52.
"Ngươi phải làm trâu ngựa cả đời rồi." Lý Cư Lệ cong khóe miệng.
"Bảo quỷ hút máu làm trâu ngựa, thật chà đạp quỷ thân phận!" Phác Tố Nghiên mang theo khẩu khí quân nhân lớn tiếng nói.
"Ngươi không khỏe như trâu, chạy cũng không nhanh như ngựa, là ai chà đạp ai nào?" Lý Cư Lệ liếc mắt, cũng không thử nghĩ xem mình có lợi ích gì không đi.
"Vậy ta cũng không cần làm nữa ah, như vậy đâu khác gì chà đạp súc sinh." Phác Tố Nghiên nói một câu rất dễ dàng, Lý Cư Lệ ở bên cạnh xem thường vô số lần, đồ vô lại.
"Đánh cược là đánh cược, chà đạp là chà đạp, hai chuyện khác nhau, không thể lẫn tạp." Lý Cư Lệ kéo lỗ tai Phác Tố Nghiên, một đường đi về phía trước.
"Tiểu Cư! Tiểu Cư! Tiểu Cư! Tỉnh táo một chút, tỉnh táo một chút ah!!! Tai của ta có 5 lỗ ah!!!"
Thật ra thì khi trở thành quỷ, lỗ tai đã bị bấm mấy lỗ, dùng để đeo trang sức. Sau khi phát sinh quan hệ với Lý Cư Lệ mới phát hiện mấy cái lỗ tai này thật muốn lấy mạng nó.
"Mang ta đi ra ngoài chơi." Lý Cư Lệ chỉ vào mặt trăng đang phát sáng ở bên ngoài, nàng luôn cảm thấy hẳn phải có người sói đến đó gầm thét mới phải.
"Đi ra ngoài chơi!!??" Phác Tố Nghiên kinh động, lần đầu tiên Lý Cư Lệ dùng giọng nói khả ái ấy nói với nó, thật không khỏi một trận hoài nghi.
"Ừm, cũng được mà, ở trong nhà Phác Trí Nghiên rất nhàm chán." Lý Cư Lệ nhếch miệng, trong phòng có hai người ta ta ngươi ngươi chẳng phải sao.
"Được được được, ta tới bồi Tiểu Cư." Phác Tố Nghiên cười nói, Lý Cư Lệ của nó từ lúc nào lại trở nên đáng yêu như vậy, Phác Tố Nghiên này nhất định phải đối với nàng yêu thương gấp bội, nàng đáng yêu đến vậy, không thương là trái với luân thường đạo lý.
"Phác Tố Nghiên ngươi nên giảm cân đi." Lý Cư Lệ nhìn bắp đùi của Phác Tố Nghiên, quỷ hút máu mà cũng có kiểu thịt thịt thế này à, thật kỳ lạ.
"Gì?" Phác Tố Nghiên cõng Lý Cư Lệ, hướng chân trời nhảy tới, lời nói của Lý Cư Lệ cũng theo gió mà bay đi mất, khiến cho Phác Tố Nghiên cái gì cũng không nghe rõ.
"Đã có ai nói với ngươi là ngươi mập mập như vậy rất đáng yêu không?" Lý Cư Lệ đưa tay siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Phác Tố Nghiên, đúng là thịt xâm nhập tận tim Phác Tố Nghiên rồi, thật là đáng yêu. Cái này được!!!
"Lý Cư Lệ nàng là người đầu tiên, chính là nàng ở mấy trăm năm trước khen ta như vậy, lúc đó ta nghe xong thật cao hứng, quyết định không giảm cân nữa." Phác Tố Nghiên phụt cười, chuyện của mấy trăm năm trước đúng thật đáng nhớ, thật khắc sâu ấn tượng, Lý Cư Lệ lúc đó là con người, lần đầu tiên được loài người khen à nha, xấu hổ đến mức gò má nhịn không được mà đỏ ửng.
"..." Lý Cư Lệ không trả lời nó, ý của Phác Tố Nghiên là chính nàng không để cho nó giảm cân?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro