43.
"..." Bão tuyết bay tán loạn, cửa thành đóng rất chặt, nhưng nếu muốn đi vào, Phác Trí Nghiên chỉ cần nhảy một cái là được, cửa thành gì cũng không ngăn được nó.
Phác Trí Nghiên đứng trong gió tuyết, bên này là chỗ mình thiếu chút nữa bị chết cháy, giống như có đoạn ký ức gì mất đi ở chỗ này, Phác Trí Nghiên muốn tìm trở lại, nếu không nó cũng sẽ không quay lại chỗ này lần nữa.
Phác Trí Nghiên xoa xoa mái tóc nâu của mình, đứng ở trên tuyết, bên này vừa đúng là nơi nó nằm xuống, cũng là nơi nó được cứu, chỗ tuyết này đã cứu nó. Phác Trí Nghiên cười, điều này thật quá buồn cười, em rõ ràng là muốn ta bị chết cháy, Phác Hiếu Mẫn, cái hư tình giả ý đó của em, em dùng cái đó lừa được bao nhiêu người rồi?
Phác Trí Nghiên bảo đảm, mình thật lòng có cảm giác đặc biệt với Phác Hiếu Mẫn. Không thể nói là thích cũng không thể nói là yêu, bởi vì nó không có một trái tim thật sự, chẳng qua chỉ là cảm giác không cách nào hình dùng bằng ngôn ngữ mà thôi. Đó là thực sự muốn, đối với nàng thật tốt.
Phác Trí Nghiên nhảy lên cửa thành, hai chân đứng vững trên đó, nhìn thẳng hướng nhà Phác Hiếu Mẫn, sau đó nâng bước chân lên, nhanh chóng di chuyển trong bão tuyết. Trên đường không có được nửa người, giống như dự báo tin tức khí tượng, tất cả đều biết hôm nay sẽ có bão tuyết tới, làm ăn cũng không làm, đường cái vắng lặng chỉ có thân ảnh của Phác Trí Nghiên.
Phác Trí Nghiên ở trên nóc nhà, nhảy một cái lại nhảy một cái, không bao lâu đã đến gia đình đối diện với nhà của Phác Hiếu Mẫn, nóc nhà của gia đình kia quả thật có thể nhìn thấy rõ ràng căn phòng của Phác Hiếu Mẫn. Phác Trí Nghiên mở to hai mắt nhìn một chút, không biết có phải do bão tuyết làm nhiễu loạn tầm mắt hay không, nó tựa hồ không nhìn thấy Phác Hiếu Mẫn ngủ ở bên trong, cũng không có ở trên ghế viết phổ, kỳ quái?
Phác Trí Nghiên chợt nghe âm thanh nhạc khí ở gần đó, cùng Phác Hiếu Mẫn nghe mấy tháng, sao lại có thể không biết đó là đàn violon được. Phác Trí Nghiên đi theo hướng âm thanh, thấy một cô gái đang kéo đàn violon ở trên ban công. Rõ ràng là đông cứng rồi, cũng không chịu trở về nhà. Phác Trí Nghiên cau mày, đây không phải là nữ nhân thường đi cùng Phác Hiếu Mẫn sao? Nàng ta liệu có biết hành tung của Phác Hiếu Mẫn không?
Không nghĩ quá nhiều, Phác Trí Nghiên hướng ban công đó nhảy một cái. Phổ Đảo sợ đến mức nhũn cả chân, lui về phía sau mấy bước.
"Phác Hiếu Mẫn đâu?" Phác Trí Nghiên không có nói rõ mục địch, phải nói là không muốn để cho người này biết quá nhiều mới đúng.
"Chị? Mấy ngày trước đã không thấy rồi, ngươi... có phải người mấy tuần trước cho chị sữa tươi không?" Phổ Đảo thận trọng hỏi, ánh mắt lạnh như băng của Phác Trí Nghiên khiến cho tóc gáy của nàng ta dựng cả lên.
"Mấy ngày trước?" Phác Trí Nghiên trực tiếp bỏ quên vấn đề của Phổ Đảo, chỉ cố chấp lấy được câu trả lời mình cần, khẩu khí bức người khiến cho Phổ Đảo lui đến bên cửa ban công.
"Ta nhớ khi đó có rất nhiều người cầm cây đuốc, bảo là muốn giết chết quỷ hút máu, từ lúc đó trở đi, ta vẫn ở trong thành chờ chị trở lại cùng ta kéo cầm, ta cho là chị cùng mọi người đi ra ngoài, sau đó ta chờ đến buổi tối, chị cũng không thấy trở lại." Phổ Đảo đem tất cả những gì mình biết đều nói ra, nói thật nàng vẫn còn rất nghi ngờ, cũng đã đi tới ngoài cửa nhà Phác Hiếu Mẫn đứng đợi chừng mấy ngày, nhưng vẫn không thấy người.
"Không thấy trở lại?" Phác Trí Nghiên kinh hãi, bão tuyết như thế này, Phác Hiếu Mẫn muốn lạnh chết?
------
Đọc truyện off cũng có thể vote, vậy thì ngại gì không vote nè ^^
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro