47.
Phác Trí Nghiên ngẫm nghĩ, nhà mình hình như không có đồ gì để sưởi ấm, ngay cả cái lò gì đó mà loài người cần nhất vào mùa đông cũng không có.
Phác Trí Nghiên cho người chuẩn bị nước nóng vào trong bồn tắm, tự mình cũng giúp Phác Hiếu Mẫn cởi quần áo ra, áo quần của bản thân cũng cởi ra hết.
Phác Trí Nghiên rất sợ nếu như đem thân thể Phác Hiếu Mẫn trực tiếp nhúng vào nước nóng, nhiệt độ cơ thể sẽ không cân bằng, có thể sẽ xảy ra chuyện.
Trước hết để cho Phác Hiếu Mẫn tựa vào lồng ngực mình. Phác Trí Nghiên ngồi ở bên thành bồn tắm, khoát khoát nước lau sạch thân thể của Phác Hiếu Mẫn. Loại nhiệt độ này đối với quỷ hút máu mà nói, là cực kỳ chán ghét. Nhưng vì Phác Hiếu Mẫn, Phác Trí Nghiên không thể không làm như vậy. Nó cảm giác như tay của mình sắp bị nước nóng làm cho thối rữa rồi.
"Ah..." Phác Trí Nghiên cũng thở ra một luồng khí lạnh, muốn nó ngâm mình trong nước đúng là muốn lấy mạng nó mà. Chỉ là dùng bàn chân đụng lên bề mặt mà thôi, mẹ nó nóng muốn chết lần hai rồi này.
Phác Trí Nghiên ôm lấy Phác Hiếu Mẫn, đi vào trong nước nóng. Đem Phác Hiếu Mẫn đặt ở trong ngực mình, người trong ngực nhìn thật yếu đuối biết mấy. Bản thân có thể buông bỏ hết thảy, quay lưng về phía nàng mà rời đi.
"Phác Hiếu Mẫn?" Phác Trí Nghiên nhìn ánh mắt Phác Hiếu Mẫn khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không mở ra, bất quá đây đã là điềm tốt rồi.
"Nghiên." Phác Hiếu Mẫn lộ ra nụ cười mê người. 'Chết rồi sao, ta chết rồi sao, ta đã nhìn thấy Nghiên phải không? Nghiên cũng ở trên bầu trời cùng ta sao?'
"Phác Hiếu Mẫn, ngươi vẫn ổn chứ?" Phác Trí Nghiên vỗ vỗ gương mặt của Phác Hiếu Mẫn, tay khoát khoát nước nóng lên người Phác Hiếu Mẫn, như vậy có lẽ Phác Hiếu Mẫn sẽ thanh tĩnh đôi chút.
"Nghiên, sao ngươi lại đến với ta rồi?" Phác Hiếu Mẫn cười nói. Bên này thật là ấm áp, ấm áp đến mức không muốn rời khỏi. Chẳng qua là, nàng còn có thể cảm nhận được thân thể lạnh như băng của Phác Trí Nghiên.
"Phác Hiếu Mẫn, ngươi chưa chết." Phác Trí Nghiên khoát chỗ nước quanh người Phác Hiếu Mẫn lùi về phía sau, tiếp tục giúp Phác Hiếu Mẫn rửa đi gió sương trên mặt, nó chắc chắn đã làm thương mỗi một tấc gia thịt nàng.
"...?" Lần này Phác Hiếu Mẫn đã lấy lại được ý thức. Trước tiên rời khỏi vòng tay của Phác Trí Nghiên, rồi lại nhìn một chút xung quanh. Nước nóng, còn có hai trái đào mượt mà của mình, hai trái đào mượt mà của Phác Trí Nghiên. Cái gì cơ???
"Ngươi đang ở nhà ta." Phác Trí Nghiên còn nhớ rõ Phác Hiếu Mẫn từng đi vào nhà tắm, hình ảnh này hẳn là đã xem qua rồi mới đúng.
"Ta... Ngươi..." Lời Phác Hiếu Mẫn muốn hỏi quá nhiều, cuối cùng để cho não hoạt động một chút, lời nói đều bị ứ lại ở trong cổ họng, cái gì cũng không nói ra được, một mình ngâm ở trong nước nóng.
"Tắm xong, ta đưa ngươi về nhà, sẽ đưa ngươi một cái áo lông." Phác Trí Nghiên nắm chặt tấm khăn bên cạnh, nếu Phác Hiếu Mẫn đã tỉnh, vậy mình cũng không cần thiết ở lại đây nữa.
"Ta... Nghiên, đừng đi, ở lại cùng ta." Phác Hiếu Mẫn bắt lấy tay Phác Trí Nghiên. Giọng nói của Phác Trí Nghiên rõ ràng đã thay đổi, không có chút ý muốn trưng cầu ý kiến của Phác Hiếu Mẫn, tự mình nói là xong. Huống chi, còn dùng cả danh xưng của mình, điều này làm cho cả người Phác Hiếu Mẫn mất hết tự nhiên.
"Tắm nhanh một chút, để ta còn đưa ngươi trở về." Phác Trí Nghiên rút tay ra khỏi tay của Phác Hiếu Mẫn, đại não không cách nào khống chế được bản thân, tính tình ngày càng trở nên nóng nảy.
"Nghiên, có phải ngươi không muốn ta nữa?" Phác Hiếu Mẫn không ngừng được nước mắt, thậm chí khóc ra máu... đôi mắt quá mức khô rát khiến cho Phác Hiếu Mẫn đã sớm không còn nước mắt để khóc, coi như có khóc cũng không có nước mắt, chỉ có huyết lệ.
"..." Phác Trí Nghiên loáng thoáng ngửi được mùi máu, vừa quay đầu liền thấy một cảnh tượng kinh người, ánh mắt của Phác Hiếu Mẫn đầy máu, một giọt rồi lại một giọt chảy qua cằm nàng, rồi hòa vào trong nước. Vùng nước xung quanh Phác Hiếu Mẫn bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro