14.

Đã lâu không gặp, hy vọng các bạn vẫn ủng hộ wattpad của MYr.


...

..

.




"Tại sao bọn họ phải quản ta?" Phác Hiếu Mẫn hỏi ngược lại, tâm tình có chút kích động. Sau khi thấy Phác Trí Nghiên một chút động tĩnh cũng không có, tâm tình từ từ bình phục, trở lại tỉnh táo lúc ban đầu.

"Là người nhà , đúng không?" Phác Trí Nghiên quay lại nhìn xuống gương mặt của Phác Hiếu Mẫn, lại quay trở lại nhìn ra ngoài cửa sổ , động tác giống như chưa hề xảy ra.

"Không phải." Cho dù cùng sống trong một mái nhà, câu nói một năm của bọn họ đã quá mười câu chưa? Bọn họ có từng hàn huyên với nàng chưa? Những thứ này tựa hồ cũng chưa từng tồn tại, một chút cũng không.

"Tại sao vậy, nói cho ta một chút có được không?" Phác Trí Nghiên đến gần Phác Hiếu Mẫn , kéo cái ghế ở Phác Hiếu Mẫn bên cạnh ngồi xuống , gác chân lên, ừm, phải là một chuyện xưa rất dài.

"Ta không phải là được bọn họ sinh ra, ta là cô nhi, từ nhỏ đã ở bên trong nhà thờ, là tu nữ nuôi ta. Có một ngày, có rất nhiều người tiến vào nhà thờ, bảo là muốn tới nhận trẻ, không chỉ riêng ta, còn có lũ trẻ bên trong nhà thờ cũng bị bọn họ đồng thời mang đi. Sau đó bọn họ muốn chúng ta học đàn, chỉ cần chúng ta học đàn thì sẽ có cơm ăn, bọn họ cho chúng ta một thanh cầm, bắt đầu dạy ta làm thế nào để kéo cầm. Ta kéo mất mấy năm trời, tiếp theo bọn họ muốn chúng ta đi ra ngoài biểu diễn, như vậy sẽ có nhiều tiền hơn, mỗi ngày sau khi về đến nhà đều phải đem tiền cho bọn họ. Bây giờ những người cùng tuổi với ta kia, phần lớn cũng vào trong gia đình quý tộc trình diễn rồi, bất quá vẫn muốn cầm tiền về phần mình, cho nên trong cái nhà đó chỉ còn lại mình ta. Trưởng thành rồi, ta đã hiểu ra, nhận nuôi ta là nhà violon nổi tiếng Châu Âu, gia tộc Guarnei."

Phác Hiếu Mẫn bóp ngón tay, cúi tới, nàng không muốn lần nữa cùng bất cứ kẻ nào nhắc tới quá khứ tràn đầy vết sẹo của nàng. Nhưng tại sao lời nàng nói lại hấp dẫn đến thế? Không đáp ứng, trái tim mình dường như sẽ không được thoải mái.

"Mấy năm nay, sống rất khổ cực sao?" Phác Trí Nghiên nắm lấy tay Phác Hiếu Mẫn, cẩn thận giữ lấy, phía trên toàn bộ là kén, kén rất dày, cơ hồ toàn bộ bàn tay đều là lớp da cứng ngắc, rất giống với tay của người già, chỉ thiếu là không có những nếp nhăn mà thôi.

"Ta đều nói rồi, có cực khổ thế nào nữa thì cũng là vì muốn có phần cơm ăn." Phác Hiếu Mẫn cười nói, không kìm được mà rơi nước mắt, đem tay rụt trở về. Toàn thân nàng trên xuống giống như chỉ có đôi tay này là không hoàn mỹ, gió sương mấy năm nay tựa hồ toàn bộ đều khắc in trên đôi tay này. Như thể cảnh giác bản thân mình, bản thân mình là người của gia tộc đó.

"Tại sao phải cười?" Phác Trí Nghiên đưa tay ra , phủ phủ nước mắt phía sau khóe mắt của Phác Hiếu Mẫn. Tay mình không có nhiệt độ, da lạnh như băng, nàng sẽ sợ sao?

"Không có, không muốn để cho người ta thấy ta khóc mà thôi." Phác Hiếu Mẫn hất đầu, đem tầm mắt liếc sang một bên, nàng muốn, nàng là không có biện pháp nhìn vào ánh mắt Phác Trí Nghiên để nói chuyện.

"Em không cảm thấy em rất giống là đang cười nhạo mình sao?" Phác Trí Nghiên hỏi.

"..."Phác Hiếu Mẫn không có lên tiếng , giống như là chấp nhận.

"Đừng vì thân thế hay cảnh ngộ của mình, liền chê bai bản thân." Phác Trí Nghiên đưa tay phủ lên gương mặt của Phác Hiếu Mẫn.

"Ta mới không có chê bai mình." Phác Hiếu Mẫn rống to , nước mắt ngay sau đó chảy xuống , tay hướng trên người Phác Trí Nghiên đánh mấy cái, lực đạo cũng không phải nhẹ.

"..."Phác Trí Nghiên đem Phác Hiếu Mẫn đẩy tới trong ngực của mình, nó chỉ cảm thấy nước mắt ấm nóng của Phác Hiếu Mẫn rơi vào trên người, xuyên vào da thịt, cú đánh nặng nề giáng xuống người nó, nó một chút cảm giác cũng không có, nó là quỷ hút máu.

"Phác Trí Nghiên, ngươi biết không? Sẽ nghiêm túc nghe ta nói như vậy chỉ có một mình ngươi." Giọng Phác Hiếu Mẫn thổn thức, không tự chủ được mà nói liên tục, đầu Phác Hiếu Mẫn tựa vào trên đầu vai Phác Trí Nghiên.

"Nếu như em muốn nói, vậy thì nói tiếp đi, không sao cả, ta sẽ nghe." Phác Trí Nghiên vuốt vuốt men theo tóc Phác Hiếu Mẫn, mơ hồ có thể sờ tới phần tóc cuốn sóng tinh tế.

"Ta rất chán nản cái kiểu cuộc sống không thể thay đổi, không có một chút ý nghĩa, có mấy lần ta cũng muốn trèo ra ngoài cửa sổ, nhảy xuống xem xem có chết hay không, nhưng mà ta rất yêu âm nhạc, có đàn ở đây, ta đã cảm thấy ta phải tiếp tục sống, tiếp tục viết nhạc, nhưng mà, nhưng mà... ta mệt quá."

Phác Hiếu Mẫn than vãn khóc lớn , lần này thật đúng là hù được Phác Trí Nghiên rồi, Phác Trí Nghiên vội vàng vỗ vỗ ngực Phác Hiếu Mẫn, giảm bớt tiếng nức nở của Phác Hiếu Mẫn.

"Cuộc sống phục tùng mỗi ngày, nhàm chán khô khốc đúng không?" Hai tay Phác Trí Nghiên vòng lại giữ lấy Phác Hiếu Mẫn, nó cho rằng Phác Hiếu Mẫn là một người rất bình thường, là một nữ nhân không trải qua quá nhiều điều không hay . Nhà diễn tấu đơn thuần, nhìn Phác Hiếu Mẫn mỗi ngày ra vào nhà lớn, trong nhà hẳn là rất có tiền mới đúng, không nghĩ tới là như vậy.

"Cuộc sống của ta một chút cũng chưa từng thay đổi, một chút cũng không." Tiếng nức nở của Phác Hiếu Mẫn càng ngày càng nhỏ, nàng nhận ra được sau khi có sự xuất hiện của nó... cuộc sống của nàng cũng có sự thay đổi?

"..." Phác Trí Nghiên đem Phác Hiếu Mẫn trước đặt ở trên ghế dựa, nó đi tới cầm lấy chai rượu đỏ bên cạnh hộc tủ, dùng lực ngón tay cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng kéo nút chai ra, để nút chai sang một bên, một tay cầm hai chén rượu lên, dùng miệng thổi thổi một chút.

"Đó là cái gì?" Phác Hiếu Mẫn hoàn toàn bị chai thủy tinh Phác Trí Nghiên cầm trên tay hấp dẫn, cái gì trước mắt cũng biến mất, chăm chú ở trên tay Phác Trí Nghiên.

"Rượu, chưa từng uống qua sao?" Phác Trí Nghiên nhìn Phác Hiếu Mẫn cũng lão đại không nhỏ, thật chỉ uống qua thứ trăng trắng kia thôi sao?

"Cái gì là rượu?" Phác Hiếu Mẫn thành thực tự đáy lòng, nàng hẳn chỉ nhìn qua chai thủy tinh, chính là vật liệu cách nhiệt, có thương nhân sẽ dùng nó để đựng sữa tươi, nhưng mà nhìn bên trong chai, chất lỏng không phải là màu trăng trắng, rượu?

"Một thức...uống, uống vào sẽ say." Phác Trí Nghiên bây giờ không hiểu làm thế nào cùng nàng giải thích định nghĩa của rượu, dù sao nó cũng cảm thấy uống cũng được, ít nhất so với cái thứ trăng trắng kia còn ngon hơn nhiều. Nó nói uống sẽ say, có điều nó cho tới bây giờ chưa hề say, Phác Trí Nghiên cũng không biết mình vì sao mà sẽ uống rượu.

"Say là cái gì?" Phác Hiếu Mẫn đôi mắt to chớp chớp nhìn chất lỏng màu đỏ thẫm trong ly của Phác Trí Nghiên, có chút thần kì, màu sắc này thật sâu, thật đậm.

"Khiến em cảm thấy rất buông lỏng, chắc vậy." Phác Trí Nghiên suy nghĩ một chút, buông lỏng cũng không chắc, cho nên lại thêm vào một từ suy đoán.

"Đây không phải là máu chứ?" Phác Hiếu Mẫn cầm lấy ly cao cổ, lắc lắc nhẹ, không có mùi nồng đậm của máu, nhưng về màu sắc, độ tương tự rất cao.

"Không phải." Phác Trí Nghiên cầm chén rượu lên nhấp vài hớp, nó vẫn luôn sống mà uống cái này, có lúc uống máu, có lúc uống rượu, cứ như vậy ngập tràn cuộc sống bóng tối không mục đích.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro