42.
Phác Hiếu Mẫn bước trên nền tuyết, gió lạnh cứ vô tình thổi. Bước chân về phía trước của nàng không chút chần chừ, cho dù, nàng không có mục đích để bước tới, bước đi một cách mờ mịt không có kết thúc. Rời khỏi cái nơi đã lợi dụng nàng, rời khỏi có thể khiến cho nàng hồi tưởng lại hình ảnh nơi đó, như vậy có phải còn dễ chịu hơn một chút không đây.
Cả trời tuyết trắng, nhớ buổi sáng mấy ngày trước còn có mặt trời, Phác Hiếu Mẫn cho rằng mùa xuân cũng sắp tới rồi, không ngờ đi đến một trấn khác cũng không có chút thay đổi. Không được bao lâu, cây đều đã bị nhuộm màu tuyết trắng. Chỉ cần trên cây có một lượng tuyết nhất định, nhánh cây sẽ co dãn một cái, đem tuyết trên người toàn bộ phủi sạch.
Thế giới trắng xóa làm người ta như xa như gần, thậm chí cảnh tượng này giống như là mộng ảo.
Đối với Phác Hiếu Mẫn mà nói, cũng không phải là như thế. Giấc mộng mà nàng tưởng tượng, một lần lại một lần nữa bị thực tế đánh tan, hô hấp trở nên chậm chạp, ngay cả tưởng tượng cũng không dám. Chỉ sợ lại lần nữa bị thực tế tàn khốc kéo trở về, tâm tình quái dị không khỏi nhói lên trong lòng.
Ngoái đầu lại, tại sao, ngươi không có ở đây? Ta cho rằng, ngươi sẽ ở đây, à, là cho rằng thôi. Phác Hiếu Mẫn liên tục nhìn sang hướng bên cạnh mình, bên trái, bên phải, rồi bên trái, bên phải, thậm chí quay một vòng, cũng không thấy thân ảnh của một người khác, chỉ có người đi đường bận rộn đi ngang qua không lưu lại một cái bóng.
Phác Hiếu Mẫn mờ mịt dừng bước, đứng ở trung tâm chói mắt nhất. Nàng bây giờ có tướng mạo xinh đẹp như thế, vĩnh viễn như thế; bộ dáng đó sẽ không bị phong sương mà già đi, nàng vẫn ảm đạm như nàng vốn có. Chỉ thiếu đi một chút, đó là yếu tố có thể khiến mình vui vẻ, phải không? Một chút? Thực sự là chỉ một chút thôi sao? Mất đi ngươi, thật sự chỉ là một chút sao?
Có phải toàn thân đều mệt mỏi rồi không? Mí mắt vô cùng nặng nề, nàng đã đi bao lâu, đi bao xa, chân dẫm lên tuyết mấy trăm bước, nàng cũng không biết được. Không phải đã rất rõ ràng rồi à, thời khắc phân ly đó, đã phát sinh ra chuyện gì. Thời gian cứ không ngừng trôi, mặt trời và mặt trăng, nhanh đến nhanh đi đến mức nàng thậm chí còn không nhìn thấy.
Phác Hiếu Mẫn lấy tay áo phủi phủi chỗ tuyết trắng trên nền gạch, chọn vị trí tốt, nhìn những đứa trẻ trước mắt nghịch tuyết. Nàng, cùng đã từng vui vẻ vậy sao?
Cả chỗ tuyết trắng bao phủ trên đất, không có một thân cây nào có thể sóng sót trong tiết trời này, lá đều rụng hết, phủ lên nền tuyết trắng noãn không chút tì vết. Nội tâm quá mức phức tạp, có phải cũng có thể hoà mình lắng xuống cùng tuyết không? Tuyết rơi mà không nói, nhẹ nhàng từ trên bầu trời rơi xuống, không quấy rầy những phức tạp của thế gian này, thế giới vốn rực rỡ cũng lắng đọng ngay sau đó, bị tuyết nhuộm một màu yên tĩnh.
Phác Hiếu Mẫn che lấy đầu. Hả? Tuyết lại không nói mà rơi nữa sao? Bông tuyết xoay tròn rơi xuống trên quần áo của Phác Hiếu Mẫn, hoàn tan thành nước tuyết, theo góc nghiêng rơi xuống, tuyết, nhiều hơn chút nữa cũng chẳng sao.
Phác Hiếu Mẫn nhớ đây là nơi núi xanh nước biếc, bây giờ đã trở thành nơi của tuyết, đều bị tuyết phủ lên một tấm màn màu trắng thần bí, mơ hồ có thể nhìn ra hình dáng ban đầu của vạn vật.
Trời lạnh thấu xương, Phác Hiếu Mẫn lấy hai tay ma sát vào nhau, tạo nhiệt để làm ấm, ngoài ý muốn nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út. À, là Mẫn Nghiên.
----
Vote đi, bởi vì nó miễn phí, thế nhé =))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro