35.

"Phác Trí Nghiên, ả đủ sợ ngươi rồi, ngươi cũng đừng trợn mắt nhìn nữa." Ma Y vừa mới gọi Y Mã quỳ gối đó mà đã cả đêm rồi, không nghĩ tới tầm mắt Phác Trí Nghiên còn đặt ở trên người ả.

"..." Phác Trí Nghiên lúc này mới đem tầm mắt trở về trên người Phác Hiếu Mẫn, nắm chặt lòng bàn tay Phác Hiếu Mẫn, nếu là dám một lần nữa, Phác Trí Nghiên tuyệt đối đã ăn luôn ả rồi.

"Chỗ ta cũng có chút phổ, cho ngươi vậy." Ma Y từ lúc mới đầu đã luôn chú ý tới Phác Hiếu Mẫn, Phác Hiếu Mẫn không phát hiện ra Ma Y đang quan sát nàng, tầm mắt không rời khỏi tập phổ viết tay, có cần si mê như vậy không.

"Thật sao?" Phác Hiếu Mẫn chỉ phổ ở bên trong tủ, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy trân quý, tờ giấy phiếm vàng, tượng trưng cho niên đại rất xưa.

"Ừ, những tờ phổ kia cũng không biết đã được bao lâu, ta không rõ lắm, hơn nữa bây giờ tự ta cũng sẽ viết phổ, nên không kéo những tờ phổ này nữa. Ngươi có thời gian tới tìm ta cũng chẳng sao, chỗ ta có rất nhiều phổ, ta cũng muốn nhân tiện nghe ngươi kéo kéo đàn nha." Ma Y lè đầu lưỡi, nàng ta dám chắc loại đàn này không phải người bình thường có thể kéo, có thời gian phải thưởng thức một chút tài đánh đàn của người này mới được.

"Cảm ơn ngươi!" Phác Hiếu Mẫn cao hứng tựa như sắp bay lên trời, nhận lấy phổ trong tay Ma Y, tự mình đi đến một góc từ từ suy ngẫm.

"Quả thật là một kẻ ngốc." Ma Y âm thầm nói với Phác Trí Nghiên, một kẻ ngốc thích phổ và đàn.

"Ngươi có thể tấu trước một chút." Phác Trí Nghiên cong cong khóe miệng, ánh mắt còn dừng lại ở trên người Phác Hiếu Mẫn, không có rời đi nửa điểm.

"Đúng rồi, ngươi nói hai người Lý Cư Lệ Phác Tố Nghiên có rảnh không tới thăm ta đi, Phác Tố Nghiên còn nói cái gì mà muốn bắt sáp gia gì đó cho ta uống, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa thấy tới." Ma Y cười khổ nói, sáp gia kia là đồ chết tiệt của bọn quỷ ...

"Ừ, vậy chúng ta về trước." Phác Trí Nghiên gật đầu, sáp gia con mẹ ngươi ấy, Phác Tố Nghiên rốt cuộc có bao nhiêu thứ yêu thích? Sức mạnh tuyên truyền đến mức này.

"Đi đường thuận buồm xuôi gió." Ma Y đi đến cửa tiễn hai người xong, lại quay đầu đi về.

"Ta đã nói là em sẽ thích." Phác Trí Nghiên cười đắc ý, nhà diễn tấu đối với phổ hết mực si cuồng, thấy loại phổ này khẳng định cao hứng chết luôn quá.

"Nghiên, cảm ơn ngươi." Phác Hiếu Mẫn hôn lên gò má Phác Trí Nghiên một cái, ngay cả Phác Hiếu Mẫn cũng không nói ra được mình làm cái hình vy kỳ dị gì, hôn...?

"Đàn sửa xong rồi, không tức giận nữa chứ?" Thanh âm của Phác Trí Nghiên bị gió thổi đi, thanh âm rất mơ hồ rất mơ hồ.

"Không tức giận nữa." Phác Hiếu Mẫn cười mấy tiếng.

"Tối nay nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai còn có công việc đấy." Phác Trí Nghiên ôm Phác Hiếu Mẫn từ cửa sổ đi vào, giúp Phác Hiếu Mẫn đem đàn violon đặt dựa vào trên vách tường.

"Nghiên, tối mai ngươi mới được tới, đáp ứng ta." Phác Hiếu Mẫn nói, là thời điểm ly biệt rồi, nói cái gì cũng không phải. Đợi đến buổi tối kế tiếp mới có thể gặp lại sao?

"Đúng rồi, em chờ ta một chút, đừng đi ngủ trước." Phác Trí Nghiên lại từ cửa sổ đi ra ngoài, Phác Hiếu Mẫn một mình ngồi chờ ở trên giường, đi ra bên ngoài làm gì vậy?

"..." Phác Hiếu Mẫn nhìn gió lạnh xâm nhập từ lối vào, Phác Trí Nghiên vẫn chưa trở về, tê, lạnh quá. Phác Hiếu Mẫn đang muốn đem cửa sổ đóng lại, không người tới một cái bóng trở lại.

"Để em chờ quá lâu, rất lạnh đúng không?" Sau khi Phác Trí Nghiên từ cửa sổ đi vào, đem cửa sổ đóng lại, bên trong phòng nhất thời ấm áp hơn nhiều, nhiệt khí nhốt ở trong phòng không sao thoát ra được.

"Bánh mì?" Phác Hiếu Mẫn chỉ vật phẩm Phác Trí Nghiên đặt ở trên bàn sách, vẫn là bánh mì, vẫn là sữa tươi.

"Ừ, mới lúc ôm em liền nghe bụng em kêu đói." Phác Trí Nghiên cười cười, âm thanh phải gọi là khá lớn, cảm giác có thể đem ruột ăn mất.

"..." Phác Hiếu Mẫn sờ một cái đã có thể dễ dàng sờ tới đầu khớp xương bụng, còn đói sao, có phải là không có tri giác rồi không?

"Mau ăn nhanh đi, uống sữa tươi ấm có thể ngủ ngon hơn." Phác Trí Nghiên vén mái Phác Hiếu Mẫn ra, nhẹ nhàng hôn một cái, cảm giác lạnh như băng lại không thực.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro