23.
"Hơ..."
Nói chuyện suốt đêm, Phác Hiếu Mẫn ngủ không nhiều, nhưng lại rất hạnh phúc. Tỉnh lại không nhìn thấy nó, nhưng lại theo thói quen nhìn hướng ra cửa sổ. Sau khi đem đồ dọn dẹp một chút, cầm violon lên liền ra ngoài. Bụng thật là cmn đói muốn chết, rốt cuộc mấy ngày chưa ăn gì rồi...
Phác Hiếu Mẫn tùy tiện mua hai cái bánh mì để ăn, trong chốc lát đã ăn hết sạch, lấp vào cái bụng nhỏ gào khóc đã lâu.
"Chị!!!!" Có một giọng nữ nhân cực kỳ vang dội, cực kỳ lanh lảnh, cực kỳ dễ nhận ra.
Phác Hiếu Mẫn nhìn theo hướng kia, quả nhiên là nàng ta lại tới. Sau cái ngày gây gổ đó, mặc dù nói là hơi yên lặng đi rồi. Nhưng mà ngày hôm sau lại thành chuyện gì cũng không có, so với trước chẳng có gì khác biệt mà dính lấy nàng, không biết là có chứng mất trí nhớ gì không.
"Phổ này, em luyện tốt lắm, mau tới kéo thử xem đi!" Tờ phổ này nàng ta lại khổ luyện những mấy ngày mấy đêm. Phổ của Phác Hiếu Mẫn toàn là tác phẩm kinh điển, không luyện mấy ngày thì vẫn không có thành thục được.
"Ừ." Lần này Phác Hiếu Mẫn khổ não rồi, mỗi lần đưa phổ cho Phổ Đảo về nhà luyện tập, không quá mấy ngày liền cầm tới, còn nàng, nàng đã sắp không có phổ để cho nàng ta mượn nữa rồi. Phác Trí Nghiên mỗi đêm cũng sẽ tới nhà thăm nàng một chuyến, nàng căn bản không có thời gian viết phổ, thay vì nói không có thời gian, chi bằng nói không thể.
Phổ Đảo còn đem tất cả giai điệu nhớ hết, muốn đoạn đầu kéo đoạn đầu, cái dáng vẻ này hệt như của người mất trí nhớ.
"Chị, hôm nay tựa hồ đặc biệt náo nhiệt."
Phổ Đảo đã chuẩn bị sẵn sàng, Phác Hiếu Mẫn vẫn còn ở bên cạnh sửa sang lại đồ, sau đó lại nhìn đông nhìn tây. Cảm thấy hôm nay làn người tràn vào, xem ra cũng có một số tầng lớp quý tộc cao quý.
"Ừ." Phác Hiếu Mẫn cũng ngẩng đầu dương mắt, đang trùng hợp thấy một chiếc xe ngựa từ phía trước người mình chạy qua.
"Hiếu Mẫn, các ngươi hôm nay tốt nhất đừng kéo, rất nhiều quý tộc phải tới." Có đoàn binh lính cao hơn cả cái đầu mặc giáp bạc đột nhiên chạy tới, oh, là binh lính lần trước gặp phải ở tường thành kia .
"Hôm nay sao thế?" Phác Hiếu Mẫn xe ngựa đi khuất xa, quay đầu lại hỏi binh lính.
"Thổ Lạp Tư Gia đang cử hành hôn lễ, sẽ có rất nhiều quý tộc bên ngoài bên trong thành tới chúc phúc. Các ngươi nếu cứ tiếp tục ở đây kéo đàn, có thể sẽ nhận lấy cho mình không ít phiền toái."
Phác Hiếu Mẫn đúng là lần đầu gặp phải tình huống như thế, quý tộc tới cho nên không thể kéo đàn? Bà nó, chuyện quái gì đây.
"Chúng tôi biết rồi." Phác Hiếu Mẫn thu dọn đồ trên đất, liếc Phổ Đảo một cái, ý bảo nàng ta nhanh nhanh đem đồ dọn lại, binh lính cũng gật đầu một cái lập tức rời đi.
"Chị, chúng ta cứ thể không kéo nữa à?" Phổ Đảo đi theo phía sau Phác Hiếu Mẫn như cái đuôi, trong ngực ôm một đống đồ, nguyên nhân là vì nàng ta không có đem đồ để vào bên trong túi đàn đã cùng Phác Hiếu Mẫn đi rồi.
"Quý tộc không phải ai cũng chọc nổi." Phác Hiếu Mẫn không có ý muốn dừng bước, liền hướng nhà mình đi tới. Đúng vậy, quý tộc không phải ai cũng chọc nổi. Vậy Trí Nghiên là quý tộc duy nhất mà mình chọc nổi thôi, ha ha.
"Về nhà trước đi, hôm nay nghỉ ngơi." Phác Hiếu Mẫn cùng Phổ Đảo từ giã tại ngã ba, nhìn ra Phổ Đảo so với ai khác cũng không cam nguyện. Sáng sớm tươi đẹp thế này nàng ta muốn kéo đàn, nhưng lại bởi vì quý tộc gì đó tới chơi nên phải về nhà, cái này nói không nổi nha.
"..." Phác Hiếu Mẫn nhìn bóng lưng Phổ Đảo dần biến mất, người này thật có đam mê lớn với violon, một nữ nhân nghiêm túc học hỏi.
"Tiểu thư, xin hỏi người là vị tiểu thư thường kéo đàn ở đầu đường kia sao?" Một nam nhân cao lớn chặn đường Phác Hiếu Mẫn, đầu kia vừa hay Phổ Đảo cũng đã nhìn thấy cảnh này.
"Ngươi là vị nào?" Phác Hiếu Mẫn nhếch miệng, nàng không có bạn bè, sẽ không có phiền toái gì tới tìm cửa cả.
"Gia tộc Thổ Lạp Tư trong thành hôm nay muốn cử hành hôn lễ, tôi là người chỉ huy tấu nhạc hôn lễ đến từ bên ngoài, nghe những người khác nói bên trong thành này có một cô gái cực kỳ biết kéo violon, thấy ngươi đang cầm đàn, cho nên đang muốn hỏi ngươi." Nam nhân hòa ái nói, khẩu âm này, Phác Hiếu Mẫn dám chắc điều hắn nói là thật, từ bên ngoài thành tới.
"Đúng vậy đúng vậy! Chị kéo đàn rất giỏi đấy! Mau tìm chị ấy đi tấu nhạc đi! Giúp quý tộc tấu nhạc là vinh dự đấy!"
Phổ Đảo đột nhiên xuất hiện bên cạnh Phác Hiếu MẪn. Phác Hiếu Mẫn đang suy tính nên trả lời thế nào, Phổ Đảo lại còn nói ra một tràng như vậy, không biết Phác Hiếu Mẫn nên khóc hay nên cười. Vinh dự về vinh dự, nàng sẽ tấu nhạc trong hôn lễ? Ngay cả nhịp điệu gì cũng chưa từng nghe qua, liền đáp ứng vậy rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro