đem Phác Hiếu Mẫn kéo trở về.

"..." Phác Hiếu Mẫn còn mờ mịt nhìn phía dưới, trời ạ, là vực thẳm thì phải...té xuống không phải thành người chết rồi sao, chẳng có chuyện gì lại làm một cái lỗ thủng lớn thế này làm gì chứ?

" Cũng không nhìn rõ ràng đã muốn đi, ngã xuống dưới ta cũng không có cách nào cứu được em." Phác Trí Nghiên nói bên tai Phác Hiếu Mẫn bên tai, còn đám nữ nhân bên kia từng người từng người nhìn sang, miệng há còn to hơn so với người khác.

" Oh biết, biết rồi." Mặt Phác Hiếu Mẫn có chút đỏ hồng, nóng, rất nóng, đến mức không thể khôi phục lại như cũ.

" Buổi tối ta lại dẫn em về nhé!" Phác Trí Nghiên buông hai tay ra, Phác Hiếu Mẫn lần này rất chú ý an toàn từ từ rời xa khỏi vực sâu kia.

"Oh, oh, chạng vạng tối liền mang ta trở về." Phác Hiếu Mẫn nói chuyện có chút đứt quãng đích, quay đầu trở lại trong nhà Phác Trí Nghiên.

"Chủ nhân , nàng ta là?" Nữ nhân có tiếng bước lên hỏi, tầm mắt còn tập trung ở Phác Hiếu Mẫn đang một mình đi ở đại lang thượng (*), bất quá đặt câu hỏi là lúc đã đem ánh mắt hướng về phía Phác Trí Nghiên.

" Cái này các ngươi không cần phải biết." Phác Trí Nghiên nắm tay lại, ánh mắt thay đổi có chút bất đồng, ít nhất có thể xác minh rõ ràng, là bất đồng với lúc cùng Phác Hiếu Mẫn.

" Vâng." Nữ nhân hơi cúi người chào, sau đó liền lui ra.

Phác Trí Nghiên cũng đi vào, đám kia nữ nhân đi theo phía sau Phác Trí Nghiên.

" Hai ngày nay em đều không làm việc sẽ không sao chứ?" Phác Trí Nghiên đi vào, nhẹ nhàng đem cửa khép lại, chỉ thấy Phác Hiếu Mẫn ngồi ở trên ghế chơi với ngón tay của mình.

" Không phải chết là tốt rồi." Phác Hiếu Mẫn nhìn một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ, ạch, bây giờ là ban ngày hay là ban đêm? còn phải trải qua cả một ngày? Chỉ cần ai cũng không nói cho nàng biết, nàng liền vĩnh viễn cũng không trở về được nữa...

" Người nhà em cũng sẽ không quản em sao?"Phác Trí Nghiên tựa vào bên cửa sổ hỏi, bây giờ ở trong thành hẳn coi như là buổi trưa , con người không phải đều vào lúc này ăn cái gì đó bổ sung thể lực sao, Phác Hiếu Mẫn chắc cũng cần chứ nhỉ?

Phác Trí Nghiên đang phiền não, có cái gì có thể cho Phác Hiếu Mẫn ăn đây, rất hiển nhiên, cái vấn đề này ba giây liền có được câu trả lời, không có. 



(*) Đại Lang Thượng: Đại khái là ở trên vách núi vực thẳm, mình cũng không rõ, tìm trên google thấy toàn núi là núi =)))) 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro